"Nam ơi, em lấy hộ cô tập đề văn ở trong thư viện với. Cô mới nhờ thủ thư in mấy cái đề cho lớp đấy, đến đó chỉ cần nói là lấy hộ đề cho cô Đào thôi là được ấy mà."
Nam thưa vâng rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bước ra ngoài cửa lớp rồi đặt chân tiến vào bên trong thư viện ở cách đấy một vài lớp học. Một lúc sau, cô trở ra với một bọc đề mới in còn đang nóng hôi hổi ở trên tay.
Sao tập đề này nó dày thế nhỉ? Chết rồi... mỗi đứa phải làm ba đề chứ chả chơi.
Nam không thích học văn, à không, cô không phải là ghét mà chỉ là cảm thấy hơi tự ti ở môn văn thôi. Nếu toán và tiếng anh cô luôn hoàn thành với số điểm cao ngất ngưởng thì văn lại trái ngược hoàn toàn. Nam đã thử đọc mấy bài văn mẫu để áp dụng theo cách diễn đạt của họ nhưng kết quả trả về trong khung "lời phê của thầy, cô giáo" luôn là: Đủ ý nhưng lời văn vẫn còn thiếu cảm xúc.
Là sao nhỉ?
Nam bước đi rất chậm rãi ở trên đoạn hành lang, nhưng chả hiểu sao vẫn có tên không để ý mà lao rầm vào người cô, đến cả chiếc cặp sách đeo lệch ở một bên vai còn bị rơi bộp xuống dưới đất.
"Ô, tôi xin lỗi, cậu có sao không?" Mà khoan, cậu ta là người đâm vào cô mà? Tại sao cô lại phải là người xin lỗi?
Cậu học sinh kia cáu kỉnh nhổm người đứng lên, mồm lầm bà lầm bầm chửi, bộ dạng lưu manh lại hung hãn: "Mẹ nó, đã muộn thì chớ... Hở?"
"A?"
Nam và Duy Đông đều cùng ngẩng đầu lên, trong ba giây, vì quá sốc nên phản ứng đầu tiên của cả hai đều là đứng bất động, trừng mắt lên mà nhìn nhau.
Nam là người đầu tiên tỉnh lại trước, khuôn mặt cô khôi phục lại biểu cảm hờ hững như ban đầu mà im lặng, vung chân, đá bốp phát vào cái cặp của Duy Đông một cái khiến cho nó trượt dài ở trên sàn nhà rồi đập vào chân của cậu ta.
"Con cờ hó này?! Mày chán sống rồi hả?!"
Duy Đông hét lên nhưng Nam cứ thế mà lờ đi như chẳng biết chuyện gì cả, lách qua người của cậu ta để quay trở về lớp học, bất chợt cổ áo sơ mi đồng phục của cô bị cậu ta giật ngược lại.
Duy Đông chắc chắn là đã muốn đấm Nam từ lâu lắm rồi nhưng đúng vào lúc cậu ta mở mồm định mang hết những tinh tuý của dân tộc ra để chửi cô, giáo viên của lớp A7 đã hừng hực lửa giận mà đứng dựa lưng ở cửa lớp học, miệng nhoẻn cười.
"Duy Đôngggggg! Tuần này lại muốn ngồi vào sổ đầu bài nữa hả?!"
"Ơ, kìa thầy!" Duy Đông kêu vội lên một tiếng rồi rối rít đeo lại cặp sách lên trên vai. Trước khi xoay lưng chạy vào trong lớp, cậu ta còn nhớ mà quay lại, gằn giọng trỏ tay vào mặt Nam.
"Tan học, ra cái ngõ sau trường đợi tao!"
Mặt của Nam méo xệ cả đi biểu thị sự không tình nguyện, nhưng Duy Đông có quan tâm đâu, cậu ta cứ đi được vài ba bước lại quay ngoắt ra đằng sau, lườm Nam rồi ra hiệu cô bắt buộc phải đến, cứ như thế cho đến lúc giáo viên lớp A7 thấy sốt ruột quá liền đi thẳng ra khỏi lớp rồi xách cổ cậu ta ném vào trong phòng học. Một lúc sau, thầy quay trở ra rồi dịu dàng mỉm cười với Nam.
"Em đừng để ý lời trò ấy nói mà sợ. Cứ quay trở về lớp đi."
Duy Đông từ trong lớp vội vàng hét ra: "Không thầy ơi! Nó nhất định phải để ý lời em nói!"
Giọng của thầy giáo thay đổi 180 độ: "Duy Đông! Tôi cho anh vào sổ đầu bài!"
"Ối! Thầy!"
...
"Vậy là hai lần liên tiếp ngồi sổ đầu bài ha. Mày làm cái gì mà để thầy ghim kinh vậy?"
Ở trong một con ngõ nhỏ sau trường học, Duy Đông cùng với đám bạn của mình ngồi ở trên một bộ ghế sô pha đã cũ do một nhà nào đó vứt đi nhưng chả có ai đến thu. Đây là địa điểm tụ tập nói chuyện, hút thuốc của tụi nó.
Duy Đông kẹp một điếu thuốc lá ở giữa hai ngón tay rồi phì phèo hút, chiếc áo đồng phục phanh hết cúc ra. Ở chính giữa trán là những vết nhăn nhó.
Cậu ta đã kìm nén cơn tức giận đến điên người luôn rồi.
"Con mẹ nó! Cái con ranh kia sao mãi vẫn chưa thấy ra vậy? Đã tan học từ lâu lắm rồi mà?"
Một đứa bạn của cậu ta đứng gần đấy phá lên cười, vừa rút từ trong túi quần ra một bao thuốc lá đã gần như sạch trơn, chỉ còn lại một điếu nữa.
"Có khi nào nó cho mày leo cây rồi không?"
"Ha ha. Mày dọa làm cho bạn ấy sợ quá không dám ra gặp mặt rồi kìa."
Duy Đông thét lên "không phải" rồi nghiến mạnh đầu lọc của điếu thuốc ở giữa hai hàm răng: "Hồi trước nó còn quật ngã tao ở giữa sân trường rồi còn làm ra mấy cái biểu cảm đáng ghét ấy nữa, mày nghĩ là nó sợ tao à?"
"Sao lại không? Những lúc ấy đều là ở trong trường, có nhiều người nên nó mới tự tin bật lại mày, giờ mày nhìn xem, ở xung quanh đây có ai đâu để nó kêu?"
"Ừ nhỉ?" Duy Đông nghe thế cũng thấy hợp lý. Nghĩ Nam cũng chỉ là một đứa con gái bình thường, cũng biết sợ mình thôi thì cả cơ thể tức khắc thấy sảng khoái hẳn ra, lưng cậu ta ngả hết ra sau cái ghế, miệng giương lên cao đắc ý vô cùng.
"Phải phải. Mày nói đúng lắm. Nó thì làm sao dám cãi thắng tao được chứ? Cứ thử trườn mặt ra đây xem, tao chỉ hú lên một cái là sợ hết hồn liền."
"Ha ha ha!..."
"Ê!"
Cả bọn đang cười lên rồi rít thuốc, bỗng dưng ở đầu con ngõ cụt từ đâu xuất hiện mấy tên học sinh mặc đồng phục trường bán công, mặt mày dữ tợn như dân anh chị bước vào bên trong, tiến đến rồi đứng ở trước mặt bọn chúng.
"Ối! Lũ lắt nhắt này ở đâu ra thế?"
Một tên lùn lùn cất tiếng, khuôn mặt hơi xám lại.
"Hàng đang ở dưới cái ghế mà bọn chúng đang ngồi... Tao để ở dưới đó."
"Ở dưới cái ghế đó sao?"
Duy Đông và bọn bạn chỉ cần nghe sơ sơ qua đoạn hội thoại này của bọn chúng cũng đủ để biết rằng nơi mà bọn chúng hay ngồi này từ lúc nào đã là điểm trao đổi chất cấm của lũ học sinh chẳng ra học sinh kia. Tuy rằng họ là cũng những loại học sinh cá biệt hay đi phá phách thật nhưng để so với lũ tội phạm học sinh này thì còn khác lắm, ít nhất bọn nó không làm gì phạm pháp.
"Đi thôi."
Duy Đông dập điếu thuốc lá đi rồi dẫn theo những người bạn của mình bỏ ra ngoài, nhưng cậu ta mới chỉ lách qua được một người, còn chưa đặt chân hẳn ra khỏi ngõ thì một tên côn đồ đã cử động tay, nắm lấy cổ Duy Đông rồi đập mạnh người của cậu ta lên vách tường!
"Hự?!"
Duy Đông bị ép dồn vào tường, cổ thì bị siết đến nổi cả gân xanh.
"Thằng nhãi này gan lớn phết nhỉ?" Tên bán công to béo ấy ngoác miệng ra cười, điếu thuốc ngậm trong miệng vung vẩy: "Tao đã cho phép mày đi chưa mà tự ý di chuyển? Hả?!"
Bạn của Duy Đông thấy cậu ta sắp bị bóp cổ đến nghẹt thở luôn rồi thì tức giận gào lên, chạy đến đấm cho tên kia một phát.
"Mày bị điên à?! Bọn tao đã làm gì mày chưa?"
"Mẹ! Thằng chó này! Mày chửi ai?!"
Cả đám bán công còn lại bị kích động thì tức giận nhảy bổ vào đám bạn còn đang ngơ ngác kia mà đánh đập, hành cho tơi tả thì thôi.
Biết là mình thể nào cũng không tránh nổi nên cả bọn cũng điên lên mà lại vào choảng nhau. Cả hai bên ngang tài ngang sức, nhưng giữa chừng thì bọn bán công chơi bẩn, dùng vũ khí để đánh lại bọn nó nên nhóm thằng Duy Đông nhanh chóng yếu thế, bị đánh đến nguy kịch.
Giữa lúc tưởng như tất cả lũ chúng nó đều sẽ bị đập cho tơi bời bởi đám bán công này thì từ đâu, những tiếng bước chân chậm rãi phát ra ở đầu con ngõ nhỏ đã thu hút sự chú ý của tất cả bọn họ.
Duy Đông đã bị thương đến mặt mũi bầm dập, mắt bị máu loang nên chẳng thể nhìn rõ được nữa, nhưng bóng người thanh mảnh, dong dỏng cao đang đứng ở trước mặt bọn họ kia thì cậu ta không bao giờ có thể nhận nhầm được.
Mẹ kiếp!
Duy Đông bật dậy người lên, mặc kệ cho bản thân đang bị hai tên đè ở trên đất.
Con hâm kia sao lại đến ngay lúc này?! Chạy đi Nam!