*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nha Nha ngước đầu nhìn anh trai nghi ngờ, “Tại sao không thể gọi là anh Coca chứ?”
Trì Dã: “Tại sao cái gì mà tại sao? Em hỏi một trăm mười nghìn cái tại sao rồi đấy.”
Nha Nha rất cố chấp: “Một trăm mười nghìn là bao nhiêu? Tại sao không thể gọi là anh Coca chứ?”
Bị một loạt từ anh Coca đập vào tai có chút phiền, Trì Dã mở miệng, “Bởi vì Coca —–”
“Cậu vừa nói mời tôi uống bia?” Văn Tiêu cắt ngang lời Trì Dã chuẩn bị nói khỏi miệng, trong lòng nghĩ bản chất của anh trai đúng là chỉ thích bắt nạt em gái.
“Không sai.” Trì Dã nuốt chữ “diệt t*ng trùng*” ngược trở lại, gật đầu đáp, “Thanh Đảo, Tuborg, Tuyết hoa, bia dứa*, tùy cậu chọn, đắt hơn nữa cũng được, tôi bán mình mua cho cậu.”
*Coca có tác dụng diệt t*ng trùng
Văn Tiêu dùng tay kéo mũ áo đội lên đầu, hai tay buông lỏng nhét trong túi, chỉ lộ ra một đoạn cổ tay gầy trắng, “Không cần cậu nhọc lòng bán thân, ra sức là được.”
Trước cửa bưu điện.
Đặt rương đồ đạc lớn xuống dưới đất, Trì Dã mặc kệ giày ống thấp của mình đang vừa vặn đạp lên phiến lá ngô đồng khô héo, đứng thẳng người, “Anh bạn này, cậu giấu gạch hay là xi măng bên trong sao? Có người giao hàng sao không bảo họ chở, chuyến này bê giúp cậu, eo tôi bị tổn thương phải nằm nghỉ dưỡng trên giường bệnh mất.”
Ánh mắt Văn Tiêu rơi vào ngang eo của Trì Dã.
Trì Dã lùi về sau nửa bước, cảnh giác: “Eo của tôi rất tốt, không cần cậu quan tâm.”
Thu lại ánh nhìn, vẻ mặt Văn Tiêu lạnh nhạt, “Hết nợ.”
Mặt trời bị mây che mất, sắc trời trở nên âm u, Trì Dã cười nói, “Được, một ngựa kết một ngựa, có duyên sau này sẽ gặp lại.” Nói xong, ngoắc em gái hắn, “Nha Nha, chào hỏi đi.”
Trong tay Nha Nha đang cầm đóa hoa dại không biết hái từ đâu, ngón tay chỉ vào phần tóc mái như chó gặm của mình, ánh mắt trong veo, ngoan ngoãn mở miệng, “Anh Coca, sau này gặp lại, em về nhà cùng anh hai đây.”
Nhìn về phía cô nhóc nhỏ tuổi, Văn Tiêu nói từng chữ rõ ràng: “Ừ, lần sau chạy nhớ nhìn đường.”
Nha Nha bị Trì Dã kéo đi một đoạn đường ngắn, cô nhóc kéo tay anh trai ra, xoay người chạy đến cạnh Văn Tiêu, đưa hoa cầm trong tay cho cậu, “Cảm ơn anh Coca.”
Đợi Văn Tiêu nhận lấy lại chạy trở về bên cạnh Trì Dã.
Một lần nữa đặt móng vuốt kéo tóc em gái mình, Trì Dã hỏi cô bé, “Còn tặng hoa? Nói đi, có phải em thấy dáng vẻ người ta đẹp mắt hay không?”
Nha Nha cau mày, “Nông cạn!”
“Ái chà, học từ mới để trách anh cơ à?”
Nha Nha quay đầu nhìn một cái, vẫn còn đang lo lắng, “Nhiều đồ đạc như thế, anh Coca có thể mang về nhà được sao?”
Trì Dã cũng lo lắng, cảm thấy dáng vẻ em gái mình thực sự không thông minh cho lắm, rõ ràng lúc hắn còn nhỏ rất thông minh mà. Cùng một mẹ sinh ra sao lại có khác biệt lớn như vậy?
Hắn sâu xa nói, “Em gái của anh thật ngốc, bên đường có nhiều xe chở hàng như vậy không phải để trưng bày triển lãm. Với lại em có thể quan tâm người anh ruột đang bị thương nặng này một chút hay không, bị đuổi bắt chạy mấy vòng, vết thương ngang eo cũng sắp rách ra rồi, đau chết anh.”
Xế chiều ngày hôm sau, Văn Tiêu mới sắp xếp xong đồ đạc trong hành lý. Đồ lặt vặt rất ít, phần lớn đều là sách. Trước khi đến đây, bà ngoại đã dọn dẹp thư phòng, đặt vào đó một chiếc giá sách mới nhưng vẫn có không ít sách chuyên ngành không bỏ được, chỉ đành nhét vào trong rương, chất ở góc tường.
Văn Tiêu đứng trước kệ sách nhìn say sưa, bà ngoại đứng hồi lâu ở cửa, cuối cùng mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh, “Sách của bố mẹ cháu cộng lại so với số sách của cụ để lại cho bà đều nhiều hơn, sắp xếp mệt lắm phải không?”
Văn Tiêu hoàn hồn, “Không mệt, bà ngoại, bà không ngủ trưa thêm sao?”
“Xương bà già rồi, nằm trên giường cũng không ngủ được, không giống người trẻ các cháu, nhắm mắt là có thể ngủ liền tới sáng.” Bà ngoại gọi Văn Tiêu từ thư phòng ra, “Nhà không có rau cải xanh, cháu xuống tầng mua một ít rồi về, buổi tối bà xào cho cháu ăn, tiện thể đi lại xung quanh cho nhớ đường.”
Nơi đi chợ rất gần, không quá mấy bước đường. Văn Tiêu mua xong cũng chưa về ngay, chọn một hướng rồi đi dọc theo không có mục đích cụ thể.
Giống như lời bà ngoại nói, cậu cần quen với đường phố nơi đây. Từ nay về sau, cậu sẽ ở chỗ này rất lâu.
Mặc dù kiến trúc đường phố cũ kỹ nhưng dịch vụ cơm ăn áo mặc đều đầy đủ. Khi đi ngang qua một tiệm sửa chữa đồ điện có thể thấy không ít đồ cũ, đi cắt tóc chỉ mất mười đồng là cắt được tóc, phía sau tiệm may còn có cả tiệm sửa chữa xe đạp, tiệm sửa giày dép. Văn Tiêu nhận ra trong lúc vô tình đã bước tới tiệm tạp hóa.
Trong tiệm được dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ, ở góc còn đặt một chậu cây cao cỡ nửa người xanh mướt, Trì Dã đưa lưng về phía cửa, ở bên trong bày ra dáng vẻ dạy học cho Nha Nha.
“Nước trong gần nghĩa với từ gì?” Trì Dã cắn cây kẹo que, bộ dạng rất giống lưu manh, trên người mặc áo len màu đen, cổ áo không cao, lộ ra đường cong đẹp đẽ ở cổ. Hai chân dài không đặt cùng một chỗ mà gác lên nhau, tư thế ngồi rất phách lối. Có thể đoán được do đêm qua ngủ không đúng tư thế nên tóc sau gáy đều nhau.
Nha Nha nắm bút chì màu hồng của con nít, “Gần nghĩa là nước sạch sẽ.”
Trong tay Trì Dã nhàm chán cầm một đồng tiền bằng kim loại, kéo chậm giọng, “Hai chữ.”
Nha Nha dò xét thử đáp: “Nước cạn?”
Bóp thứ vàng năm đồng cứng rắn trong tay, Trì Dã nhướn mày khiêu khích, “Bạn học Nha Nha, em cảm thấy câu trả lời của mình chính xác sao?”
“Hình như…. cũng không đúng lắm?” Trên người Nha Nha đã đổi trang phục, áo lông vũ màu hồng nhạt, bao quanh cổ áo và mũ áo là một vòng lông trắng, mũ áo còn rũ ra được một đôi tai thỏ, kết hợp cùng tóc mái có vẻ không thích hợp, đem lại hiệu quả cực kỳ không ổn.
Cô bé cắn bút chì, “Nhưng mà anh hai, sáng sớm nay anh lại đun cạn nước rồi, nồi cũng cháy hỏng, chúng ta lại phải mua nồi mới, năm nay chúng ta đã mua nhiều nồi lắm rồi.” Cô bé bẻ đầu ngón tay bắt đầu đếm, “1, 2, 3, 4, 5, 6, anh hai, anh làm hỏng sáu cái nồi rồi.”
Trì Dã: “Vậy mà cũng nhớ rõ thế, chờ khi nào anh nhóc làm cháy số nồi lên đến hai chữ số thì mới cần nhắc nhở, OK?”
Nha Nha giơ ba ngón tay trái, ngón cái chạm vào ngón trỏ một vòng, ra dấu “OK!”
Văn Tiêu mở tủ lạnh, tay dừng ở lon Coca ngon miệng trước mặt, ngừng một lát lại dời sang tủ 20 độ, cầm lon màu xanh lá cây vị chanh tuyết. Dùng đáy lon gõ nhẹ lên mặt tủ kính, “Tính tiền.”
Trì Dã quay đầu, thấy người mua là Văn Tiêu, đứng dậy đi tới, “Hai lon tổng cộng sáu đồng.”
Văn Tiêu không có tiền lẻ, đưa tờ mười đồng.
Nhớ ra trước đây nợ người ta ba đồng, Trì Dã đếm tiền, đặt bảy đồng lên mặt tủ, “Trả lại nhiều chút cho cậu mua kẹo ăn.”
Văn Tiêu nhìn hắn, từ trong túi lấy ra một vài tờ tiền lẻ, đẩy bảy đồng của Trì Dã trở lại, “Cho cậu mua Coca, tiền thừa không cần trả lại.”
Nói xong, Văn Tiêu cầm hai lon chanh tuyết rời đi.
Trì Dã nhìn mấy tờ tiền lẻ trên mặt bàn, “Chậc, thật đáng đánh mà.”
Sáng sớm ngày hôm sau, gần tới lúc chuông kêu, cổng trường lại một trận náo loạn ——dĩ nhiên, thầy chủ nhiệm Trình Tiểu Ninh vẫn là bộ dạng đuổi gà đuổi chó.
“Trò tưởng chỉ cần chạy nhanh là tôi không nhìn rõ mặt trò sao? Đừng có nói là bóng lưng, ngay cả cọng tóc của trò dù đốt thành tro tôi cũng nhận ra, tóm được hành vi trái nội quy của trò!” Giọng thầy chủ nhiệm oang oang ngoài cổng, “Sao trò không thể học tập người ta một chút, đến muộn cũng đi đứng từ tốn từng bước —–Trì Dã?”
Trì Dã một bước nhảy qua cổng trường, sửa lại lời thầy, “Thầy, thầy nhìn xem, bước chân của em rất từ tốn.” Nói xong làm mẫu muốn chuồn đi trước.
Thầy chủ nhiệm dùng sức chớp chớp mắt, cảm giác mình bị hoa mắt sinh ra ảo giác. Chớp mắt xong mới phát hiện Trì Dã vẫn còn đứng yên tại chỗ, trong nháy mắt cao giọng, “Trò cuối cùng cũng biết đến trường sao? Trò, trò ——–”
Đồng phục học sinh không kéo khóa lên, quần lao động màu đen rộng rãi, hai tay đút trong túi quần, cặp sách đeo trên vai không có chút tinh thần hứng khởi nào —— Trình Tiểu Ninh cảm thấy muốn bất tỉnh nhân sự ngay chỗ này, mắng mỏ quá nhiều rồi, không thể nào nói nổi nữa!
Trì Dã đứng yên tại chỗ, “Thầy, nếu thầy không còn gì dặn dò, em đi vào lớp trước. Sắp đến giờ rồi!”
“Bây giờ mới biết sốt ruột sao, sớm vài phút sao không thấy trò gấp?” Thầy chủ nhiệm nhớ tới những học sinh kia, cảm thấy hoảng hốt khi mấy đứa như vậy mới là những đóa hoa tươi đẹp của Tổ quốc, còn dáng vẻ Trì Dã trước mặt, “Tại sao trò cúp học? Tại sao trò tới trễ? Tôi không muốn nghe bất cứ lý do gì hết!”
Trì Dã: “Được, vừa hay em cũng không bịa ra được lý do mới.”
Thầy chủ nhiệm bấm đầu ngón tay, lặp đi lặp lại nhắc bản thân không nên tức giận, đời người giống như một vở kịch, bởi vì hữu duyên nên mới gặp được nhau. Tức giận vì Trì Dã, suy nghĩ xem cần gì phải vậy chứ!
Cần gì phải thế?
Thấy Trình Tiểu Ninh không nói lời nào, Trì Dã nhấc chân chuẩn bị chạy vào trong, vừa đi được hai bước liền nghe thấy Trình Tiểu Ninh ôm đầu, hận không thể rèn sắt thành thép nói, “Trì Dã, trước đây trò thi trung học, điểm số hạng nhất toàn thành phố, sao bây giờ lại sa sút như vậy?”
Nụ cười trên mặt Trì Dã tắt ngấm, trong con ngươi ánh lên sự thâm trầm sắc bén, lúc quay người lại khôi phục dáng vẻ bình thường. Hắn kéo cặp sách màu đen, khóe miệng cười mang vẻ vô lại, “Thầy, trước kia thầy thường nói, anh hùng không đề cập đến sự gan dạ năm đó, người thông minh không kể công ngày xưa, em đây không phải là đang nỗ lực thực hiện điều này sao, cực kỳ biết phối hợp đó?”
Vượt qua bài giáo huấn và tượng Khổng Tử, rẽ phải từ cổng trường, Trì Dã leo thang đến tầng hai. Vừa bước được vài bước lại gặp phải chủ nhiệm lớp Hứa Quang Khải.
Hắn chào hỏi: “Lão Hứa, buổi sáng tốt lành!”
Trong tay Hứa Quang Khải đang cầm một túi bánh bao nhỏ và một ly sữa đậu nành, ngại vì thái độ làm người mà xin lỗi học trò vì đang ăn bánh bao, tay ngừng động tác, “Tên nhóc nhà em, hôm nay rốt cuộc biết tìm đường đến trường hả?”
“Cũng không phải có chuyện gì, con đường bên ngoài trường học của chúng ta lượn mấy vòng rất dễ lạc đường.”
“Lạc đường một phát liền lạc tận hai tuần sao? Phải là em đi du lịch một vòng hệ mặt trời chứ?” Hứa Quang Khải chắp tay sau lưng, giả bộ tức giận, “Mới vừa qua cổng trường đã có hẹn với thầy chủ nhiệm sao? Từ xa thầy đã nhìn thấy em, em còn chạy nhanh hơn trước. Lần sau thầy chủ nhiệm thấy tôi lại phải nhọc công nhắc đến em, lại rụng mất vài sợi tóc.”
Trì Dã đứng một bên tổn thương, “Lần sau thầy chủ nhiệm mà tìm thầy, lão Hứa nói với em, em sẽ mang tóc tới. Chúng ta cùng nhau đếm xem rốt cuộc rụng bao nhiêu sợi! Bảo đảm lần sau ông ấy sẽ không tìm thầy khóc lóc.”
Hứa Quang Khải buồn cười, ho nhẹ hai tiếng kìm nén, “Mỗi ngày đầu óc ngược lại cũng không trì trệ đó. Đúng rồi, thầy cảm thấy em học tập một mình quá cô đơn, cho nên sắp xếp cho em một người bạn cùng bàn.”
Nhớ đến dáng vẻ gầy gò lịch sự của Văn Tiêu, Hứa Quang Khải không nhịn được nói, “Thầy phải nhắc lại lời đã nói cho em, Trì Dã, bạn cùng bàn của em mới chuyển trường tới, thành tích ở trường cũ rất tốt, lại tư tư văn văn, thân thể cũng không quá khỏe mạnh, em đừng có suốt ngày đi trêu chọc người ta, khiêm tốn lại một chút!”
Trì Dã cất bước bỏ đi, lười biếng giơ tay chào, “Em biết rồi, bạn ngồi cùng bàn ốm yếu, em sẽ tém tém lại! Thở ra hít vào cũng nhẹ nhất!”
Là chủ nhiệm lớp từ khai giảng năm lớp 10, Hứa Quang Khải tương đối hiểu Trì Dã, biết hắn có chừng mực, “Tốt lắm, không cần lảm nhảm cùng thầy, chuông sắp kêu rồi, nhanh nhanh vào lớp đi!”
Trì Dã như bình thường vào lớp bằng cửa sau, mới vừa đặt chân vô liền nghe thấy giọng đọc truyền cảm đầy sự hăng chí không biết của ai, “Núi cùng sông không nối thêm đường, make phía sau không kèm thêm to*!”
*cấu trúc tiếng Anh: make đi với động từ nguyên mẫu
Ánh mắt của Triệu Nhất Dương rất tốt, là người đầu tiên nhìn thấy Trì Dã đi vào, “Hôm nay trận gió nào thổi tây bắc đông nam, lại thổi Trì ca cậu tới trường học này!”
“Có thể thổi được tôi tới đây, chỉ có thể là bão.” Trì Dã giữ cặp sách, không vội ngồi xuống, hất cằm, “Tôi mới có bạn cùng bàn sao?”
Bạn cùng bàn của hắn không biết đêm hôm trước đi nơi nào mà giờ đang nằm ngủ, động tĩnh trong phòng học sáng sớm lớn như vậy cũng không tỉnh.
“Cậu biết rồi hả?” Triệu Nhất Dương tiếp xúc một tuần lễ với Văn Tiêu cảm thấy không tệ, chỉ thấy bạn học mới tính tình có chút lạnh lùng, không thích nói chuyện, nhưng cũng không có vấn đề gì. Thấy Trì Dã tới, cậu ta nhớ ra, “Trì ca, tư thế này của bạn cùng bàn của cậu chính là bộ dạng chăm chỉ học tập, rất cố gắng, có lẽ là tối hôm qua thức đêm giải đề, hình như ba bốn giờ sáng mới ngủ. Giờ học cậu cứ việc ngủ, đừng ngáy làm ảnh hưởng đến người ta.”
Tại sao người nào cũng cảm thấy hắn sẽ làm ảnh hưởng bạn cùng bàn vậy?
Trì Dã cười mắng, “Cút, cậu bảo ai ngáy? Lần sau cậu ghi âm lại cho tôi nghe một chút? Nói chuyện quan trọng phải có bằng chứng biết chưa?”
Triệu Nhất Dương cười hì hì, “Thủ đoạn của tôi làm gì khoa trương đến thế!”
Trì Dã nhìn sang bạn cùng bàn của hắn, phát hiện tay của người này đặt trên bàn cũng thật đẹp mắt, bàn tay thon dài, cổ tay nhỏ, da trắng, có thể thấy được cả gân xanh. Chỉ có điều sắc da có chút nhợt nhạt, dáng vẻ hơi gầy yếu.
Đang chuẩn bị đặt cặp sách xuống, không biết chạm phải vật gì “lách cách”, người đang ngủ đột nhiên động đậy, ngón tay để trên bàn hơi co lại.
Trì Dã chuẩn bị chào hỏi, kết quả đến khi đối mặt với bạn cùng bàn, một tiếng gọi này chợt tắt ngấm.
Giữa chân mày Văn Tiêu đầy vẻ mệt mỏi, mắt kính không đeo tùy ý đặt ở bên cạnh, lộ ra đôi mắt không có gì che chắn, mắt dài, dưới đuôi mắt có một nốt ruồi nhỏ, lạnh lùng mà sắc bén, vừa tỉnh có chút mơ màng.
Cậu cầm một lon chanh tuyết lên, một tay mở lon, “cạch” một tiếng, bọt trắng sủi lên từ miệng lon bay ra.
Uống một ngụm cho tỉnh táo, Văn Tiêu nhìn về phía Trì Dã, trong giọng nói có chút lạnh lùng lại trong trẻo, nghi ngờ, “Tại sao cậu lại ở chỗ này?”
Trì Dã nhận ra duyên phận giữa hắn và chủ nợ này cũng thật dày, hắn cười một tiếng, “Vấn đề này tôi cũng muốn hỏi.”
Cặp sách và đồng phục học sinh, hơn nữa chỗ trống cạnh mình tám trăm năm vẫn chưa có người ngồi, Văn Tiêu nói: “À, cậu là bạn cùng bàn của tôi.”
Trì Dã đặt cặp sách xuống, nghe giọng nói không lạnh không nhạt này, trong lòng có hơi khó chịu kỳ lạ, “Tôi cho là đáp án này có vẻ dễ thấy.”
Văn Tiêu không để ý lời hắn, đeo mắt kính lên lần nữa, “Buổi sáng tốt lành.”
Trì Dã: Tâm tình ông đây không tốt chút nào.
Còn nữa, mắt của mấy người mù rồi hay sao? Bạn cùng bàn của hắn, con mẹ nó rốt cuộc là ai làm ảnh hưởng ai?
Chú thích một số loại bia của Trung Quốc
Bia dứa (Pineapple Malt Soda Guang’s)
Bia Tsingtao (Thanh Đảo)
Bia Tuborg (hãng bia có nguồn gốc Bắc Copenhagen, Đan Mạch)