Hôm nay, tửu lâu Vân Lai náo nhiệt hơn thường lệ, vì một vị khách giàu có đã sai chủ quán mời một đoàn múa rối đến, yêu cầu diễn vở Đừng Khuyên Học. Đông đảo người dân kéo đến xem, họ vây quanh tửu lâu chật cứng không còn chỗ chen chân.
Trên sân khấu dựng tạm, nghệ nhân điều khiển rối đang biểu diễn cảnh thê nhi tiễn trượng phu ra đi với niềm đau thương sâu sắc. Nghệ nhân hát: “Tháng ba xuân về, tuyết còn chưa tan, sông suối thành băng chẳng chịu trôi, tiễn chàng đi đến tận chân núi xanh. Áo xuân mỏng, đường xa tít tắp, khuyên chàng đường này hãy cứ tiến, đội hoa cài mũ hướng trời xanh, băng tuyết tan hẳn trở về.”
Kẻ ra đi ôm hoài bão lớn, quyết chí thi đỗ công danh, hứa hẹn trở về trong vinh quang, cuối cùng vẫn rời đi mà không ngoảnh đầu lại, cũng chẳng thể thấy cảnh thê nhi lau nước mắt, bịn rịn chia xa.
Nghệ nhân lại hát: “Đừng khuyên học, đừng khuyên học, ngàn dặm bịn rịn tiễn người đi, vạn dặm xa xôi tựa hoàng tuyền. Ngày tên đề bảng vàng rực rỡ, cốt trắng mỹ nhân nơi nấm mồ. Chần chừ một đời lệ mù mắt, đợi mong ngày đêm hai mươi tám mùa trăng. Ngày đêm thay đổi chẳng gặp nhau, núi biển cách xa chẳng nhớ thương.”
Nghệ nhân giật sợi dây, con rối liền ngã quỵ xuống ngay cao trào, như thể khóc thương cho một đời đợi chờ uổng phí.
Người xem đồng loạt vỗ tay reo hò, cả những người đứng ngoài tửu lâu cũng vỗ tay khen hay.
Trong lò rèn đối diện tửu lâu, một đứa trẻ tầm bảy tám tuổi chống cằm nghe say mê, vừa nghe vừa hát líu lo theo, sau đó xin phép phụ thân là người thợ rèn để đi xin kẹo, rồi tung tăng chạy xa.
Người dân vẫn còn đang bàn tán về vở diễn, khen rằng lâu rồi mới có dịp vui thế này, cũng xua tan phần nào u ám sau vụ xử chém của nữ hoàng bảy ngày trước.
Tiếng reo hò vọng đến nơi ta đang ngồi pha trà trong một sân vắng trên phố Tây. Sân này là ta sai người mua lại, trà là Trúc Diệp Thanh, trà xanh trong veo, tươi mát thơm ngát.
Nhưng Tang Thanh luôn nói Trúc Diệp Thanh ngon nhất là ở quê nàng - Nga Mi, Trúc Diệp Thanh ở Nga Mi khi uống vào ngọt hậu, một khi vào cổ họng sẽ khiến người ta nhớ mãi không quên.
Ta chỉ theo mẫu hoàng và đại ca đến Nga Mi khi còn nhỏ, ta đã không nhớ rõ cảnh sắc nơi đó nữa. Những năm gần đây ta bận rộn công vụ, hiếm có dịp rời kinh thành, cũng chưa có cơ hội thưởng thức loại Trúc Diệp Thanh ngon nhất mà Tang Thanh từng nhắc, không biết nàng có đang nói dối hay không.
Tang Thanh luôn khiến người ta không đoán nổi tâm tư, giống như vở kịch Đừng Khuyên Học kia, chỉ là câu chuyện buồn bã tự than thân trách phận của một phụ nhân chốn khuê phòng, ta chẳng cảm thấy có gì hay ho nhưng nàng lại rất thích.
Nhưng khi ta hỏi vì sao nàng thích, nàng lại chưa từng nói.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, trà vừa pha đã nguội mất rồi. Vườn rau vốn trồng đầy giờ đã héo tàn vì không ai chăm sóc, ta cũng chẳng còn hứng thú thưởng trà.
Yêu Nhất nhanh chóng và lặng lẽ lướt vào sân, cúi đầu bẩm báo với ta: “Bẩm vương gia, người ngựa đã bố trí xong, đến giờ Sửu là có thể hành động.”
Ta khoát tay, Yêu Nhất biến mất như bóng ma.
Đã qua bảy ngày từ khi Tang Thanh qua đời, giờ là lúc ta nên đón nàng về nhà rồi.
1
Đêm tối như nước, trăng treo như lưỡi câu.
Vùng hoang dã tĩnh lặng không một tiếng động, chỉ có gió xào xạc lùa qua cỏ cây, đến cả tiếng thở của những kẻ do chính tay ta bố trí cũng không thể nghe thấy.
Yêu Nhất đã lệnh người đào đất mở quan tài từ sớm, tất cả đều đứng chờ đợi ta trước mộ của Tang Thanh.
Ta chậm rãi tiến lên, bước chín bước thì vừa vặn thấy được khuôn mặt của nàng. Nàng nằm trong chiếc quan tài làm từ gỗ lê hoa thượng hạng, đôi mắt khép nhẹ, sắc mặt trắng như tuyết. Chỉ có điều trên cổ nàng quấn một sợi chỉ đỏ dài, mũi khâu rất ngay ngắn, nhưng hẳn lúc khâu đã dùng quá nhiều sức khiến nàng trông không được yên giấc lắm.
Cũng may mùa đông vẫn còn lạnh, nhờ đó mà tạm giữ được dung nhan của Tang Thanh.
Ta bước lên một bước, Yêu Nhất lập tức cản lại, nói: “Thi khí xung người, vương gia không nên đến gần!”
Ta đá vào khớp gối của Yêu Nhất, hắn chỉ hừ nhẹ mà không dám kêu đau.
Ta đẩy hắn ra, tự tay bế Tang Thanh ra ngoài.
Hóa ra nàng nhẹ đến thế.
Ta chọn một nơi có tầm nhìn rộng rãi rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng để đầu Tang Thanh tựa vào ngực mình, nàng dựa vào ta, trông chẳng khác gì người đang say ngủ.
Không kìm được, ta đưa tay vuốt mấy sợi tóc trên trán nàng, không ngờ chỉ khẽ chạm mà tóc đã đứt trong lòng bàn tay.
Người chết như đèn tắt, rốt cuộc chẳng thể níu giữ.
Ta khẽ thở dài, để gió cuốn đi sợi tóc của Tang Thanh.
Yêu Nhất chỉ huy thuộc hạ lục soát trong quan tài một hồi, rồi đến trước ta bẩm báo: “Khởi bẩm vương gia, thuộc hạ đã lật đi lật lại ba lần, trong quan tài không có vật tùy táng nào, Tang Thanh cũng không để lại thứ gì có thể đe dọa đến vương gia.”
Ta lặng nhìn khuôn mặt của Tang Thanh. Nàng bình yên vô cùng, chẳng khác gì lúc còn sống; ngay cả khi đã lừa được tất cả mọi người, nàng vẫn giữ vẻ an tĩnh thuần khiết vô hại này.
Nhưng ta biết, người có thể lừa người khác như thế, tâm địa ắt hẳn phải độc ác hơn bất kỳ ai. Ví như Tang Thanh, nàng ác đến mức có thể dùng cái chết để qua mặt mẫu hoàng.
Ta đương nhiên hiểu việc xử trảm Tang Thanh giữa chốn đông người là cái bẫy của mẫu hoàng, bà muốn dùng cái chết của nàng để dẫn dụ ta xuất hiện.
Nhưng bà đã đánh giá thấp tâm cơ của ta, cũng quá đề cao tình cảm của ta.
Hôm ấy, ta không đến cũng chẳng có ý định đến.
Khi Tang Thanh bị chém đầu, ta đang ngồi pha trà trong tiểu viện. Trà vẫn là Trúc Diệp Thanh, nước vẫn là giọt sương sớm nàng chuẩn bị.
Ta đã sắp đặt bao lâu nay, sao có thể vì một Tang Thanh mà đổ sông đổ bể?
Yêu Nhất thấy ta im lặng hồi lâu, nghĩ rằng ta vẫn còn lo lắng về cái chết của Tang Thanh, bèn nhỏ giọng nói: “Vương gia, thuộc hạ ngu muội mà đoán rằng, Tang cô nương… Tang Thanh sẽ không bao giờ phản bội vương gia.”
Yêu Nhất theo ta từ nhỏ, ta chưa từng thấy hắn nói một câu thừa thãi vì ai, lời này của hắn thật khiến ta thấy hứng thú.
Ta lạnh nhạt đáp: “Ồ?”
Yêu Nhất nói: “Tang Thanh luôn ghi nhớ ơn cứu mạng của vương gia, nàng đối với vương gia một lòng trung thành, chỉ tuân theo lệnh ngài. Nàng từng nói với thuộc hạ rằng nàng vốn không có nơi nương tựa, chính vương gia đã cho nàng một mái nhà, khiến nàng còn có luyến lưu trên cõi đời này. Tang cô nương vẫn luôn coi trọng vương gia… Thuộc hạ, thuộc hạ nguyện tin vào Tang cô nương.”
Ta lẳng lặng lắng nghe, gió lại nổi lên, cuốn một chiếc lá khô bay đến trước mặt ta.
Chiếc lá mỏng như cánh ve nhưng dường như còn có cạnh sắc bén quét qua mặt làm ta đau nhói.
Ta bỗng chốc bàng hoàng, lập tức đứng lên, Tang Thanh mất đi điểm tựa, ngã khuỵu xuống đất.
Yêu Nhất hoảng hốt nhìn ta: “Vương gia…”
Ta quay lưng lại, lạnh lùng nói: “Đã không tìm thấy thứ ta cần thì sắp xếp lại toàn bộ, đừng để lộ sơ hở.”
“Dạ! Nhưng Tang cô nương…”
Ta siết chặt nắm tay, nói: “Người chết như đèn tắt, nhục thân cũng sẽ sớm hóa thành tro bụi. Thiêu đi thôi.”
Yêu Nhất không kìm được mà nói: “Nhưng mà…”
“Ra Nga Mi chọn một mảnh đất phong thủy tốt.” Ta ngưng một chút, như là giao phó với Yêu Nhất, lại như là tự nhủ, rồi nói tiếp: “Nàng đã hết lòng trung thành với ta, bản vương tất nhiên không thể bạc đãi nàng.”
Yêu Nhất khẽ đáp một tiếng, gọi vài người đi về phía Tang Thanh.
Ngay lúc ấy, chỉ nghe tiếng gió rít, ba mũi tên bay tới, chắn trước đường ta.
Chỉ thấy một nữ tử áo trắng từ trên trời giáng xuống, mắt nhìn ta hằm hằm như thể muốn lột da, rút gân của ta.
“Không được động vào sư tỷ của ta!”
Thanh âm của nàng trong trẻo, lạnh lùng tựa băng sương. Lời nói ấy lọt vào tai ta, mang theo một cảm giác quen thuộc đã lâu không gặp.
Trước kia, ta thường thấy nàng ở bên cạnh đại huynh, cúi đầu ngoan ngoãn theo hầu, chăm sóc mọi sinh hoạt thường ngày của huynh ấy. Đại huynh thường nói nàng là người đơn thuần, hiền lành dễ mến, không hề có tâm cơ. Khi đó, ta đã cho rằng đại huynh thật ngu muội, kẻ có đôi mắt như vậy sao có thể không phải kẻ trời sinh tính phản nghịch?
Về sau, mọi việc chứng minh rằng ta quả nhiên không đoán sai. Nếu không phải kẻ như nàng, làm sao có thể ngông cuồng đến mức dám tự tay giết vua?
Ta buột miệng gọi tên nàng: “Chiêu Nhi. Ngươi quả nhiên chưa chết.”
Chiêu Nhi đang oán hận nhìn ta bỗng giật mình, khó lòng tin nổi ta đã nhận ra thân phận của nàng.
Ngay sau đó, yêu binh do Yêu Nhất thống lĩnh từ trong bóng tối ập đến, lập tức vây nàng vào giữa.
Chiêu Nhi cố giữ vẻ bình tĩnh, nói: “Ta không biết ngươi đang nói gì.”
Ta khẽ lắc đầu, nói: “Năm xưa, vụ đại án chấn động thiên hạ, với cái chết của tội phụ Chiêu Nhi mà kết thúc. Nhưng ta chưa từng tin rằng nha đầu ngày ngày đi theo đại huynh lại có thể độc ác đến mức tự tay hạ độc đại huynh, lại càng không tin mẫu hoàng sẽ để một người quan trọng như vậy chết dễ dàng. Chiêu Nhi, ta vẫn luôn tìm ngươi.”
Khi Tang Thanh báo tin Chiêu Nhi còn sống, ta không kiềm được sự kích động trong lòng.
Ta vẫn luôn tin rằng chân tướng mà Chiêu Nhi biết sẽ là chìa khóa giúp ta hoàn thành đại nghiệp.
Chỉ cần có được Chiêu Nhi, có lẽ ta sẽ nắm trong tay một quân át chủ bài để lật ngược tình thế.
Đáng tiếc khi ấy thân phận của Tang Thanh bại lộ, mẫu hoàng cũng để mắt đến Tằng Tri Hứa, ta không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Thấy nàng vẫn không chịu thừa nhận, ta lại nói: “Tang Thanh đã nói thân phận của ngươi cho ta, ngươi còn định giấu diếm sao?”
Quả nhiên, Chiêu Nhi loạng choạng không thể tiếp tục che giấu sự thật.
Ta bất chợt nhớ đến vẻ mặt cầu xin của Tang Thanh. Ta quen nàng đã lâu, đó là lần đầu tiên nàng xin ta một điều gì đó.
Nàng dùng giọng điệu nghiêm túc chưa từng có mà nói: “Bất luận tương lai ra sao, ta muốn ngươi hứa với ta, tuyệt đối không được hại tính mạng của sư muội ta.”
Ta đã đồng ý với nàng, nhưng lại không kịp nói với Tang Thanh rằng nàng không nên để ta biết tình cảm sâu sắc giữa hai sư tỷ muội họ, bởi vì ta nhất định sẽ lợi dụng điều đó.
Đêm nay, ta đến để đoạt thi thể của Tang Thanh, một là để kiểm tra xem nàng có lưu lại chứng cứ bất lợi nào cho ta không, hai là lợi dụng tình cảm đồng môn giữa họ để dụ Chiêu Nhi xuất hiện.
Tương Thanh, vốn không nên tin tưởng ta như thế.
Chiêu Nhi nghẹn ngào, ngẩng đầu lên nói: “Ta là Chiêu Nhi thì thế nào? Tề Mộc Chi, ngươi chính là kẻ đứng sau nuôi dưỡng đảng phái, thao túng khoa cử, mưu đồ tư lợi!”
Ta đáp: “Bằng chứng đâu?”
Chiêu Nhi cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi đến cướp Tương Thanh, đây chính là bằng chứng! Ngươi dám để bệ hạ biết ngươi có liên hệ với Tang Thanh sao? Ngươi dám để bệ hạ biết là ngươi xúi giục Tang Thanh ám sát bệ hạ sao?”
Ta lắc đầu, lại mỉm cười nói: “Vậy ngươi có dám để mẫu hoàng biết ngươi còn sống không?”
Chiêu Nhi khựng lại, hiển nhiên bị câu hỏi của ta làm cho kinh ngạc.
Ta từ tốn nói: “Nếu ngươi dám, vậy chứng tỏ ngươi biết mẫu hoàng căn bản không hề kinh ngạc khi biết tin ngươi còn sống, cũng sẽ không giết ngươi lần thứ hai. Vụ án giết vua năm xưa, thậm chí cả lệnh chém lập tức của mẫu hoàng, đều ẩn giấu nội tình. Và nội tình đó, mẫu hoàng dám để thiên hạ biết sao? Ngươi tố cáo ta, liệu mẫu hoàng có dám để thiên hạ coi ngươi là nhân chứng không?”
Sắc mặt Chiêu Nhi trong thoáng chốc trở nên trắng bệch, nhưng nàng vẫn gắng gượng nói: “Ngươi đừng ngụy biện. Ta không dám, tự khắc có kẻ dám!”
Ta càng thấy nực cười, “ Tằng Tri Hứa sao? Đại Lý Tự xưa nay tự xưng là trung lập, không liên quan đến bất cứ phe phái nào, trông như dòng chính trong triều, nhưng thực ra lại không chịu sự khống chế của mẫu hoàng, vì vậy càng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn. Tằng Tri Hứa có quan hệ mật thiết với ngươi, ngươi nghĩ mẫu hoàng thực sự sẽ tha cho hắn sao?”
Chiêu Nhi nghiến chặt răng, từ trên mặt nàng, ta thấy rõ sự dao động.
Quả thật, kẻ như chúng ta không nên có vướng bận, nếu không, rồi cũng có ngày bị kéo xuống địa ngục mà mất mạng.
Ta chậm rãi dụ dỗ: “Hiện tại, người có thể bảo vệ ngươi và Tằng Tri Hứa chỉ có ta, Chiêu Nhi, hợp tác với ta, ta sẽ trả lại tự do cho ngươi. Nếu không, ngươi sẽ một lần nữa mất đi tất cả.”
“Tề Mộc Chi…” Chiêu Nhi nghiến răng nghiến lợi, như muốn xé nát ta, “Sao sư tỷ có thể yêu kẻ đê tiện, bỉ ổi như ngươi? Tỷ ấy vốn không nên chết vì ngươi!”
Ta im lặng một lát, nghe thấy từ sâu trong cổ họng mình vang lên tiếng cười khàn khàn, “Ngươi quá xem thường sư tỷ ngươi rồi. Nàng vô tâm, vô tình, còn tàn nhẫn hơn cả ta, sao có thể yêu ai được.”
Chiêu Nhi phẫn nộ quăng cả xấp thư dày cộp vào mặt ta, từng mảnh giấy sắc bén như tuyết bay tán loạn, cắt qua da ta, đan thành một tấm lưới trắng toát vô tận trước mắt ta.
Dòng máu đỏ sẫm chảy dọc theo chân mày, lúc này ta mới ngửi thấy mùi máu tanh từ vết thương rỉ ra.