Đường Nguyệt Lâu khi ốm trở nên yên tĩnh lạ thường. Vân Dương cuộn người cô trong chăn như cái kén, tay chân bám chặt lấy, người thì toát mồ hôi hột, cô lại chẳng buồn đá chăn. May mà sốt đến nhanh đi cũng nhanh, sau khi uống thuốc thì nửa đêm đã hạ sốt.
Thấy chị hạ sốt, Vân Dương mới thở phào. Nếu hôm sau vẫn sốt, chắc phải đưa đi khám, lỡ mà lại dính vào chuyện "cặp đôi đồng tính "chơi" đến nhập viện lúc nửa đêm", thì quê chết mất.
Đường Nguyệt Lâu khi ngủ thở rất nhẹ, mồ hôi trên trán dính vào lọn tóc, nửa khuôn mặt ẩn dưới lớp chăn mỏng, như chìm trong giấc mơ không mấy vui vẻ, ngủ rồi mà vẫn cau mày, vô cớ toát lên vẻ mong manh đáng thương. Vân Dương dưới ánh đèn ngủ leo lét, dùng ánh mắt nhẹ nhàng khắc họa đường nét trên khuôn mặt chị.
Người đẹp ngủ trong rừng, Vân Dương thầm nghĩ, chỉ là công chúa này tâm địa đen tối, không tốt lành gì.
Giờ là rạng sáng, nhưng sau trận hỗn loạn vừa rồi, cảm giác mệt mỏi đã tan biến hết, khoảng thời gian dễ buồn ngủ nhất cũng qua, Vân Dương càng nhìn chị càng thấy tỉnh, càng tỉnh lại càng không nằm yên được, tay chân ngứa ngáy muốn nghịch. Cô đấu tranh tâm lý mãi, cuối cùng không nhịn được kéo lớp chăn che mặt Đường Nguyệt Lâu xuống chút, nhẹ nhàng miết lông mi chị.
Công chúa ngủ trong rừng này là bạn gái mình, Vân Dương đắc ý nghĩ thầm, rồi lại chạm vào môi chị. Đường Nguyệt Lâu vô thức nhíu mày, Vân Dương nín thở, nhìn chị hơi nghiêng đầu, rồi ngủ thiếp đi.
Đúng là lúc ốm yếu hơn, nếu là bình thường, ngủ nông như vậy, Đường Nguyệt Lâu chắc chắn tỉnh.
Chưa kịp thở phào, điện thoại trên tủ đầu giường sáng lên, của Đường Nguyệt Lâu. Vân Dương không để ý, nhưng người gọi hình như không gọi được thì không chịu bỏ cuộc, lại gọi cuộc thứ hai, thứ ba. Vân Dương ngồi dậy nhìn, trên màn hình hiện lên "Diệp Tử Thu".
"Gì mà quan trọng dữ vậy, nửa đêm nửa hôm còn gọi cho người ta." Vân Dương lẩm bẩm, với qua người Đường Nguyệt Lâu lấy điện thoại. Có lẽ bị động tác làm ảnh hưởng, Đường Nguyệt Lâu mở mắt.
"Mấy giờ rồi?" Giọng hơi khàn, có chút nghẹt mũi, nhận ra, cô hắng giọng, kéo tay Vân Dương để em nằm xuống, "Đừng dậy, ngủ thêm chút nữa đi."
Cô không dùng nhiều sức, Vân Dương đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay chị ra hiệu buông ra: "Cô Đường, có điện thoại này."
"Hửm?"
"Diệp Tử Thu gọi."
Đường Nguyệt Lâu xoa xoa mi tâm, không buông tay, nhắm mắt lại: "Nghe đi."
"Được rồi, em nghe." Vân Dương thở dài, giữ nguyên tư thế với lấy điện thoại.
"Nghe thấy gì không nên nghe thì đừng trách em..."
Đây vậy mà không phải là đợt tấn công điện thoại đầu tiên, hai đợt trước cách ba tiếng, lần lượt là thư ký Lý và bà Đường gọi đến - Vân Dương bỗng cảm thấy hình như có chuyện gì đó khá lớn. Cô vừa bắt máy, giọng nói oang oang của Diệp Tử Thu không cần bật loa ngoài cũng vang khắp phòng ngủ: "Alo? Alo? Bà cố nội của tôi ơi, cuối cùng cũng nghe máy, thư ký Lý với bà Đường liên lạc với cậu không được, chuyện lớn rồi cậu có biết không!"
Vân Dương: "Chị Tử Thu, là em."
"Hả?" Diệp Tử Thu im lặng hai giây, cười gượng hai tiếng, "Vân Dương à? Haha, trách sao Đường Nguyệt Lâu không nghe máy, ờ, cậu ấy có đó không, có tiện không?"
"Không... không phải vì chuyện đó đâu, đương nhiên là tiện rồi," Vân Dương không hiểu sao lại hơi ngại, giải thích, "Là cô Đường, chị ấy bị bệnh."
"Bị bệnh? Sao vậy? Không sao chứ?"
"Tạm thời vẫn còn sống, nhưng nếu cậu làm ồn nữa thì không chắc đâu." Đường Nguyệt Lâu bị ồn đến đau đầu, "Chuyện gì?"
"Cậu không sao là tốt rồi. Ba cậu qua đời."
Vân Dương sững người, cúi đầu nhìn chị.
Đường Nguyệt Lâu: "Khi nào?"
"Ba tiếng trước."
"Biết rồi." Im lặng một lát, Đường Nguyệt Lâu dần thả lỏng, nói với người đầu dây bên kia, "Cảm ơn mọi người."
Diệp Tử Thu: "Không có gì, cùng có lợi thôi."
Sau cuộc trò chuyện kỳ quặc này, Đường Nguyệt Lâu cúp máy. Vân Dương nghe mà đầu óc quay cuồng, thấy Đường Nguyệt Lâu sau khi cúp máy hoàn toàn không có vẻ gì là muốn hành động, thắc mắc hỏi: "Chị không về xem sao?"
"Chị đang bệnh đó, em muốn đuổi chị đi rồi?" Đường Nguyệt Lâu nửa đùa nửa thật thở dài, "Mấy tiếng trước em còn nói yêu chị, giờ không muốn chịu trách nhiệm?"
"Em hỏi chị chuyện nghiêm túc đấy, nếu chị còn như vậy, thì..." Vân Dương định nói "thì cút xuống đi", chợt nhớ ra đây là nhà người ta, cô đổi giọng, "thì em đi ra ngoài."
Đường Nguyệt Lâu bật cười: "Chị không cần về, thiếu gì người tranh nhau lo hậu sự cho Đường Thụy Thiên."
"Vậy thì liên quan gì đến Diệp Tử Thu?"
"Chuyện kiếm tiền thì liên quan." Đường Nguyệt Lâu ngáp, đưa tay ôm Vân Dương nằm xuống, "Bọn chị muốn bán khống Đường thị."
Vân Dương: "..."
"Khoan... từ từ, hình như em hiểu nhầm rồi." Cô khó khăn suy nghĩ nửa phút, "Chị, cùng người khác hợp tác, bán khống công ty nhà mình, nghe sao mà..."
Ăn cháo đá bát vậy.
"Ăn cháo đá bát?" Đường Nguyệt Lâu cười cười bổ sung từ mà cô nàng không dám nói ra.
Vân Dương: "Chị tự nói đấy nhé."
"Nói vậy không đúng, vì với Đường Thụy Thiên, chị mới là người ngoài." Cô khẽ thở dài.
Có lẽ biết máu mủ mỏng manh, Đường Thụy Thiên không chọn người thừa kế trong số các con của mình, nên từ lúc ông ta vào phòng ICU, Đường Nguyệt Lâu chủ động ném cành ô liu cho bà Đường đang đứng ngồi không yên ở nhà.
Bản thân cô không hứng thú lắm với tiền, nhưng việc thừa cơ hội lúc người ta gặp khó khăn, phá hủy sự nghiệp mà Đường Thụy Thiên cả đời tự hào thực sự rất hấp dẫn đối với cô - Đường Nguyệt Lâu cảm thấy bản thân sống bao nhiêu năm mà còn trẻ con, rõ ràng Đường Thụy Thiên trở thành đống phế thải vô dụng, cô vẫn không muốn để người này toại nguyện tâm nguyện cuối cùng. Đường thị có sụp hay tiếp tục lay lắt, cô đều ăn mừng trên thi thể của cái "nhà" lạnh lẽo đó, như kiểu trả thù để tự mua vui cho mình.
Nhưng mà vừa trả thù vừa có tiền, tội gì không làm.
Vân Dương nghe xong chỉ biết kinh ngạc.
Thế giới của người giàu phức tạp thật.
"Con người chị xấu xa hết chỗ nói." Cô vừa cảm thán vừa nhận xét.
Đường Nguyệt Lâu khẽ cười, coi như ngầm thừa nhận lời, vòng tay ôm eo Vân Dương: "Phát hiện ra quá muộn rồi, em không chạy thoát được đâu."
Đường Nguyệt Lâu ôm rất chặt, Vân Dương cảm thấy hơi khó thở. Cô cảm nhận được hơi ấm sau lưng, muốn quay người, nhưng người phía sau không cho cô quay đầu: "Đừng, lây bệnh đấy."
"Giả tạo." Vân Dương đảo mắt, khinh thường kiểu mất bò mới lo làm chuồng, "Em ôm chị cả đêm rồi, sớm không chạy nổi."
Đường Nguyệt Lâu khẽ cười hai tiếng.
Giữ nguyên tư thế, Vân Dương ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Rèm cửa chưa kéo hết, lộ ra một góc, tuyết ngừng rơi từ lâu. Bắc Thành vào đông, trời sáng muộn, nhìn ra chỉ thấy màu đen kịt, phản chiếu ánh sáng mờ ảo ấm áp của đèn bàn trong phòng.
"Tối qua..."
"Hôm qua..."
Hai người đồng thời lên tiếng, Đường Nguyệt Lâu cười nói: "Em nói trước đi."
"Em muốn nói, tối qua xin lỗi chị, em hơi... khụ, đổi lại là ai bị nói vậy lúc tỏ tình cũng sẽ tức thôi?" Vân Dương chợt thấy xấu hổ - đúng là không cần nói tuyệt tình thế, nhưng Đường Nguyệt Lâu là người đặc biệt, không xé rách mặt thì với chị ta là "còn cơ hội".
Nhưng giờ nghĩ lại, nếu cô nhìn nhầm Đường Nguyệt Lâu, người này thực sự lạnh lùng vô tình, là cô tự mình đánh giá cao tình cảm của họ thì sao? Cô có thể thực sự nhẫn tâm cắt đứt, hoặc giống như lần trước, rời đi không lời từ biệt?
"Đừng xin lỗi." Tay Đường Nguyệt Lâu đang ôm eo Vân Dương chuyển lên trên, đưa một ngón tay lên môi em, "Cảm ơn em, đây là sinh nhật thoải mái nhất, cũng vui vẻ nhất của chị."
Vân Dương nắm lấy tay chị, cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay, dần dần bình tĩnh.
- May mà chỉ là "nếu".
"Biết là tốt rồi." Cô hừ, "Trân trọng bạn gái của chị đi, đảm bảo đây là sinh nhật đáng nhớ nhất của chị đấy."
"Chị biết rồi."
"Vậy thì được. À," Vân Dương chợt nhớ ra, "Chị định nói gì?"
Đường Nguyệt Lâu lại cười.
Vân Dương: "Cười gì nữa?"
"Thực ra chị muốn nói, hôm qua do chị không kiểm soát được cảm xúc, em có sao không?"