Bẩm Đại Nhân - Có Người Gây Rối, Nhiễu Loạn Triều Cương

Chương 40



Lần đầu tiên sư phụ đưa A Tang đến trước mặt ta, điều ta ghi nhớ chính là đôi mắt của nàng.

Trong sáng, sáng ngời, còn mang theo vẻ cứng cỏi không chịu khuất phục.

A Tang chỉ lớn hơn ta năm tuổi, nhưng nàng đã chững chạc như một người trưởng thành.

Nàng thông minh, điềm tĩnh, học rất nhanh, sư phụ rất thích nàng, người dốc hết mọi thứ để truyền thụ cho nàng, thậm chí còn muốn truyền lại y bát.

Nhưng A Tang cũng quyết đoán, lạnh lùng, khi đã học hết các kỹ nghệ của sư phụ, nàng lại chọn rời khỏi sư môn, đi mà không quay đầu lại.

Sư phụ mắng nàng là kẻ lừa gạt, nàng không phản bác, chỉ nói rằng người người có điều cầu, nếu sau này có quả báo, nàng sẽ tự chịu, tuyệt không oán trách.

Ngày nàng rời đi, ta lén tiễn nàng.

Thật ra ta và nàng học cùng nhau chỉ trong một năm ngắn ngủi, giữa ta và nàng chẳng có tình cảm sâu đậm, nhưng nàng thật sự là một trong hai người duy nhất còn có liên quan đến ta trên thế gian này khi ấy.

Chưa đi đến chân núi, A Tang đã phát hiện ra ta—nàng luôn giỏi hơn ta một bậc.

Nàng gọi ta ra, nhìn ta chằm chằm, đôi mắt vẫn trong sáng, sáng ngời, mang theo vẻ cứng cỏi không chịu khuất phục.

Nàng nói: “A Ứng, hôm nay ta phải đi rồi. Theo quy tắc sư môn, từ nay chúng ta không còn liên quan. Sau này gặp lại trên giang hồ cứ xem như không biết mặt nhau, không xâm phạm lẫn nhau, nếu không, sống chết đều dựa vào bản lĩnh.”

Ta nhìn theo nàng rời xa, nàng không quay đầu lại nữa.

Sư phụ từng nói với ta, dù diện mạo con người có thay đổi thế nào, duy nhất một thứ không bao giờ thay đổi chính là đôi mắt.

Ta lẽ ra nên nghĩ đến sớm hơn, tiểu nội thị ngày đó rõ ràng là A Tang giả trang!

Chẳng lẽ cái chết của Kim Ngọc Lang có liên quan đến A Tang?

A Tang… Tang sư nương… chẳng lẽ hai người là một? Nhưng chẳng phải Tang sư nương đã chết trong trận đại hỏa ở Văn Viễn thư viện rồi sao? Sao nàng lại xuất hiện lần nữa? Và vì sao A Tang lại lấy viện trưởng của Văn Viễn thư viện?

Muốn làm rõ chân tướng, cách nhanh nhất chính là tìm ra A Tang để hỏi cho rõ.

Theo những gì ta hiểu về nàng, ta biết muốn nàng xuất hiện là chuyện không dễ dàng, người có thể khiến nàng lộ diện lúc này chỉ có ta.

Ta dặn Tằng Tri Hứa: “Hãy bảo Đỗ Nặc lan truyền tin đồn trong dân gian, nói rằng Kim Ngọc Lang trong ngục đã bị hạ độc mà chết, nhưng đã có nhân chứng chỉ ra người hạ độc là một kẻ rất giỏi thuật dịch dung.”

Tằng Tri Hứa nhíu mày, nói: “Ngươi muốn lấy chính mình làm mồi dụ Tang Thanh xuất hiện.”

Ta gật đầu, nói: “Nếu nàng thực sự là sư tỷ của ta, đương nhiên sẽ biết trên thế gian này người có thể nhận ra nàng chỉ có ta. Vì tự vệ, nàng nhất định sẽ xuất hiện, đến lúc đó ta sẽ bắt được nàng.”

Tằng Tri Hứa càng nhíu mày chặt hơn, nói: “Điều này quá nguy hiểm. Hiện tại vẫn chưa thể xác định bệ hạ đóng vai trò gì trong vụ án này, cũng chưa rõ ý đồ của ngài ấy. Làm vậy không chỉ Tang Thanh tìm ngươi gây khó dễ, mà cả bệ hạ cũng có thể nhận ra thân phận của ngươi, động thủ với ngươi.”

Ta lắc đầu, nói: “Nhưng đây là cách duy nhất, ta sẽ cẩn thận.”

Tằng Tri Hứa hỏi ngược lại: “Nếu có bất trắc thì sao?”

Ta sốt ruột mà buột miệng: “Dù sao ta vốn là kẻ đáng lẽ phải chết từ lâu, trên thế gian này cũng chẳng còn ràng buộc gì. Nếu thật có bất trắc, ta chịu đựng là được, có gì mà phải ngại?”

Tằng Tri Hứa nhìn ta chăm chú, trầm giọng nói: “Ngươi làm sao biết không có vướng bận?”

Ta sững sờ.

Tằng Tri Hứa phất tay áo, trở lại dáng vẻ thản nhiên thường ngày của hắn.

Hắn nói: “Ngươi muốn làm, ta không ngăn. Nhưng lần này, ta sẽ cùng ngươi đối diện. Bất kể có nguy hiểm gì, vẫn còn ta đây.”

Ta ngẩn người nhìn Tằng Tri Hứa.

Có lẽ hắn không biết, hắn là người đầu tiên nói những lời như vậy với ta.

Có hắn nói vậy, ta bỗng không còn sợ hiểm nguy phía trước nữa.

Tin tức nhanh chóng được tung ra ngoài, ta tin rằng, nếu thật sự có liên quan đến A Tang, nàng nhất định sẽ xuất hiện. Nàng đã cải trang và âm thầm bố trí một ván cờ lớn như vậy, chắc chắn sẽ không để lộ sơ hở nào.

Theo hiểu biết của ta về tính cách nàng, nàng sẽ không từ bỏ cho đến khi trừ khử ta.

Quả nhiên, đêm đó, một hắc y nhân lặng lẽ đột nhập vào phòng ta trong Đỗ phủ. Ta nấp sau rèm, thấy nàng rón rén tiến về phía giường, nơi ta đã ngụy trang như thể có người đang nằm trong đó.

Hắc y nhân giơ kiếm lên, chỉ cần một nhát là có thể đâm xuyên qua chăn, cũng đồng thời kích hoạt bẫy để chiếc lưới từ trên trời rơi xuống trùm kín đầu nàng.

Nhưng ngay giây tiếp theo, bàn tay tinh tế của hắc y nhân khẽ vung lên, một loạt tiễn nhỏ sáng loáng bắn về phía nơi ta ẩn nấp sau rèm.

Ta vội vàng tránh né, hắc y nhân lập tức vung kiếm tấn công, buộc ta phải lùi ra khỏi phòng.

Thế tấn công của nàng không hề suy giảm, từng chiêu thức đều sắc bén, hiểm độc, rõ ràng muốn đoạt mạng ta.

Ta đã nói, A Tang ở mọi mặt đều vượt trội, trong lúc ứng phó khó khăn, ta dần khẳng định được thân phận của nàng.

Thấy không thể đánh lại, ta lập tức đổi sang chiến thuật khác, lớn tiếng gọi: “Sư tỷ, chẳng lẽ ngươi thật sự không để ý chút nào đến tình nghĩa đồng môn sao!”

Đáp lại ta, lại là một nhát kiếm đâm thẳng vào ngực.

Ta xoay người né gấp, không ngờ ám tiễn nhỏ đang chờ sẵn ở góc chết, nơi ta không thể tránh kịp.

Xong rồi. Đó là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu ta.

Nhưng ngay giây sau, một cái bàn tròn lăn qua trước mặt ta chắn toàn bộ ám khí đang lao tới. Ta còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy một bóng dáng áo đen kéo ta tránh vào sau cái bàn.

Tằng Tri Hứa! Lão hồ ly gầy gò này lại có thể một tay chống bàn làm khiên, tay còn lại bảo vệ ta chặt chẽ.

Ta tròn mắt ngạc nhiên: “Tằng hồ ly, ngươi còn có bản lĩnh này sao?”

Tằng Tri Hứa bình thản đáp: “Cũng không tệ.”

Hắn đẩy chiếc bàn ra, phất tay một cái, Đỗ Nặc và người của hắn lập tức xuất hiện bao vây hắc y nhân.

Hai tay khó chống chọi bốn bề, hắc y nhân muốn trốn nhưng đã quá muộn, rất nhanh bị Đỗ Nặc khống chế.

Ta bước lên lột mặt nạ của hắc y nhân, dưới lớp mặt nạ quả nhiên là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.

Chỉ có đôi mắt ấy, vẫn như năm nào: trong sáng, sáng ngời, cứng cỏi không chịu khuất phục.

Ta thở dài: “Sư tỷ, thật sự là ngươi.”