Vân Dương xị mặt xuống, đổi sang cau có: "Nói chuyện gì?"
"Nói chuyện sao em vừa nhìn thấy chị đã trốn. Còn nữa..."
Nói đến đây, Đường Nguyệt Lâu dừng lại, chậm rãi bước về phía Vân Dương.
Đường Nguyệt Lâu không phải người thích thể hiện cảm xúc ra ngoài, dù là tức giận hay vui mừng, nụ cười vẫn không đổi, như chiếc mặt nạ dán chặt vào mặt - trước đây Vân Dương cũng giống như hầu hết mọi người, tưởng rằng tính tình chị tốt, bây giờ dần dần phát hiện ra bộ mặt thật của người này, mới biết đây gọi là giả tạo.
Hơn nữa không biết lòng đang tính toán cách trả thù thế nào, ví dụ như bây giờ.
Khi Đường Nguyệt Lâu xuất hiện trước mặt, Vân Dương mới biết trời mưa. Gót váy dài của chị bị nước mưa làm ướt, vạt áo trước ngực có vết nước, trên người mang theo hơi ẩm nặng nề, khi không cười trông có vẻ ngột ngạt và u ám. Vân Dương sợ nhất vẻ mặt này của chị, lòng cô bỗng hoảng hốt, lúc đứng dậy chân tê dại suýt vấp ngã.
Cô vịn vào mép tủ, lo lắng cảnh cáo: "Chị đừng lại gần, giờ làm việc đấy, chị làm vậy là quấy rối tình dục nơi làm việc, em có thể kiện..."
Nhưng cô còn chưa nói xong, Đường Nguyệt Lâu đã đến cạnh, đóng cửa sổ.
Vân Dương không nói tiếp được.
Đường Nguyệt Lâu xoay người ngồi xuống sô pha, dựa ra sau với tư thế rất thoải mái, ung dung hỏi: "Quấy rối gì?"
Vân Dương: "Haha, coi như em chưa nói gì."
"Tan ca rồi, đừng căng thẳng, chị đáng sợ thế à?" Đường Nguyệt Lâu thuận miệng nói, "Ngồi đi."
Không hiểu sao, Vân Dương cảm thấy hôm nay Đường Nguyệt Lâu hơi lạ.
Cô nhìn Đường Nguyệt Lâu chậm rãi vén tóc dài ướt át ra sau đầu, ánh mắt rõ đang nhìn cô nhưng lại như đang lơ đãng, cũng không giống như mọi khi vừa nhìn là biết đang âm mưu gì đó, mãi đến khi nhận ra ánh mắt của cô, mới ngước lên mỉm cười: "Sao vậy?"
Vân Dương hỏi: "Hôm nay chị dạy nhiều tiết à?"
Đường Nguyệt Lâu ngẩn ra, dường như không hiểu, sau đó khẽ nhướng mày: "Em đang quan tâm chị đấy à?"
Né tránh câu hỏi rồi lái sang chuyện khác, xem ra là không định nói thật. Vân Dương thản nhiên nói: "Chị muốn nghĩ thế thì em cũng chịu."
Đường Nguyệt Lâu quay đầu đi, bật cười.
Giờ trông giống như đang cười thật, chỉ là nghe không như khen ngợi, Vân Dương nghe mà thấy hơi bực mình.
"Ngồi xa thế làm gì? Lại đây."
"Sô pha đơn." Vân Dương nhìn Đường Nguyệt Lâu chỉ vào cạnh, không khỏi cảm thấy khó hiểu, "Chị muốn em ngồi lên đùi chị, hay là ngồi lên bàn?"
Không ngờ Đường Nguyệt Lâu thực sự nghiêm túc suy nghĩ: "Chị thích cái trước hơn, em thấy sao?"
Thế là Vân Dương mỉm cười lịch sự, dứt khoát đứng dậy, chọn cái sau, ngồi lên bàn trước mặt.
Nói là ngồi, thực ra Vân Dương vẫn chưa đến mức vô phép, cô dựa vào mép bàn, nghiêng người, khoanh tay, hất cằm: "Giờ đủ gần rồi, nói đi."
"Chị muốn biết tại sao em luôn trốn tránh chị," giọng Đường Nguyệt Lâu có chút bất lực, "Chị cứ tưởng em không còn bài xích chị nữa."
"Haha, không có gì." Vân Dương cười lạnh, "Em trốn chị vì chúng ta có khoảng cách thế hệ."
"Là khoảng cách thầy trò, vậy còn giờ thì sao?"
Đường Nguyệt Lâu nghiêng người trên sô pha, chống cằm bằng một tay, nheo mắt cười. Hai chân bắt chéo, để lộ bắp chân thon thả ẩn dưới tà váy, vẻ nghiêm trang giả tạo biến mất, thứ khác ẩn giấu phía sau dường như lộ ra đôi chút, khiến cả người toát lên vẻ lười biếng.
... Công bằng thì, dù biết đây có thể là giả vờ, song Vân Dương thích kiểu này.
Cô cảm thấy Đường Nguyệt Lâu có lẽ là loài cáo nào đó, tu luyện thành tinh.
"Ngồi gần hơn chút nữa được không?" Đường Nguyệt Lâu nhìn vào mắt Vân Dương, hỏi ý kiến.
"Gần nữa là ngồi lên đầu chị luôn đấy." Vân Dương đảo mắt.
Tuy miệng chê, nhưng cô vẫn dịch chuyển vị trí, ngồi đối diện Đường Nguyệt Lâu.
Tư thế hiện tại của hai người có chút kỳ quặc, bàn cao hơn ghế một đoạn, lại ngồi rất gần. Vân Dương không muốn giẫm bẩn váy chị, nên chỉ có thể duỗi thẳng chân chạm vào đầu gối Đường Nguyệt Lâu, lớp vải váy mềm mại cọ xát với quần jeans, truyền hơi ấm của hai người trong không gian nhỏ hẹp.
Ở khoảng cách gần, Vân Dương nhìn rõ đôi mắt chị, dưới ánh đèn phản chiếu những tia sáng lấp lánh, dịu dàng và ướt át. Vân Dương mềm lòng, những lời còn lại không nói ra được.
Mưa bên ngoài như lớn hơn, nhưng cửa sổ cách âm rất tốt, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi trên kính phát ra âm thanh mơ hồ và tiếng thở của nhau.
Đường Nguyệt Lâu chống cằm, ánh mắt từ đôi mắt Vân Dương trượt xuống, từng chút một, cho đến khi khuất sau vạt áo đồng phục, nụ cười trên mặt càng sâu hơn.
Lại trở về vẻ giả tạo như mọi khi, Vân Dương cảm thấy dưới ánh mắt này, cô không thể che giấu chút xấu hổ nào, cô lúng túng nhìn đi chỗ khác, theo bản năng liếc về phía cửa.
"Chị Ninh Ninh vẫn còn ở dưới lầu à?" Vân Dương hỏi.
"Chị cho về rồi, tiệm đóng cửa, khách không vào. Ở đây chỉ có hai chúng ta."
Câu cuối cùng rất khẽ, như lời thì thầm êm ái, mang theo hơi ấm khiến vành tai cô nóng ran, lại như có chút cố ý dụ dỗ.
"Sao thế?" Đường Nguyệt Lâu đưa tay vuốt ve những sợi tóc mai của Vân Dương, khẽ cười, "Nóng lắm à? Sao mặt đỏ thế?"
... Cố tình.
Ngón tay Đường Nguyệt Lâu luồn qua tóc, nhẹ nhàng kéo xuống, Vân Dương buộc phải cúi người theo, cho đến khi tay Đường Nguyệt Lâu đỡ lấy gáy.
"... Cô Đường," Vân Dương mềm mỏng năn nỉ, "Em xin phép đổi tư thế được không?"
"Hửm?" Đường Nguyệt Lâu vuốt ve dái tai Vân Dương, tùy ý hỏi, "Lý do?"
"Kiểu như... với không tới, ngồi không vững, không thoải mái, thế ấy." Vân Dương đổi giọng giữa chừng, cười gượng, "Cô Đường thấy lý do nào được ạ?"
Đường Nguyệt Lâu gật đầu, dường như cảm thấy lý do này hợp lý, rồi đứng dậy.
Thế là mất luôn cả chút cảm giác trên cơ kia, Vân Dương theo bản năng lùi lại, bị giữ tay ấn xuống mặt bàn, hai người im lặng nhìn nhau vài giây, rồi nụ hôn của Đường Nguyệt Lâu rơi xuống.
Có lẽ vì dầm mưa, người Đường Nguyệt Lâu không còn những mùi nước hoa hỗn tạp, khi đến gần, hơi thở thuần khiết, chỉ thuộc về Đường Nguyệt Lâu len lỏi khắp nơi.
Chị hiếm khi hôn mãnh liệt thế, một tay giữ cổ tay Vân Dương, một tay giữ cằm cô. Vân Dương buộc phải ngẩng đầu, không biết là do mình quên thở hay Đường Nguyệt Lâu cố ý muốn cô ngạt thở, cô dùng sức đẩy vai Đường Nguyệt Lâu, cảm thấy đối phương đứng thẳng dậy, nâng cằm cô ép cô ngẩng đầu lên.
"Lại hút thuốc à?"
"Không có!" Vân Dương hơi thở gấp, cảm giác nghẹt thở nhẹ khiến cô thiếu oxy, đầu óc choáng váng, nhưng Đường Nguyệt Lâu không định buông tay, đành phải thừa nhận, "... Tối hôm kia, chỉ một điếu."
"Thật không?"
"Giả đấy, tin hay không tùy chị."
Đường Nguyệt Lâu gật đầu: "Chị tin."
... Vậy thôi? Vân Dương không ngờ dễ dàng bỏ qua vậy: "Vậy thôi, không còn gì muốn hỏi nữa à?"
"Đi dạo phố với bạn, không nằm trong phạm vi cấm. Hay là, đó không chỉ là bạn của em?"
Vân Dương: "..."
Hay lắm, đào hố chờ sẵn.
"Không có, chúng em thực sự chỉ là bạn bè bình thường... làm gì đấy! Đau!" Vân Dương cười nịnh nọt, đưa tay gỡ ngón tay Đường Nguyệt Lâu, rồi bị bẻ ngược ra sau - Đường Nguyệt Lâu cởi cà vạt trên bộ đồng phục của cô, nhanh chóng quấn quanh cổ tay cô, thắt chặt lại.
"Chị chưa bỏ qua chuyện hút thuốc."
Người đẹp gặp xui quả nhiên từ việc thương hại kẻ cặn bã mà ra. Vân Dương vùng vẫy không cho trói, để lại vài dấu giày trên chiếc váy màu trắng sữa của Đường Nguyệt Lâu: "Buông ra! Chị dựa vào đâu quản em! Buông-"
"Đây là quy tắc." Đường Nguyệt Lâu dịu dàng lau đi vết nước trên khóe miệng Vân Dương, "Chị hy vọng em ngoan ngoãn nghe lời, nếu không..."
Nửa câu sau không nói ra, nhưng Vân Dương cảm thấy bàn tay đang đặt trên eo cô hơi dùng sức, cô có thoáng căng thẳng, sau khi thả lỏng chỉ còn lại cảm giác ngứa ngáy tê dại.
Vân Dương nuốt xuống câu "Em dựa vào đâu phải tuân thủ quy tắc của chị", cắn môi cúi đầu.
"Nhớ kỹ chưa?"
"..."
"Chị muốn nghe câu trả lời."
"... Nhớ kỹ rồi."
"Ngoan."
Chiếc điện thoại bị vứt sang một bên vẫn đang rung, hiện thực lúc này thật quá mâu thuẫn. Sự khác biệt kỳ lạ khiến cả người cô nóng ran từ trong ra ngoài, Vân Dương bỗng cảm thấy tủi thân, cổ họng nghẹn ngào. Đường Nguyệt Lâu sững người, liếc nhìn cửa sổ theo hướng Vân Dương nhìn, rồi cụp mắt cười.
"Đừng sợ, cứ để chị lo."
Một bàn tay nhẹ nhàng che mắt, Vân Dương đang rụt người, trong bóng tối ấm áp, nụ hôn của Đường Nguyệt Lâu lại rơi xuống - đây là nụ hôn dịu dàng và ướt át, hoàn toàn khác với sự mạnh mẽ vừa rồi, là sự dịu dàng khiến người ta muốn chìm đắm.