Căn phòng nghỉ chìm vào im lặng trong giây lát, rồi Đường Nguyệt Lâu như thể không hiểu, mỉm cười nói: "Đúng vậy, con gái ở tuổi này mà có cá tính thì rất tốt."
Câu này rõ ràng là đang nói về Quản Nhan và Vân Dương, cũng là cách để cho Âu Dương Quân lối thoát. Âu Dương Quân hiểu, theo phép lịch sự thông thường, không nên hỏi thêm. Nhưng vẫn cố chấp nói: "Cậu biết tôi không nói về hai người họ."
Đường Nguyệt Lâu: "Vậy là sao?"
"Tôi từng gặp bà Đường một lần."
"Thế à? Dạo này bà ấy bận lắm, cậu có đến thăm không?"
"Hôm nay cậu cố tình đánh trống lảng hai lần, chắc chắn muốn chơi trò này với luật sư?" Âu Dương Quân bất lực chống tay lên bàn. "Cậu biết tôi không nói về "bà Đường" trẻ tuổi kia."
Đường Nguyệt Lâu khẽ nhíu mày: "Tôi chỉ..."
"Khụ khụ, ừm."
Tiếng ho giả vờ phá vỡ bầu không khí gượng gạo, Vân Dương vịn tay lên khung cửa, tay kia cầm điện thoại, hất hàm nhìn hai người: "Em gọi điện xong rồi, hai người nói chuyện xong chưa? Giờ em vào, không làm phiền chứ?"
Không biết đứng ở cửa bao lâu, lúc này sắc mặt lạnh tanh, cố tình nhấn mạnh từ "làm phiền", rõ là đang dỗi. Thậm chí còn đeo chiếc vòng tay vốn bị bỏ xó với lý do "không hợp phong cách", tâm tư nhỏ bé ấy ai cũng nhìn ra.
Đường Nguyệt Lâu: "Bạn của em đâu?"
"Về rồi." Vân Dương đáp với vẻ mặt vô cảm.
Nguyên văn lời Quản Nhan là "Không muốn xem hai người lén lút show ân ái", hơn nữa hôm nay cũng không cần đến, nên chuồn thẳng.
Show ân ái gì, Vân Dương thầm bĩu môi. Giờ cô đang rối bời, Đường Nguyệt Lâu lại còn rảnh rỗi ôn chuyện với người yêu cũ, còn ôn chuyện lâu vậy - những năm phút, hai người này lấy đâu ra lắm chuyện nói thế?
Quá đáng.
Âu Dương Quân nhìn chiếc vòng trên tay Vân Dương, xoa cằm suy tư: "Vòng này..."
"Không cần vào đâu, chúng ta có thể đi được rồi." Đường Nguyệt Lâu cắt ngang, đứng dậy lịch sự gật đầu chào Âu Dương Quân. "Lần này cảm ơn, không cần miễn cưỡng đâu, nếu thật sự không thu xếp được thời gian thì báo cho tôi biết nhé. Chúng tôi đi trước."
"Khoan, khoan," Vân Dương theo bản năng đi theo ra ngoài, đi được vài bước vẫn chưa hoàn hồn, liên tục ngoái đầu lại. "Không cần xem đoạn ghi hình đó sao? Chị vất vả lắm mới lấy được mà."
"Không sao, lát nữa người ta xem."
Đường Nguyệt Lâu nắm lấy cổ tay Vân Dương, giọng điệu không cho phép từ chối. Vân Dương bán tín bán nghi, chưa kịp nhìn Âu Dương Quân thêm lần nữa đã bị kéo ra khỏi cửa văn phòng luật sư.
...
"Chị đợi chút! Đi nhanh vậy làm gì, người yêu cũ của chị có ăn thịt người đâu."
Vân Dương bị kéo vào thang máy rồi lại ra ngoài, cảm thấy tay Đường Nguyệt Lâu nắm chặt lấy cô hơi mạnh. Cô thấy cảnh này thật buồn cười, thường thì trong tình huống dẫn người yêu hiện tại gặp người yêu cũ, người yêu hiện tại mới là người nổi đóa lôi người kia đi chứ? Sao đến lượt họ thì lại ngược lại thế?
Đường Nguyệt Lâu dường như không nghe thấy lời Vân Dương nói, sải bước về phía bãi đậu xe. Mãi đến khi Vân Dương bị nắm đến đau, nhận ra có gì không ổn bèn hất tay cô ra, lúc này cô mới như bừng tỉnh, nhíu mày nói "Xin lỗi em".
"Ngày nào chị cũng xin lỗi em, không có lần nào thật lòng." Vân Dương thành thạo mở cửa xe, vừa lẩm bẩm vừa thắt dây an toàn. "Em xin lỗi chị thì lần nào cũng thật lòng."
Đường Nguyệt Lâu sững người, không nhịn được bật cười.
"Sao em biết chị không thật lòng?"
"Ừm ừm, thật lòng, thật lòng xin lỗi, rồi lần sau lại làm." Vân Dương bĩu môi, đảo mắt, chua chát nói thêm. "Chị cũng đối xử với luật sư Âu Dương như vậy sao? Thảo nào chia tay."
Cô cố tình quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng nói xong, không gian xung quanh bỗng trở nên im lặng, thậm chí xe cũng không nổ máy. Vân Dương tự biết mình lỡ lời, lòng cô hơi hoảng - có thể nói, cô chưa từng thấy Đường Nguyệt Lâu thật sự tức giận bao giờ.
Ngoại trừ lần trước cô bị cảm mà vẫn uống rượu... Nhưng lúc đó, Đường Nguyệt Lâu ngoài "tức giận" thì còn có sự xót xa và trách móc vì cô không biết giữ gìn sức khỏe, nên chỉ dọa dẫm rồi thôi. Sau này, chuyện đó đương nhiên trở thành giai thoại nhỏ trong chuyện tình cảm của họ.
Những người trông có vẻ dễ tính, một khi nổi giận thường rất đáng sợ. Quan trọng nhất là người khác không biết câu nào của mình giẫm phải "mìn".
Tuy rất tò mò muốn biết đâu là điểm mấu chốt khiến Đường Nguyệt Lâu "nổi giận", nhưng Vân Dương chỉ dám nghịch ngợm đôi chút, chứ không dám liều mạng. Lúc này, lòng cô vừa suy nghĩ xem nên làm thế nào để xoa dịu chị, vừa len lén liếc sang cạnh. Nhưng vừa mới nghiêng đầu, Đường Nguyệt Lâu đã áp sát lại, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Cả chuỗi suy nghĩ dè dặt vun vén suốt nửa phút của Vân Dương bỗng chốc tan biến bởi nụ hôn bất ngờ. Cô ngẩn người, không biết nên xin lỗi trước hay dỗi trước. Nhưng Đường Nguyệt Lâu chỉ chạm nhẹ môi cô như chuồn chuồn lướt nước, rồi cài lại dây an toàn cho cô, thản nhiên hỏi: "Em có biết vì sao chị và Âu Dương Quân chia tay không?"
"Vì sao ạ?" Vân Dương thực sự tò mò về câu hỏi này từ lâu, vội hỏi lại.
"Vì..."
Câu nói bị kéo dài ra, giọng điệu càng lúc càng nhỏ, như lời khiêu khích cố ý. Có lúc, Vân Dương còn tưởng chị chẳng muốn trả lời, chỉ mượn cớ trêu mình cho vui.
Cho đến khi tay Đường Nguyệt Lâu chậm rãi đưa lên, vuốt phẳng dây an toàn đang bị rối, cuối cùng nâng cằm Vân Dương.
Hơi thở ấm áp phả vào mặt, một tay chị chống lên lưng ghế, Vân Dương như bị ôm trọn vào lòng. Hương nước hoa thoang thoảng mùi hoa hồng và gỗ vương vấn đâu đây, khiến cô không khỏi rung động. Chẳng bận tâm đến câu trả lời, Vân Dương nhắm mắt, chủ động hôn lên môi chị.
Lần này Đường Nguyệt Lâu hoàn toàn bị động, chỉ khẽ nhắm mắt lại đón nhận nụ hôn, tay nhẹ nhàng đỡ lấy gáy đối phương. Vân Dương hôn đến thỏa mãn mới chịu buông ra: "Rồi nói tiếp đi."
"Vì chị là người thích kiểm soát." Đường Nguyệt Lâu nói.
Vân Dương: "..."
"Chị luôn muốn người yêu làm theo ý mình từng bước, muốn uốn nắn đối phương theo khuôn mẫu chị mong muốn."
"Chị đợi đã..."
Đường Nguyệt Lâu không cho Vân Dương cơ hội xen vào, nghiêm túc nói tiếp: "Lý do là tuổi thơ của chị luôn sống trong môi trường bị áp bức cực độ, nó khiến chị mắc bệnh tâm lý khá nặng. Âu Dương Quân không thể chấp nhận vấn đề tâm lý của chị, nên rời xa chị. Mấy năm nay chị độc thân cũng vì lý do này."
Vân Dương ngẩn người, cảm thấy khó tin: "Nhưng em thấy..."
"Vì mười năm qua chị học cách kiểm soát cảm xúc của mình, nên trông giống như một người bình thường, nhưng chị không biết liệu vấn đề này có thật sự được giải quyết hay không." Nói xong, Đường Nguyệt Lâu nhìn Vân Dương với vẻ nghiêm túc. "Có thể sau này bệnh tình tái phát, chị cũng sẽ đối xử với em như vậy."
Chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi, thế giới quan của Vân Dương như bị phá vỡ và tái tạo lại.
Tuy rằng cô luôn cảm thấy sở thích của Đường Nguyệt Lâu đôi khi có chút khác thường, nhưng cũng không khó chấp nhận... Cô không hề thấy tính kiểm soát của Đường Nguyệt Lâu mạnh đến mức không thể chịu đựng?
... Nhưng sao mấy lời nói dối này nghe vừa biến thái vừa vô lý, nhưng ngẫm kỹ lại có vẻ hợp lý?
Chắc đang diễn, cô thầm nghĩ.
Vẫn giữ nguyên tư thế vừa hôn xong, Vân Dương phối hợp nhìn chị bằng ánh mắt phức tạp pha lẫn sự thương hại và đồng cảm.
"Sao vậy," Đường Nguyệt Lâu nhìn Vân Dương với vẻ mặt nửa cười nửa không. "Sợ rồi à?"
"À, đúng đúng đúng, sợ chết khiếp," Vân Dương gật đầu phụ họa. "Nhưng em khuyên chị nên đi khám bác sĩ."
Mặt Đường Nguyệt Lâu phức tạp: "... Cảm ơn."
Lời cảm ơn này còn thiếu thành ý hơn cả xin lỗi, giống như khách sáo giả tạo. Vân Dương tức tối, nhíu mày khó tin: "Chị nghĩ em là đồ ngốc?"
Đường Nguyệt Lâu: "Chị thừa nhận có phần phóng đại, nhưng..."
"Em thấy chị rất bình thường! Nếu chị không muốn nói thì thôi, đừng lấy lý do đó ra lừa em." Vân Dương đẩy Đường Nguyệt Lâu ra, bực bội ra lệnh. "Lái xe nhanh lên, em đói chết rồi."
Bầu không khí kỳ lạ kéo dài một lúc, kết thúc bằng tiếng thở dài của Đường Nguyệt Lâu.
"Thôi được rồi." Cô vặn chìa khóa xe, khởi động. "Sau này em sẽ biết."
"Khoan, em có nói là muốn có "sau này" với chị đâu? Chẳng danh chẳng phận gì cả, ăn nói cho cẩn thận."
"Ra là dỗi vì chuyện này." Đường Nguyệt Lâu nói.
Câu lẩm bẩm này vừa vặn bị tiếng động cơ át đi, Vân Dương nhíu mày hỏi: "Chị nói gì?"
"Không có gì." Khóe mắt Đường Nguyệt Lâu khẽ cong. "Tối nay em muốn ăn gì?"
"Lười nghĩ lắm, chị cứ tự nhiên "cho ăn" đi, "cô Đường thích kiểm soát"."