Đường Nguyệt Lâu liếc nhìn màn hình điện thoại của Quản Nhan, Quản Nhan ngây người, không biết nên trả lời hay che điện thoại... Nhưng quá muộn, Đường Nguyệt Lâu đã xem xong nội dung, khẽ nhíu mày.
"Trần Hạo," cô đọc tên, bình tĩnh ngẩng đầu lên hỏi, "Ai vậy."
"Lần trước bị bắt vào đồn cảnh sát cùng bọn em," chiến tích lẫy lừng thật sự chẳng vẻ vang gì, Quản Nhan hơi xấu hổ, bổ sung, "Là một trong mấy đứa đánh nhau với bọn em hôm đó."
"Sinh viên trường mình à?"
"Khoa Quản trị Kinh doanh, lớp xx khóa xx ạ."
Đường Nguyệt Lâu đẩy gọng kính, gật đầu với Quản Nhan: "Cảm ơn em."
"Cô giáo, cô định đến tận nơi đánh nó giúp em sao?" Vân Dương bĩu môi. "Thôi khỏi đi, tự em ra tay vẫn hơn."
"Trong mắt em, cô là kiểu người động một tí là đánh nhau à?" Đường Nguyệt Lâu nhìn cô nàng với vẻ mặt nửa cười nửa không.
Vân Dương nói bóng nói gió: "Sao lại không?"
Quản Nhan ngơ ngác: "Hả? Cô Đường dịu dàng thế này mà cũng đánh người ạ?"
Vân Dương nghẹn lời.
Đường Nguyệt Lâu đứng bên cạnh bật cười, mặt Vân Dương đỏ bừng, tức tối trừng mắt: "Sao cô rảnh vậy? Có tiết thì đi dạy đi, đây đâu phải ký túc xá của cô, đừng đứng đây làm trò cười nữa, "cô Đường dịu dàng"!"
"Ừ, cô đi ngay đây." Đường Nguyệt Lâu xoa đầu Vân Dương, quay sang nói với Quản Nhan: "Làm phiền em ở lại với bạn một lát, cảm ơn em. Tan lớp cô quay lại đón bạn ấy."
Quản Nhan ngơ ngác gật đầu, nhìn bóng cô Đường khuất dần, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
"Cô Đường dịu dàng ghê." Cô thở dài.
Rồi Quản Nhan chợt nhận ra, chỉ vào bóng lưng Đường Nguyệt Lâu, nhíu mày hỏi: "Sao tôi có cảm giác mình mới là người ngoài vậy?"
Vân Dương chỉ biết mỉm cười, đưa tay ra với bạn: "Giờ cho tôi xem vòng bạn bè đi."
Quản Nhan hoàn hồn, vội đưa điện thoại cho Vân Dương.
Bài đăng trên vòng bạn bè có cả ảnh và chữ, góc chụp của những bức ảnh rất tinh vi. Một bức chụp rõ cảnh Vân Dương kéo tay Trần Hạo, trông như cô cố tình dựa vào. Bức còn lại chụp vào buổi tối, có thể thấy Vân Dương đang lên một chiếc xe màu đen sang trọng bên đường. Bức ảnh được phóng to lên nhiều lần, không thấy rõ mặt Vân Dương.
Vân Dương không nhớ bức ảnh đầu tiên được chụp khi nào, có lẽ là lúc cô túm cổ áo Trần Hạo rồi đấm vào mặt nó. Lúc đó mọi thứ hỗn loạn, ai mà ngờ được có người cố tình chụp ảnh. Còn bức ảnh thứ hai, người chụp thà không chụp được mặt người nhưng vẫn cố tình chọn góc chụp được logo xe, cố ý thật... Vân Dương cười khẩy.
Chỉ với lời nói một phía của Trần Hạo, cộng thêm hai bức ảnh, những người không biết rõ sự thật sẽ nghĩ rằng cô gái trong ảnh có động cơ không trong sáng.
Bài đăng này của Trần Hạo được lên vào buổi trưa, mới chỉ một tiếng trôi qua mà có mấy chục bình luận. Quản Nhan có nhiều bạn bè, cả bạn xã giao, gần một nghìn người thì hơn nửa là quen biết sơ sơ, phần lớn đều hóng hớt chuyện của người khác. Có vài người bênh vực Vân Dương, cũng có kẻ nhân cơ hội dìm cô.
"Được đấy, có chút thủ đoạn, lúc đó không để ý có người chụp ảnh." Cô cười khẩy.
"Không sao." Vân Dương tiện tay chụp màn hình, lấy điện thoại ra chụp ảnh bài đăng, rồi chụp hết những kẻ hùa theo bịa đặt nói xấu cô, sau đó trả điện thoại lại cho Quản Nhan với vẻ mặt bình tĩnh. "Muốn làm lớn chuyện thôi, vừa hay tôi cũng không định nuốt cục tức này."
"Tôi đi chửi thằng đó ngay đây," Quản Nhan xắn tay áo. "Tôi gửi tài khoản WeChat của nó cho cậu nhé?"
"Không cần, cũng đừng nói cho thằng đó biết, đừng để nó xóa bài đăng, tốt nhất là lan truyền càng rộng càng tốt." Vân Dương nghiến răng.
...
Quản Nhan và những người bạn đi hát karaoke hôm đó đều đăng bài trên vòng bạn bè làm rõ sự việc, nhưng nhanh chóng bị chìm nghỉm giữa dòng thông tin - bài đăng và những bức ảnh đó đã bị ai đó đăng lên tường ẩn danh của trường. Cảm giác an toàn mà sự ẩn danh mang lại khuếch đại sự ác ý và lòng can đảm của con người. Có người tìm ra tên và mã số sinh viên của Vân Dương, rồi những từ ngữ khó nghe như "lăng loàn", "làm tiểu tam", "đồng tính luyến ái", "bám đại gia", "đi bán thân"... lần lượt xuất hiện.
Con gái, những cô gái xinh đẹp, đặc biệt là những cô gái vừa xinh, vừa giỏi, lại có cá tính mạnh mẽ, ngay từ khi sinh ra đã được định sẵn là tâm điểm chú ý. Họ yêu cầu người đó phải là một vị thần thánh không bị cám dỗ bởi bất cứ chuyện gì, nhưng lại nhìn với ánh mắt đầy ác ý, soi mói, phóng đại từng hành động, rồi suy diễn với những lời lẽ cay nghiệt nhất, tưởng tượng cảnh người con gái bị kéo xuống khỏi "bệ thánh", nhìn thân thể lấm lem bùn đất.
Còn câu "người ngay không sợ kẻ gian" mà người ta thường nói, chẳng qua chỉ là lời tự an ủi nực cười - ngay cả khi công khai giải thích mà không ai tin, thì chút tự tôn đó cũng chỉ là ảo tưởng.
Chỉ trong một tiết học lớn buổi chiều, quản trị viên của tường ẩn danh đã xóa bài đăng vài lần, nhưng càng xóa thì tin đồn lại càng lan truyền mạnh mẽ. Quản Nhan ngồi trong lớp học lướt vòng bạn bè, càng xem càng thấy hãi.
"Này... quá đáng quá rồi, suy nghĩ của con người chắc? Bọn họ bịa mà không cần nghĩ gì cả!" Cô vô cùng sửng sốt, cảm thấy không thể đọc tiếp được. "Sao có thể mắng chửi một người như thế!"
Những lời đồn đại này ngày càng lan rộng, ngày càng trở nên vô lý và bẩn thỉu. Thậm chí có người còn đăng ảnh chụp màn hình đoạn chat với Vân Dương, nội dung cuộc trò chuyện đã bị chỉnh sửa đầy ẩn ý và khiêu khích. Nếu không quen biết Vân Dương, Quản Nhan không dám tưởng tượng mình sẽ nhìn bạn như thế nào.
Buổi chiều có tiết học bắt buộc của khoa, người đến lớp đều là sinh viên cùng khoa. Vài bạn đi ngang qua không chào hỏi như mọi khi, mà nhìn họ với ánh mắt phức tạp khó tả. Tính Quản Nhan vốn nóng, lúc này càng thêm sốt ruột, suýt cầm bàn phím lên cãi nhau tay đôi, may mà bị Vân Dương kéo lại.
"Chụp màn hình chưa?" Vân Dương hỏi.
Mới một buổi chiều trôi qua, cô đã vô tình trở thành tâm điểm của dư luận. Hơn nữa, nếu cứ tiếp tục phát triển theo chiều hướng này, cuộc vui ẩn danh này mới chỉ là bắt đầu. Thế mà cô vẫn rất bình tĩnh, vẫn nghe giảng, vẫn thỉnh thoảng lơ đãng như thể mình không phải là nhân vật chính của câu chuyện.
"Chụp rồi." Quản Nhan gửi ảnh chụp màn hình cho bạn, tức giận đấm mạnh xuống bàn, giọng điệu mỉa mai: "Trước đây tôi không biết cái tường ẩn danh chết tiệt này có nhiều người hoạt động thế, quả nhiên trường mình lắm người ăn ở không."
"Nhiều người ăn ở không cũng tốt, hơn nữa, tin đồn thì mãi chỉ là tin đồn." Tin nhắn WeChat của Vân Dương sắp nổ tung, cô tiện tay ném điện thoại vào túi, sờ sờ góc bàn học.
Quản Nhan cảm thấy có gì đó không ổn: "Khoan, cậu làm gì vậy--"
Chưa kịp ngăn thì Vân Dương đã nhắm mắt, nghiêng người đập mạnh vào góc bàn, phát ra tiếng "bịch" nặng nề. Cô cúi đầu, khẽ rên, Quản Nhan sợ đến mức run bắn người.
Lần này đập mạnh quá, đến Quản Nhan cũng thấy đau, vội vàng kéo lại: "Đừng tự ngược bản thân... Cậu còn phải đi dạy dỗ tên Trần Hạo đó nữa mà."
"Ừ, cậu nói đúng, không thể chịu thiệt chịu oan vậy." Vân Dương đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, suýt khóc ngay tại chỗ. Ngẩng đầu, đúng là có chút đáng thương. Cô nghiến răng nói: "Bây giờ đi báo cảnh sát."