Sau khi quen biết Đường Nguyệt Lâu, Vân Dương luyện được hai kỹ năng đến mức thượng thừa – thứ nhất là chột dạ, thứ hai là hối hận.
Trưa nay bỏ chạy, cô nào ngờ lần gặp lại tiếp theo lại ở đồn cảnh sát. Trong tình huống này, chút tâm tư yêu đương kia sớm bay biến. Cuối cùng, Vân Dương vẫn bị mắng một trận, nhưng may là không bị kỷ luật hay mời phụ huynh, chỉ rinh về một bản kiểm điểm ba nghìn chữ. Sau đó, cô chào tạm biệt các anh chị em đồng bọn, căng da đầu đi dỗ Đường Nguyệt Lâu, người còn khó đối phó hơn.
"Chị không ngờ được chứng kiến cảnh tượng này, em cho chị bất ngờ lớn đấy, Dương Dương."
Tăm bông chọc vào vết thương, cơn đau nhói khiến Vân Dương theo phản xạ lùi lại, nhưng bị Đường Nguyệt Lâu giữ chặt. Cô giáo hạ giọng ra lệnh: "Không được động đậy."
Vân Dương bất giác rụt vai lại, đáp: "... Dạ."
Cô bị ép phải ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau, hơi ngẩng cằm lên để Đường Nguyệt Lâu bôi thuốc. Tăm bông thấm cồn sát trùng ấn vào vết thương rất đau, cô khẽ hít hà, không dám nói cũng không dám động đậy – cô biết Đường Nguyệt Lâu cố tình, có đôi khi, người này thích nhìn cô đau.
Cơn đau này nằm trong tầm kiểm soát, vừa đủ để cô ghi nhớ, nhưng cũng không đến mức thực sự làm cô bị thương.
Còn về việc đây là sở thích quái đản gì, ngoài việc Đường Nguyệt Lâu biến thái, cô tạm thời không nghĩ ra lý do nào khác.
Vân Dương quan sát sắc mặt chị, dè dặt hỏi: "Chị vẫn còn giận ạ?"
Đường Nguyệt Lâu vặn nắp lọ thuốc, xoa đầu Vân Dương: "Về nhà rồi nói."
Không thừa nhận cũng không phủ nhận, rất có ý tính sổ sau. Vân Dương thầm dịch trong lòng, cảm thấy chắc chị đang muốn nói "về nhà mà không giải thích cho rõ thì em cứ liệu hồn".
Thế là cô rùng mình, thầm nghĩ lúc nãy sao lại phải gọi điện thoại, rảnh rỗi sinh nông nổi chắc?
"Không ổn đâu, em cảm thấy không nên mang mâu thuẫn về nhà, nhà là nơi ấm áp mà." Cô đề nghị, "Hay chúng ta nói chuyện ở đây luôn?"
Bàn tay Đường Nguyệt Lâu vừa chạm vào tay nắm cửa đã khựng lại, quay đầu nhìn Vân Dương, nheo mắt: "Em chắc?"
Vân Dương: "... Ừm..." Bỗng không chắc lắm.
"Được, cũng được."
Phải nói là Đường Nguyệt Lâu rất quyết đoán, nói được làm được. Vân Dương bắt đầu hoảng sợ, cô lùi về sau, cho đến khi lưng chạm vào cửa xe. Đường Nguyệt Lâu đưa tay ra: "Sao trốn xa vậy? Không phải muốn giải quyết mâu thuẫn sao, lại đây."
"Em không." Vân Dương dứt khoát từ chối.
"Nói chuyện thôi mà, sao sợ chị rồi?" Đường Nguyệt Lâu bất lực, "Em muốn chạy trốn nữa à? Mỗi lần chạy trốn về là như vậy? Không được đâu, chị buồn đấy."
Buồn... Vân Dương tách chữ, chữ nào cô cũng biết, nhưng khi gắn lên người Đường Nguyệt Lâu lại thấy xa lạ đến thế.
Suýt thì cô quên mất chuyện ban trưa, giờ bỗng thấy hơi ê răng.
Dù hơi ngốc nghếch, nhưng phải thừa nhận là bản thân rất dễ bị kích tướng – Vân Dương bĩu môi, nhích người về phía trước vài cm.
"Được rồi."
Đường Nguyệt Lâu thở dài, ôm lấy eo Vân Dương, nghiêng đầu hôn xuống.
...
...
"Sao khóc nữa rồi? Lúc đánh nhau với người ta cũng không khóc, chị làm gì quá đáng lắm sao?" Đường Nguyệt Lâu vừa vặn điều hòa lên cao hơn, vừa dùng ngón tay lau nước mắt cho em, trêu.
"Vâng vâng vâng, không có ạ," biết điều gặp nhiều may mắn, Vân Dương nhận lỗi chưa bao giờ do dự, "Cô giáo, em sai rồi."
"Chị không giận em vì chuyện đánh nhau, Dương Dương." Đường Nguyệt Lâu vỗ nhẹ lưng em, nói, "Em không làm gì sai trong chuyện này cả, đúng là em nông nổi, không bảo vệ được bản thân, nhưng không ai có quyền trách móc em vì em là nạn nhân, kể cả chị."