Thứ tư là ngày giữa tuần, hai ngày đầu tuần rất khó khăn, hai ngày sau lại trôi qua rất nhanh, qua ngày thứ tư là có thể nhắm mắt lại cầm cự đến ngày nghỉ cuối tuần.
Lớp Lý 1 treo một tấm bảng đen, ủy viên tuyên truyền thông báo, không biết có phải do thị giác bị chấn động không hay do màu phấn viết bảng không đủ, vẽ thẳng một bông hoa hồng đỏ thật to ở chính giữa bảng khiến người ta hoảng hốt tưởng rằng bây giờ vẫn còn đang tháng hai, chính là thời điểm giá hoa hồng đỏ đã cao đến mức 52 đồng một bông.
Triệu Nhất Dương chạy ù vào từ cửa sau lớp học, không chú ý nên cùi chỏ quẹt qua bảng đen, một phát sượt qua này khiến đồng phục học sinh màu xanh da trời dính nguyên một mảng phấn đỏ. Cậu theo bản năng nhìn về phía trước, quả nhiên ánh mắt ủy viên tuyên truyền ở đối diện đang hừng hực lửa cháy, vội vàng hai ba bước nhảy về chỗ ngồi yên, giả vờ vệt phấn bị quẹt qua kia không liên quan gì đến mình.
Rút một xấp bài thi từ cặp sách ra, đợi đến giờ học cán bộ lớp đi thu bài tập, cậu lại cẩn thận lấy đề tối qua mình không làm được ra, “Bệ hạ, cho tôi mượn bài thi Toán học xem một chút.”
Thượng Quan Dục không ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt đáp lại: “Trẫm cũng chưa giải được, yên tâm đi quỳ gối đi.”
“Mẹ kiếp, rốt cuộc lão Hứa tìm từ đâu ra mấy cái đề biến thái như này, tối hôm qua tôi ngồi tính gần một tiếng vẫn không giải được, thật sự nghi ngờ sâu sắc chỉ số thông minh của mình có phải đánh rơi ở trường không mang về nhà không.” Triệu Nhất Dương quay người xuống tìm Văn Tiêu, “Văn Tiêu, bài thi Toán học của cậu vẫn còn chứ?”
Cậu ta lo lắng sẽ bị Hứa Duệ nhanh chân giành trước.
“Có đây.” Văn Tiêu rút bài thi Toán học ra đưa cho cậu ta, thấy Triệu Nhất Dương không nhận, “Sao thế?”
“Ha ha ha không sao!” Triệu Nhất Dương nhịn cười, “Cái áo cậu mặc bên trong kia có phải mẹ cậu mua cho không?”
Khóa áo đồng phục của Văn Tiêu chỉ kéo một nửa, lộ ra áo hoodie màu trắng có in mấy chữ tiếng Anh bên trong.
Văn Tiêu phủ nhận: “Không phải, là tôi mua.”
Triệu Nhất Dương hắng giọng, “Avant-garde*, quả nhiên ý nghĩa câu này là thật!”
*Avant-garden: nghĩa là người tiên phong, là những người hoặc tác phẩm mang tính thử nghiệm, triệt để hoặc không chính thống đối với nghệ thuật, văn hóa hoặc xã hội. Đặc trưng của nó là sự đổi mới thẩm mỹ và không được chấp nhận so với ban đầu.
Thượng Quan Dục đang cầm bút, nghe động tĩnh quay ra đằng sau, “Cái gì là thật cơ?”. truyện tiên hiệp hay
“Mấy chữ tiếng Anh trên áo Văn Tiêu, mặc dù chỉ bằng một câu nhưng rõ ràng đã thể hiện được sự chân thực của Văn học.” Triệu Nhất Dương sờ cằm, “Trình độ văn hóa của nhà máy sản xuất cái áo này không ổn, beautiful boy, cái từ “beautiful*” này không được đóng khung vào, không xứng với giá trị nhan sắc của Văn Tiêu.”
Thượng Quan Dục cũng nhìn thấy dòng chữ trên áo hoodie của Văn Tiêu, “Dùng ‘pretty*’ thì sao?”
Triệu Nhất Dương: “lovely*?”
Thượng Quan Dục: “Cũng có thể là gorgeous*.”
Triệu Nhất Dương: “dazzling*?”
“Từ này không tệ,” Thượng Quan Dục gật đầu, “Tán thành.”
*dazzling: sáng chói
Văn Tiêu chờ bọn họ nói xong, chỉ chỉ đồng hồ treo trên bảng đen, “Sắp thu bài tập rồi, có muốn mượn bài thi không?”
“Mượn!” Triệu Nhất Dương cầm bài thi, đặt giữa bàn để mình và Thượng Quan Dục cùng nhìn.
Nét chữ của Văn Tiêu vừa đẹp vừa cứng cáp, rõ ràng trước đây đã từng luyện chữ, không nhiều không ít tập chung một chỗ, càng khiến đáp án tiêu chuẩn và hình thức bài thi cảnh đẹp ý vui hơn hẳn.
Tiết đầu tiên là giờ học của Hứa Quang Khải, ông đến lớp sớm hơn so với giờ học, đi xung quanh một vòng thu bài thi, lật xem qua chờ đến khi vào tiết, “Hôm nay không giảng nội dung mới, thầy đã xem qua bài tập của các em, câu thứ hai đếm ngược từ dưới lên cả lớp không quá 10 người làm được, câu cuối cùng toàn quân chết hết. Triệu Nhất Dương, Thượng Quan Dục, hai câu này các em đều làm được, câu cuối cùng là tự làm hay nhìn bài Văn Tiêu?”
Lo lắng lão Hứa sẽ bắt bọn họ đứng lên nói cách giải, hai người vội vàng gật đầu như dây cót đồng hồ.
Câu trả lời đúng như dự liệu, lão Hứa chống hai tay lên bàn, tư thế tạo ra một hình thang tiêu chuẩn: “Như vậy trừ Văn Tiêu và cán bộ lớp, các em ở đây đều thất bại ở câu cuối cùng, điều này nói lên gì? Đúng vậy, thật thê thảm! Đến đây, chúng ta sẽ nói từ cái đơn giản trước, trước tiên các bạn học hãy xem lại đề bài câu thứ hai đếm ngược từ dưới lên, nhìn kĩ cả câu cuối cùng nữa. Câu thứ hai từ dưới lên nó là dạng đề gì, đây là dạng hàm số…”
Một đề bài giảng gần 20 phút, bảng đen đã viết được một nửa, lão Hứa dừng lại, ánh mắt tha thiết hỏi, “Nghe có hiểu hết không?”
Cả phòng học không có mấy người lên tiếng đáp lại.
Nhấp một ngụm nước trong ly giữ nhiệt, lão Hứa nói, “Đây là chuyện bình thường, thầy đã đoán được trước rồi, có thể nghe hiểu được một nửa đã rất tốt, không đúng, nghe hiểu được một phần ba là được, còn lại không thành vấn đề.”
Kéo tay áo lên, ông tiếp tục nói, “Được rồi, chúng ta xem câu cuối cùng một chút! Văn Tiêu, em lên bảng viết lại đáp án, thầy nghỉ một lát!”
Văn Tiêu đứng dậy lên bục giảng, dọc đường đi nhận lấy ánh mắt chiêm ngưỡng của cả lớp, không ít người cũng chú ý đến cái áo cậu đang mặc bên trong đồng phục—–chính giữa là dòng chữ “beautiful boy” cực kỳ nổi bật.
Hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi mấy ánh nhìn này, Văn Tiêu cầm phấn lên, bắt đầu viết lên bảng đen quá trình bài giải.
Đúng lúc này, Trì Dã đến, hắn đứng ở cửa lớp, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng của Văn Tiêu.
Bạn cùng bàn của hắn đang đứng trước bảng đen, ngón tay thon dài cầm phấn trắng viết, vì thói quen cầm bút lâu năm, ngón giữa và ngón trỏ của cậu có vết chai. Dưới tay cậu, quá trình giải đề cứ hiện lên từng dòng từng dòng, công thức ngay ngắn, thẳng hàng như nước chảy mây trôi vậy, rõ ràng là rất hiểu bài.
Vì hướng cậu đang đứng, đường cong gương mặt của Văn Tiêu được ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, khắc họa tinh tế tỉ mỉ.
Thưởng thức một lúc, Trì Dã vô thức cong môi cười.
Đến khi Văn Tiêu dừng phấn viết lại, Trì Dã mới phân tán sự tập trung lên tiếng: “Báo cáo.”
Hứa Quang Khải đang vui mừng đầy mặt nhìn quá trình giải đề đơn giản mà chính xác của Văn Tiêu, ông không cần dùng mắt cũng biết người đứng ở cửa chắc chắn là Trì Dã. Chỉ là cảm thấy hơi kỳ lạ, hôm nay tên nhóc Trì Dã lại không đi từ cửa sau vào, trái lại đứng báo cáo ở cửa trước rất đàng hoàng. Ông mở miệng nói “Vào đi”.
Trong lớp học yên tĩnh đến mức khác thường.
Trì Dã đeo cặp sách trên vai, đồng phục học sinh cũng không thèm kéo khóa lên, cứ thế rộng mở, hoàn toàn không để ý việc áo hoodie trắng lộ ra bên trong, kèm theo cả dòng chữ tiếng Anh in trên áo.
Hắn ngang nhiên lướt ngang qua các dãy bàn, đi thẳng xuống hàng cuối cùng trong lớp, giống như nam châm hấp dẫn hết ánh mắt từ người khác.
Triệu Nhất Dương trợn to mắt nhìn trang phục của Trì Dã, lại nhìn Văn Tiêu đang đứng trước bảng đen, lẩm bẩm một mình, “Con bà nó, tôi con mẹ nó có phải chưa tỉnh ngủ không, hay là quên không mang mắt đến lớp?”
Thượng Quan Dục đỡ mắt kính: “Trẫm cũng rất hoảng sợ.”
Hai người nhìn nhau, cuối cùng Triệu Nhất Dương nói ra cái lời hổ báo đáng gây sốc: “Hai người họ mặc…trang phục tình nhân hả?”
Nói xong cậu ta lại nói lại thật nhanh: “Thứ lỗi cho đầu óc tôi không được trong sáng lắm, tạm thời mới chỉ có thể nghĩ ra được từ này, hẳn là chủ nghĩa xã hội trang phục anh em tốt!”
Thượng Quan Dục đặt câu hỏi: “Đại tổng quản, Trì ca và Văn Tiêu, rốt cuộc là trời xui đất khiến thế nào mà lại cùng mua một mẫu hoodie giống nhau, lại còn mặc đến trường cùng một ngày, đây là cái xác suất gì thế?”
Triệu Nhất Dương đè giọng như dùng linh hồn thét gào: “Kiểu dáng hoodie giống thì có thể, nhưng cái chữ beatiful boy thì không thể nào!”
Nửa tiết sau rất yên tĩnh, lão Hứa cho rằng độ khó đề này khiến học sinh kinh hãi, chuông hết tiết rồi vẫn còn nói thêm mấy câu, “Đề này rất khó nhưng các em ngàn vạn lần không nên sợ hãi! Chỉ cần bình thường có thói quen giải đề khó, lúc thi thật gặp vấn đề khó chúng ta vẫn sẽ mặc kệ khó khăn, tiếp tục gió mát phất sơn cương*!”
*gió mát phất sơn cương: ý muốn nói gặp khó khăn vẫn có thể nhẹ nhàng vượt qua được.
Lão Hứa vừa đi, trong phòng học loạn như bom nổ. Nhưng không có ai nói chuyện lớn tiếng, tất cả đều khống chế âm lượng, luôn quay xuống nhìn chằm chằm vào hàng cuối lớp.
Văn Tiêu mở túi nilon lấy đồ ăn sáng ra. Sữa đậu nành vẫn còn ấm nóng, rất đúng lúc để uống.
Triệu Nhất Dương quay đầu liếc nhìn, hai người phía sau mặc đồng phục học sinh giống nhau như đúc, áo hoodie cũng giống nhau như đúc, một người uống sữa đậu nành, một người cười cười nhìn người đang uống sữa đậu nành.
Cậu xoay người che mắt, “Mẹ kiếp, cay mắt quá. Nhưng từ giá trị nhan sắc, tôi lại cảm thấy chỉ số xứng đôi này phải lên đến 101%.”
Thượng Quan Dục: “Tổng phần trăm là bao nhiêu?”
Triệu Nhất Dương mặt đầy ba chữ “tôi không nên”, trả lời: “100.”
Hậu quả của việc Trì Dã và Văn Tiêu cùng mặc hoodie giống hệt nhau chính là sau giờ học, tin này được lan truyền với tốc độ chóng mặt.
Trì Dã có ảo giác mình trở thành con tinh tinh đen, giống như cái loại được miễn vé vào cổng tham quan.
“Bạn cùng bàn, quay số ra ba quay số ra bốn, nếu ở cửa cố tình vây xem hoặc giả vờ lơ đãng đi ngang qua cửa, kiềm chế không liếc mắt về phía chúng ta, có phải chúng ta cũng nên thu toàn bộ vé vào cửa không, như vậy số tiền mua hai chiếc hoodie này sẽ được hoàn vốn?” Cầm bút trên bàn lật lên lật xuống, Trì Dã cảm thấy ý tưởng này rất sáng tạo, “Phát huy tác dụng lớn nhất của kinh tế, có phải rất hợp lý không?”
“Hợp lý.” Văn Tiêu đề nghị, “Tôi có thể đứng ở cửa thu vé tham quan.”
“Không được, hai chúng ta không được thiếu ai, nếu không sẽ không đạt được hiệu quả.” Trì Dã gác cánh tay lên bả vai văn Tiêu, trên trán tản mạn ra sự lười biếng, “Không cần chống cự, cậu chạy không thoát được đâu.”
Trong lời nói không nghe ra chút uy hiếp nào cả, trái lại tất cả đều là nụ cười và âm điệu kéo dài.
Văn Tiêu quả thật không chống cự nhưng khóe mắt chân mày đều toát lên vẻ lạnh lùng, rõ ràng không muốn phối hợp với ý chí mạnh mẽ lớn lao của Trì Dã.
Cầm bút viết “x=” xong lại dừng bút, Văn Tiêu không thể nào không để ý tới được cánh tay đang khoác lên vai cậu. Thân nhiệt của người thiếu niên, lòng bàn tay ấm nóng của Trì Dã, dù cách một lớp đồng phục và lớp áo nỉ vẫn không thể cản được nhiệt độ ấm áp.
Hết lần này đến lần khác Trì Dã vẫn chưa tự mình phát hiện ra, hắn dùng sức nắm lấy bả vai của Văn Tiêu kéo lại gần mình, “Tiết sau là giờ gì?”
“Ngữ văn.” Dựa sát vào nhau càng ngày càng gần, gần đến mức đầu hai người sắp chạm vào nhau, thậm chí Văn Tiêu còn có thể thấy rõ màu sắc con ngươi không đậm lắm của Trì Dã, còn thấy rõ cả hình bóng cậu trong mắt hắn.
Khoảng cách quá gần, gần đến mức thấy rõ được cả lông mi đối phương, hình dáng đôi mắt, độ cong sống mũi và cả đường cong bờ môi——
Trì Dã đột nhiên buông tay, mu bàn tay như bị đốm lửa nhỏ hơ nóng, một lần nữa dựa vào vách tường—–giờ phút này, khoảng cách giữa hắn và Văn Tiêu lại rất xa. Cổ họng hắn khô nóng một cách khó hiểu, hắn cố tìm lời để nói: “Lông mi cậu dài thật.”
Văn Tiêu trả lời: “Lông mi cậu cũng không ngắn.”
Loại đối thoại nhạt nhẽo này vừa nói xong, hai người như bắt được ý cười trong mắt đối phương.
Hứa Duệ chạy hết nửa cái lớp học giải sầu lo lắng, cậu ta dừng ở hàng cuối cùng, “Trì Dã, sắp thi giữa kỳ rồi, cậu không sốt ruột sao?”
Trì Dã kéo áo hoodie mặc trong đồng phục ra, êm giọng đọc tròn trịa câu tiếng Anh phía trên: “I am so happy.”
Hứa Duệ: “…”
Tôi không nên hỏi cậu vấn đề này.
Cậu ta rất buồn phiền: “Ba tôi ở cách xa vạn dặm, chuẩn bị xây đường sắt cao tốc vẫn trở về họp phụ huynh cho tôi, có thể là cuối cùng lương tâm đã thức tỉnh, đột nhiên nhớ ra còn một cậu con trai bị ném ở nhà mười mấy năm. Các cậu nói xem, bây giờ tôi thu xếp mua chút trái cây và sườn heo đi hối lộ lão Hứa, để ông ấy khen tôi vài câu trong buổi họp phụ huynh có còn kịp không?”
Triệu Nhất Dương tò mò: “Ba cậu rất hung dữ sao?”
Hứa Duệ gật đầu, “Cậu muốn so sánh không, một con sư tử châu Phi và một con cừu non chính là hình ảnh của tôi và ba tôi.”
Triệu Nhất Dương quan sát trên dưới Hứa Duệ: “Di truyền học không nhờ cậy được gì rồi, ba cậu là sư tử châu Phi, sao cậu lại yếu như gà thế?”
“Tôi cực kỳ cần sự an ủi, sao cậu lại không còn nhân tính đi công kích bạn bè thế!” Hứa Duệ như muốn sụp đổ, cảm thấy đám người trước mặt mình không có chút khả năng nào an ủi được cậu ta, lại đổi sang đề tài khác, “Phụ huynh các cậu ai sẽ đến?”
Vấn đề này phụ trung Minh Nam quản rất nghiêm, cho rằng phụ huynh cũng có vai trò trong quá trình đào tạo con trẻ thành tài, vì vậy yêu cầu mỗi lần họp phụ huynh, người lớn chắc chắn phải tham gia.
Triệu Nhất Dương giơ chân lên, đắc ý nói: “Bảo mẫu nhà tôi.”
Lập tức, cậu ta thu được mọi ánh mắt đầy hâm mộ. Bảo mẫu được đó, có thể bịa đặt lời khai sau lưng, khỏi bị ba mẹ mắng một trận.
Thượng Quan Dục quyết định lấy sự bi thảm của bản thân ra an ủi Hứa Duệ một chút: “Ba tôi, ông ấy là luật sư.”
Hứa Duệ quả nhiên cảm thấy được an ủi, cậu ta suy nghĩ một lúc, giọng đầy sự thương hại, “Thật là thê thảm, hẳn là tai cậu sắp phải chịu khổ rồi.”
Từ trước đến nay, phụ huynh của Trì Dã đều không tham gia họp phụ huynh, bàn học đều trống không, đây là chuyện cả lớp đều biết, Hứa Duệ trực tiếp bỏ qua không nhắc đến, chuyển hướng sang Văn Tiêu: “Văn Tiêu, nhà cậu ai sẽ đến?”
Thời gian họp phụ huynh đã có lịch, Văn Tiêu chắc chắn ngày đó bà ngoại không bận việc gì, có thể đến trường học. Trước khi nói ra câu trả lời, như nghĩ đến chuyện gì, cậu lại tạm thời sửa lại, “Người nhà tôi có việc, sẽ không đến họp.”
Nghe thấy câu này, Trì Dã nhìn về phía Văn Tiêu.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Văn Tiêu né tránh cái nhìn của đối phương.
*beautiful, pretty, lovely, gorgeous: về cơ bản bốn từ này đều mang nghĩa là đẹp nhưng vẫn có nét nghĩa cần phân biệt.
-beautiful thường chỉ đẹp cả về ngoại hình lẫn tâm hồn, dùng cho cả con gái và phụ nữ.
-pretty thường dùng chỉ vẻ ngoài xinh xắn, áp dụng cho mấy bạn hotgirl là chuẩn bài đó ^^
-lovely là đáng yêu
-gorgeous là vẻ đẹp cuốn hút, thường mang nghĩa tình dục nhiều hơn nên không trang trọng bằng hai từ phía trên.
Phân biệt mấy từ này làm mình nhớ lại thời gian ôn thi Đại học ghê:3