Bẩm Đại Nhân - Có Người Gây Rối, Nhiễu Loạn Triều Cương

Chương 49



Ta bị giam trong thiên lao đã ba ngày rồi Mẫu Hoàng mới đến xét hỏi ta.

“Mộc Nhi, trong huyết quản ngươi chảy dòng máu của trẫm. Nói cho trẫm biết, vì sao ngươi muốn phản?”

Ta bật cười: “Đại huynh không phải cũng mang dòng máu của Mẫu Hoàng sao, vậy sao Mẫu Hoàng lại xuống tay với huynh ấy?”

Giọng của Mẫu Hoàng như băng mỏng, đầy uy nghi mà không cần giận dữ: “Ai đã nói nhảm với ngươi, Chiêu Nhi sao?”

Ta đáp: “Mẫu Hoàng, người và ta đều có cùng khao khát đối với ngôi vị. Tham vọng có thể thúc đẩy người làm điều gì thì cũng có thể thúc đẩy ta làm điều ấy. Trong người ta chảy dòng máu của người, tất yếu sẽ bước theo dấu chân của người.”

Ta mỉm cười, nói tiếp: “Cuộc chiến tranh đoạt vương vị xưa nay không nói đến tình thân, thành vương hay bại tặc, thắng là bay cao nghìn dặm, thua là máu chảy thành sông. Ta đã thua, vậy sao Mẫu Hoàng còn truy hỏi ta làm sao thua nữa?”

Mẫu Hoàng nheo mắt nhìn ta rất lâu, rồi nói: “Kẻ bại không oán, quân cờ đã đặt thì không hối. Không hổ là nhi tử của trẫm. Nể tình mẫu tử, trẫm cho ngươi một điều ước. Hãy suy nghĩ kỹ, muốn gì thì nói.”

Ta nói: “Nhi thần muốn gặp Chiêu Nhi một lần.”

Sắc mặt Mẫu Hoàng biến đổi, “Chỉ vậy thôi sao?”

Ta đáp: “Nhi thần còn có một số việc chưa thông suốt, trong thiên hạ chỉ có Chiêu Nhi mới có thể giải đáp.”

Mẫu Hoàng thở dài một tiếng, quay người rời đi, bóng lưng của người bỗng khiến ta nhớ lại khi còn nhỏ, ta và đại huynh chơi đùa trong cung điện của người, người ở bên pha trà cho chúng ta. Mẫu từ hiền con hiếu, hòa thuận vui vẻ, nhưng giờ đây tất cả chỉ còn là dĩ vãng.

Chẳng bao lâu sau, Chiêu Nhi đến thăm ta, ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn ta như thể ta chỉ là một xác chết.

Có lẽ vì mấy ngày không uống nước, giọng ta khàn khàn vô cùng, ta hỏi: “Chiêu Nhi, nói cho ta biết, Tang Thanh còn sống không?”

Chiêu Nhi cười khẩy, lấy ra một tờ giấy, nói: “Tề Mộc Chi, ngươi có biết rằng bức thư mà ta cho ngươi xem chỉ là phần sau do sư tỷ viết riêng cho ngươi, cũng là một phần trong kế hoạch của tỷ ấy. Điều bí mật thực sự mà ngươi muốn biết đều ở đây.” Ta nhận lấy tờ giấy, chỉ thấy viết rằng—

“Sư muội, mấy trang sau toàn là nói nhảm, chỉ là ta cố ý viết để lừa Tề Mộc Chi, khiến hắn tin rằng ta yêu hắn sâu đậm, không cần xem.”

“Tề Mộc Chi vốn cẩn thận lại xảo quyệt, chưa từng để lại bất kỳ chứng cứ nào, chỉ với ta là còn có chút thật lòng. Ta đành dùng chút thật lòng đó làm con bài.”

“Ta đã để lại bức thư này cho Hổ Tử ở tiệm rèn đối diện tửu lâu Vân Lai, dặn hắn rằng nếu một ngày nào đó nhìn thấy tửu lâu Vân Lai diễn rối Mạc Khuyến Học, thì hãy giao bức thư này cho ngươi, và cho hắn kẹo trong ba năm.”

“Nếu ngươi thực sự nhận được bức thư này, thì chứng tỏ Tề Mộc Chi đối với ta vẫn còn chút thật lòng, mấy lời nhảm ta viết phía sau sẽ có ích.”

“Đến lúc đó, lấy ta làm mồi, hắn nhất định sẽ mắc câu.”

Ta không nhịn nổi bật cười, tiếng cười từ sâu trong họng khô khốc, càng thêm khàn đục.

Thật lòng, phải rồi, nếu có thể giữ mãi một câu nói lúc say, mạo hiểm đến tửu lâu Vân Lai để diễn một buổi kịch cùng nàng, chẳng phải chính là thật lòng sao?

Chiêu Nhi lạnh lùng nói:

“Ngày mùng bảy tháng Ba, Hổ Tử đưa thư đến cho ta, ta bắt đầu bố trí kế hoạch theo ý sư tỷ. Ngươi vẫn giữ một chút thật lòng với thế gian, điều ta cần làm là khiến ngươi tin rằng sư tỷ yêu ngươi, khiến ngươi thấy áy náy hối tiếc, làm rối loạn tâm trí ngươi, ngươi tự khắc từng bước từng bước sa vào bẫy.”

“Có tình cảm đối với sư tỷ, nhưng vẫn phải có lợi ích điều khiển ngươi. Tề Mộc Chi, ngươi làm mọi thứ đều vì tham vọng vương vị, ngươi thâm nhập khoa khảo, bày mưu tính kế từ lâu nhưng vẫn chưa thể lay chuyển Mẫu Hoàng một chút nào. Sự bại lộ của sư tỷ khiến ngươi suýt nữa để lộ sơ hở trước mặt Mẫu Hoàng, ngươi chỉ càng thêm sốt ruột.”

“Mà nếu lúc này ngươi gặp lại Chiêu Nhi, kẻ đáng lẽ ba năm trước đã chết vì tội danh thích sát…”

Ta cười, tiếp lời nàng: “Nếu hắn gặp lại Chiêu Nhi, nhất định sẽ tìm mọi cách để moi ra những chuyện cũ, thậm chí lợi dụng chuyện này để uy hiếp Mẫu Hoàng thoái vị…”

Chiêu Nhi hừ lạnh: “Ngươi nửa đêm cướp xác, dẫn rắn ra khỏi hang, ta chỉ thuận nước đẩy thuyền, mời ngươi vào bẫy. Ngươi đã quen coi người khác là quân cờ, bày mưu tính kế vì lợi ích riêng, thì cũng nên nếm thử cảm giác bị chính quân cờ lật đổ.”

“Vậy là… đêm đó khi nàng nói muốn nghe Mạc Khuyến Học, nàng đã sắp đặt rồi?!” Ta cười đến rơi cả nước mắt, gào lên: “Khi đó nàng đã tính toán ta rồi. Tại sao, nói cho ta biết, tại sao!”

Chiêu Nhi lạnh lùng nói: “Tề Mộc Chi, ngươi có biết vì sao sư tỷ muốn nghe Mạc Khuyến Học không? Và vì sao nàng lại giết những quan viên đó?”

Phụ thân của Tang Thanh là một tú tài, suốt đời lấy khoa cử làm mục tiêu, miệt mài đèn sách, mặc kệ sự đời bên ngoài.

Mẫu thân của Tang Thanh phải gánh vác gia đình, nhận may vá thuê để kiếm sống.

Tang Thanh đã từng thấy mẫu thân cúi người giặt đồ giữa mùa đông lạnh giá bằng đôi tay đầy những vết nứt do lạnh; từng thấy mẫu thân chỉ vì một miếng thịt sắp bốc mùi mà cười nói cầu xin trả giá; từng thấy mẫu thân cẩn thận mang bát canh thịt đến cho phụ thân để rồi bị lão ta hắt đổ xuống đất với vẻ chê bai…

Tang Thanh cũng từng thấy phụ thân ngủ đến gần trưa mới dậy; từng thấy phụ thân tự hào là tú tài, đi lý luận với người khác nhưng bị đánh bầm dập; từng thấy phụ thân hôm nay học theo người xưa treo đầu dây đọc sách, mai lại học tiên hiền dùi tường mượn ánh sáng, nhưng chẳng bao giờ đọc được mấy trang sách ra hồn; từng thấy phụ thân giật lấy những đồng tiền mà mẫu thân cực khổ kiếm được, để lão ta mời bằng hữu tú tài cùng đi quán rượu ngâm thơ…

Khoa cử rốt cuộc là gì, lúc nhỏ Tang Thanh không hiểu, cũng không cảm thấy sách thánh hiền có gì thần thánh. Nàng chỉ thấy đó là thứ khiến phụ thân nàng đắm chìm trong sự ích kỷ, còn mẫu thân phải chịu nỗi đau vô hạn.

Dường như chỉ cần nói rằng muốn thi cử, nam nhân có thể mặc kệ mọi thứ, dù lãng phí cả đời vẫn được ca ngợi là bền bỉ không nản lòng. Chẳng ai nhìn thấy, dưới ngọn núi danh vọng ấy chôn vùi bao nhiêu thân xác của nữ nhân..

Sau này, phụ thân Tang Thanh lên kinh ứng thí, mẫu thân nàng đã đưa toàn bộ tiền bạc trong nhà cho lão ta.

Lão giả vờ đỏ mắt, nghẹn ngào ca ngợi nhà có hiền thê, hứa rằng một khi đỗ đạt sẽ lập tức đón mẫu nữ nàng lên kinh hưởng phúc.

Mẫu thân nàng tin tưởng, từ hôm ấy, cuộc đời bà chỉ còn lại chờ đợi.

Một năm, hai năm, ba năm, phụ thân nàng không trở về, nhưng thư xin tiền lại liên tục được gửi về nhà, chỉ nói rằng lão cần ở lại thư viện trong kinh để học tập và cần thông qua quan hệ, đỗ đạt dường như chỉ là chuyện ngày mai.

Mẫu thân nàng một lòng tin lời lão ta, bệnh nặng mà vẫn làm việc ngày đêm, cuối cùng đôi mắt bị mờ đi trước ngọn đèn, và cũng chính vì thế mà mất mạng.

Trước khi qua đời, mẫu thân nắm chặt tay Tang Thanh, nói: “Ta đợi không nổi phụ thân con nữa rồi, nhưng ta tin ông ấy sẽ về đón chúng ta. Sau khi ta mất, con nhất định phải tận lực giúp phụ thân thăng tiến, rạng rỡ tổ tiên.”

Mẫu thân tắt thở để lại cõi lòng Tang Thanh lạnh giá như rơi vào hầm băng.

Tận lực giúp phụ thân thăng tiến, chẳng phải có nghĩa là hủy hoại đời mẫu thân vẫn chưa đủ, lại còn phải hy sinh cả đời nàng nữa sao?

Tang Thanh được mẫu thân nhờ họ hàng đưa lên kinh tìm phụ thân. Khi nàng mang theo chút tài sản còn lại, khó khăn lắm mới đến được kinh thành, không ngờ lại thấy phụ thân đang say mê trong thanh lâu, vừa xem thường đám kỹ nữ, nói chuyện trị thế, vừa tìm cơ hội vơ vét từ các cô nương, lại ghi sổ nợ rượu.

Đêm đó, Tang Thanh, khi ấy chỉ mới tám chín tuổi, đã ói mửa đến lật cả trời đất trong con hẻm nhỏ.

Nàng không muốn sống cuộc đời như mẫu thân, đêm ấy đã cầm lấy tất cả tiền bạc bỏ đi.

Khi đó, Tang Thanh tự thề rằng, nàng nhất định phải học được bản lĩnh, mạnh mẽ đến mức có thể tự quyết định số phận của mình, không còn vì ai mà hy sinh cả đời.

-

Nghe đến đây, ta lẩm bẩm hỏi: “Vậy sao nàng lại giúp ta giết người?”

Chiêu Nhi cười khẩy: “Giúp ngươi giết người sao? Ngươi có biết khi học thành xuống núi, người đầu tiên nàng giết chính là cha mình. Nàng căm hận khoa cử, càng hận bọn đạo mạo ẩn mình trong hệ thống, những kẻ giả nhân giả nghĩa. Nàng muốn giết quan, ngươi muốn trừ khử kẻ thù, ngươi tưởng ngươi đang mượn tay nàng, nhưng chẳng phải nàng cũng đang lợi dụng ngươi hay sao?”

“Vậy tại sao nàng không tiếp tục hợp tác với ta?”, ta cười lạnh, nói: “Ngươi nói nghe hay lắm, thật ra chẳng qua nàng đã nảy sinh tình cảm với Kim Ngọc Lang nên thay đổi lập trường mà thôi!”

Chiêu Nhi tức giận nói: “Ngươi nghĩ rằng nữ nhân không sống nổi nếu không có tình cảm sao? Đúng, sư tỷ đã thay đổi, nhưng người thay đổi nàng không phải là Kim Ngọc Lang, mà là Chu Viện trưởng của Văn Viễn Thư Viện!”

Ta cảm thấy mắt mình sắp rách ra vì giận dữ: “Chu Văn Uyên… ha ha, Chu Văn Uyên… Lão già đó có thể thay đổi nàng điều gì?!”

Chiêu Nhi nhìn thẳng vào mắt ta nói: “Ngươi không thể mua chuộc được Chu Văn Uyên, vì ông ấy có ý chí kiên định, trước sau như một. Dù lập trường của ông ấy và sư tỷ khác nhau, nhưng ông đã cho sử tỷ thấy sự cần thiết của khoa cử, cũng chính ông giúp tỷ ấy nhận ra tội diệt môn Kim gia là không thể tha thứ. Nhưng ngươi lại đốt sạch Văn Viễn thư viện, ngươi bảo tỷ ấy phải đối diện thế nào đây?!”

-

Lúc đầu, Tang Thanh chỉ nghĩ rằng Chu viện trưởng như bao kẻ si mê khoa cử khác, một học giả cố chấp và bảo thủ. Nếu không phải vậy, sao ông ấy lại dễ dàng trúng mỹ nhân kế của nàng, nghe nàng kể lể vài lời bi thương đã thu nhận nàng rồi? Nhưng không ngờ, Chu viện trưởng chỉ giữ danh nghĩa phu thê với nàng, đối xử với nàng như các học trò trong viện, dường như nàng chỉ đơn giản là đến Văn Viễn Thư Viện để học tập.

Viện trưởng đưa cho Tang Thanh không ít sách để đọc, khiến nàng bực bội không thôi. Cuối cùng, có một ngày nàng không thể chịu đựng nổi mà đập bàn hét lên: “Ta không thèm đọc cái thứ lý thuyết giả dối phục vụ khoa cử này nữa!”

Chu viện trưởng nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu hữu, dường như ngươi rất chán ghét khoa cử?”

Tang Thanh hừ lạnh: “Nam nhân chỉ cần lấy lý do khoa cử thì có thể an nhiên làm ký sinh trùng cả đời. Người thi không đỗ thì cứ viện cớ là vận may chưa đến, sang năm lại thi, dù đến bảy tám mươi tuổi chẳng làm nên trò trống gì, chỉ cần lê bước vào trường thi vẫn có thể được gọi một tiếng ‘tiên sinh’. Thật nực cười!

“Còn người thi đỗ, mấy ai thật sự quan tâm đến dân chúng, thực lòng làm quan vì dân? Họ chẳng qua cũng chỉ muốn vinh hoa phú quý, vẻ vang tổ tiên. Ta đương nhiên căm ghét những thứ giả tạo đó.”

Chu viện trưởng mỉm cười vuốt râu, không giận mà còn gật đầu: “Tiểu hữu nói rất đúng. Thật sự có không ít người trong giới khoa cử vì chấp niệm mà hy sinh cả đời, chỉ để chứng minh bản thân.”

Tang Thanh không ngờ ông không phản bác, nàng hỏi: “Ngươi đã nghĩ như vậy, cớ sao mỗi năm vẫn đưa học trò đi thi?”

Chu viện trưởng trả lời: “Thế gian này có âm thì cũng có dương, có đen cũng có trắng. Con người có thiện có ác, việc đời cũng có mặt chính và mặt trái. Khoa cử đúng là đã chôn vùi cuộc đời của nhiều người, nhưng cũng đã mang đến sự thay đổi lớn lao cho nhiều cuộc đời. Có kẻ lợi dụng chốn quan trường để làm điều bất chính, nhưng cũng có người làm quan với lòng thanh liêm.

“Ta không khác gì ngươi, cũng thấy trường thi đôi khi tựa như một con thú ăn thịt người, cũng thấy quy tắc xã hội này có phần cũ kỹ và cần cải cách. Có lẽ một ngày nào đó khoa cử sẽ biến mất hoàn toàn, hoặc một ngày khác, khoa cử sẽ có một thời kỳ hoàn toàn khác, nơi học trò được tự do phát biểu ý kiến mà không bị giới hạn bởi giáo điều xưa cũ, không phân biệt nam nữ.

“Nhưng sự thay đổi không phải chuyện một sớm một chiều, cách mạng cũng phải bắt đầu từ những chi tiết nhỏ. Trách nhiệm của ta là giữ vững vị trí của mình, thuận theo thời thế mà không sợ thay đổi, làm tốt việc của mình. Đây chính là đạo của ta, ta không biết đúng sai, chỉ biết đã chọn con đường của mình thì phải đi đến cùng, dù kết cục ra sao cũng không thay đổi, không hối tiếc.

“Tiểu hữu, lần đầu gặp ngươi, ta đã thấy trong lòng ngươi chứa đầy oán hận chưa thể giải tỏa. Tuy rằng ta không đủ kiến thức để giúp ngươi giải quyết khúc mắc, chỉ có thể khuyên ngươi một điều này: mặt trăng lên rồi lại lặn, trời tối rồi lại sáng. Ngày hôm qua có thể đầy đau khổ, ngày hôm nay có thể giam cầm ngươi, nhưng hôm qua rồi sẽ thành quá khứ, và ngươi vẫn có một ngày mai vô tận. Có lẽ, thoát khỏi mây mù mà thấy ánh sáng chỉ nằm ở một suy nghĩ của ngươi.”

-

Nghe đến đây, ta chỉ thấy buồn cười.

“Chỉ một lời nói như thế, nàng liền dốc lòng với Chu Văn Uyên sao? Thật nực cười, quá nực cười!”

Chiêu Nhi nói: “Sư tỷ ngày đêm sống cùng ăn cùng ở với đệ tử Văn Viễn Thư Viện, đã cùng trải qua thiên tai địa động, và khi tự tay cứu sống các đệ tử, sư tỷ đã không muốn mãi chìm trong quá khứ, quyết định thoát khỏi mây mù, chỉ nhìn về phía trước.”

“Nhìn về phía trước… Nhìn về phía trước. Ha ha ha. Được, tốt lắm.” Ta muốn cười, nhưng không còn cười nổi, hóa ra kẻ bị quá khứ trói buộc không thể tiến về phía trước, chỉ có ta.

Chiêu Nhi nói: “Tề Mộc Chi, ngươi thua rồi, thua trước sư tỷ, thua trước chính mình.”

Ta lắc đầu, ý vị sâu xa nói: “Vậy thì sao? Dù ta thua, mẫu hoàng cũng không làm gì được ta. Sắp tới, bà ta sẽ chẳng còn hơi sức mà quan tâm nữa.” Chiêu Nhi nhìn ta, vẻ dò xét ý nghĩa trong lời nói.

Ta không kìm nổi đắc ý, nói: “Chiêu Nhi, có lẽ ta đã cứu ngươi một mạng, ngươi không cần cảm ơn ta, chỉ xem như ta thực hiện lời hứa với Tang Thanh.”

Chiêu Nhi chẳng hề tỏ vẻ tôn trọng lời ta.

Ta lại hỏi: “Được rồi, chuyện của ngươi kể xong rồi, giờ đến lúc trả lời câu hỏi của ta. Tang Thanh đâu, nàng ở đâu?”

Chiêu Nhi nhìn ta một hồi, lấy ra từ trong áo một tờ giấy: “Chúng ta có một quy tắc là vẽ lại khuôn mặt thật của mình để mang theo bên người, tránh việc dùng quá nhiều gương mặt người khác rồi cuối cùng quên mất mình là ai. Đây là bức tranh mà sư tỷ gửi cho ta kèm theo bức thư, tỷ ấy ở đâu, ngươi tự nghĩ đi.”

Chiêu Nhi rời đi, để lại tờ giấy cho ta

Ta chầm chậm mở tờ giấy ra, trên đó vẽ một khuôn mặt nhạt nhòa, gần như thoáng qua là quên mất.

Nhưng ta vẫn nhớ rõ khuôn mặt ấy khi bị ngọn lửa nuốt chửng, hình dạng lúc ấy ra sao.

Đêm đó, nàng như đang yên bình chìm vào giấc ngủ, bị ngọn lửa thiêu rụi thành tro tàn.

Và ta chỉ đứng yên lặng nhìn, nhìn ngọn lửa từ rực cháy đến lụi tàn, nhìn đám tro đen bay che lấp cả bầu trời, nhìn vô số đốm đỏ lấp lóe trong tro bụi.

Lửa là do chính tay ta châm.

Vì ta chắc chắn người lạ mặt trước mắt không phải là nàng.

Ta lại nhớ đến lần đầu gặp Tang Thanh, đôi mày bay lên, cặp mắt hạnh mở to, khuôn mặt trái xoan, đôi môi đỏ khép chặt, thật là một cô nương bướng bỉnh.

Chỉ là ánh mắt mà ta nhớ suốt bao lâu nay lại là một lớp mặt nạ hoàn toàn giả dối.

Nàng đã đoán trước ta sẽ làm vậy,nên mới để lại bức tranh này.

Tang Thanh, lòng dạ của nàng sao lại sắt đá như vậy?

Thì ra nàng chưa bao giờ ghi nhớ đến ta, thì ra ta cũng chưa từng thấy nàng thật sự.