Bạn Cùng Bàn Làm Tôi Vô Tâm Học Tập

Chương 63



Edit + Beta: Vịt




"Sóng hài đơn giản truyền theo trục x, đã biết trên trục x, x1=1m và x2=7m đồ thị dao động của chất điểm chia ra thành 2 biểu đồ như sau . . . . . ."




Mặc dù là sáng thứ Hai, nhưng trong lớp vẫn không ít người gục xuống, cũng có 1-2 người đục nước béo cò, nằm sấp yên lặng đọc manga. Giáo viên Vật Lý sau khi gọi liền 4 người dậy đứng nghe giảng bài, phát hiện hiệu quả sợ hãi không lớn lắm, nản lòng thoái chí, dứt khoát thả rông, đứng trước bảng đen tự giảng của mình, thích nghe thì nghe.




Lúc giáo viên Vật Lý xoay người viết bảng, Triệu Nhất Dương cũng nhanh nhẹn xoay người, "Anh Trì ổng —" Vừa mở miệng liền dừng lại. Tầm mắt Triệu Nhất Dương rơi vào giấy nháp bày ra trước mặt Văn Tiêu, thấy bên trên lớn nhỏ xiêu vẹo ngay ngắn viết không ít chữ, nhưng lặp đi lặp lại đều là hai chữ "Trì Dã".




Sức không nhẹ, mấy nét bút sắp cào rách giấy.




Triệu Nhất Dương biết nét chữ của Trì Dã, nhỏ giọng kinh hô: "Ế, anh Trì vốn là tay tiện hoặc là tay khuyết, rảnh quá à? Sao trên giấy nháp của cậu nhiều tên thế? Luyện ký tên chuẩn bị debut?"




Nói xong lại mơ hồ cảm thấy chỗ nào đó không đúng. Anh Trì rõ ràng 3 tuần không đến trường, chẳng lẽ lúc nãy trong mấy phút đến đưa bữa sáng, tiện tay ký tên?




Ánh mắt lướt qua giấy nháp màu trắng, Văn Tiêu cũng không hiểu mình từ lúc hỗn loạn nào lần lượt viết xuống cái tên này, thậm chí còn theo bản năng dùng nét chữ của Trì Dã. Cậu không trả lời, ngược lại như không có việc gì hỏi: "Sao thế?"




"Hả? À, tớ vừa nãy muốn hỏi gì nhỉ . . . . . . đúng rồi, tớ đang nghĩ anh Trì xảy ra chuyện gì, nó mặc dù trước đây cũng trốn học, nhưng . . . . . . chưa từng không đến trường thời gian dài như vậy, đã 3 tuần rồi."




Văn Tiêu kiên nhẫn chờ hắn hỏi vấn đề cuối cùng.




Liếc giáo viên Vật Lý đang giảng bài, Triệu Nhất Dương xác định đối phương không nhìn về phía mình, mới liếm đôi môi khô khốc, tiếp tục nói: "Văn Tiêu, cậu nói có khả năng . . . . . . anh Trì sau này cũng không đến trường nữa không."




Lời này của hắn nói tới cẩn thận còn uyển chuyển, nhưng vẫn khiến đầu ngón tay Văn Tiêu lạnh lẽo: "Có ý gì?"




Thời gian cái suy nghĩ này quanh quẩn trong đầu không ngắn, trong miệng Triệu Nhất Dương không có mùi vị: "Chính là . . . . . . Anh Trì sẽ nghỉ học, sau này không đến trường nữa không?"




Sau khi nói ra từ khóa, chức năng ngôn ngữ của Triệu Nhất Dương liền khôi phục trôi chảy, "Tớ cũng không có căn cứ, đoán bừa. Thật ra tớ vẫn luôn đoán, trong nhà anh Trì có phải xảy ra bất trắc gì không, lão Hứa không phải nói, thiếu niên sa ngã ngoài phản nghịch thời kỳ dậy thì ra, nhân tố gia đình chiếm tỷ lệ rất lớn. Anh Trì . . . . . . nó rất giỏi, trước kia thành tích trâu lắm luôn, nó cho dù phản nghịch thời kỳ trưởng thành, đầu óc nhất định cũng tỉnh táo, sẽ không làm bừa. Cho nên tớ mới đoán như vậy."




Thấy Văn Tiêu không cắng ngang, hắn nói tiếp: "Anh Trì nó . . . . . . ban đầu là đến muộn về sớm, khoảng khai giảng lớp 11, thường xuyên trốn học không đến trường, đôi khi là 1-2 ngày, đôi khi 2-3 ngày, nhưng thi đều đến thi. Nhưng học kỳ này . . . . . . cậu xem hôm nay, ba tuần mới đến một lần, vút qua lại đi. Tớ lo, hơn nữa, học sinh cấp 3, không đi học, vậy có thể làm gì?"




Vấn đề cuối cùng này, đã vượt qua khỏi trải nghiệm nhân sinh của Triệu Nhất Dương.




Văn Tiêu trước kia cũng không từng suy nghĩ vấn đề này, đều ở trường học hành, chuẩn bị thi đại học. Sau khi gặp Trì Dã cậu mới phát hiện, một học sinh trung học, thế nhưng làm tốt hơn rất nhiều người trưởng thành.




Anh gánh vác một gia đình lung lay sắp đổ.




Đúng lúc ấy, một viên phấn trắng của giáo viên Vật Lý đột phá 5 bàn đằng trước, chuẩn xác quăng vào gáy Triệu Nhất Dương.




Triệu Nhất Dương phản xạ có điều kiện che đầu.




Giáo viên Vật Lý gấp ngón tay gõ gõ bàn giáo viên, "Triệu Nhất Dương, rốt cuộc là em nói hay thầy nói? Thích nói chuyện trong giờ như vậy, lên bục giảng, chỗ to, có đủ để em phát huy không?"




Triệu Nhất Dương nặn ra nụ cười: "Thầy ơi, em tự nguyện đổi tư thế nghe giảng bài!" Vừa nói, hắn đàng hoàng đứng lên.




Nhìn bộ dạng hắn, giáo viên Vật Lý không cố kềm nữa, bật cười, lại tỏ vẻ ghét bỏ: "Ngồi xuống ngồi xuống, bảo em đứng à, đứng lên chắn các bạn khác!"




(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)




Tối về nhà, bà ngoại hầm canh ngân nhĩ, Văn Tiêu bị ép uống hết 3 bát, mới được buông tha về phòng ngủ làm bài tập. Giữa lúc đó ra ngoài uống nước, bà ngoại đặt cái áo len đã đan được hơn nửa xuống, ngẩng đầu hỏi: "Tiêu Tiêu thích Minh Nam không?"




Trên TV đang phát tin tức, trong giỏ xách trước người bà ngoại đặt cuộn len, bên cạnh giỏ đặt một quyển sách gốc có liên quan đến Vật Lý.




Văn Tiêu trả lời: "Thích, thời tiết ở đây rất tốt."




Bà ngoại gật đầu, đỡ kính lão, có chút đột ngột hỏi: "Vậy . . . . . . Thanh Châu thì sao, thích nơi đó chứ?"




Không biết bà ngoại tại sao hỏi vấn đề này, nhưng Văn Tiêu vẫn nghiêm túc trả lời: "Đại học Thanh Châu xếp hạng 3 toàn quốc, bạn bàn trước của cháu có quãng thời gian muốn thi chỗ đó, bạn ấy nói thời tiết Thanh Châu rất tốt, lịch sử lâu đời, có rất nhiều điểm thăm quan, có thẻ học sinh vé vào cửa giảm nửa giá. Cách Minh Nam không xa, tàu cao tốc mấy tiếng đã đến."




Triệu Nhất Dương và Thượng Quan Dục thường xuyên sẽ thảo luận đại học, khu nào hoàn cảnh tốt nhất, thư viện khu nào to nhất, giáo viên khu nào lực lượng hùng hậu nhất, khu nào cách Minh Nam gần tiện về nhà, Văn Tiêu thỉnh thoảng sẽ nghe một chút.




2h sáng, Văn Tiêu hoàn thành toàn bộ kế hoạch học tập, tựa vào ghế xoa bóp khóe mắt căng xót. Nhìn xuyên qua cửa sổ về phía đối diện, phát hiện vẫn tối — Trì Dã vẫn chưa về.




Cầm lấy điện thoại xoay trong tay mấy cái, cậu đang buông mi mắt do dự, điện thoại vang lên trước.




Trì Dã gọi video đến.




Cảnh nền truyền tới là đèn đường bên đường, trong mắt Trì Dã lộ ra cười, "Chuẩn bị ngủ chưa?"




"Chuẩn bị ngủ," Văn Tiêu quan sát cảnh vật sau lưng anh, bởi vì động tĩnh bước đi hình ảnh không rõ lắm, cứ lắc lư, nhưng lướt qua vài bảng hiệu kiến trúc nhìn khá quen mắt, "Anh đang ở đường Cửu Chương?"




"Ừ, đến quán, giờ đi về nhà." Trì Dã giơ di động không cao không thấp, vừa vặn nhìn thẳng.




Mò một cây bút xoay tròn giữa ngón tay, Văn Tiêu hỏi anh: "Hôm nay vẫn thuận lợi chứ?"




"Thuận lợi," Trì Dã vừa nhìn phía trước, vừa thỉnh thoảng rơi ánh mắt lên hình ảnh video, "Họng khỏi chưa, nói chuyện còn đau không?"




"Không đau, buổi tối bà ngoại giục uống liều thuốc cuối, kèm thêm 3 bát canh ngân nhĩ," Văn Tiêu trò chuyện, tứ chi mệt mỏi, khuỷu tay cậu chống trên bàn học, đỡ thái dương, ánh sáng đèn bàn vừa vặn lọt vào trong con ngươi cậu, giống như mạ một lớp ánh nước sáng rõ, "Để em đoán nào, anh ăn tối chưa."




Bước chân Trì Dã chậm lại, không dời mắt nhìn chăm chú người ta, ảo giác trên mỗi một ngọn tóc của Văn Tiêu đều tô thêm điểm sáng, anh nói tiếp: "Đáp an đương nhiên là?"




"Chưa ăn." Văn Tiêu lại giải thích, "Anh mấy hôm nay sau khi về nhà, bình thường đèn phòng bếp sẽ sáng lên, khoảng 20 phút mới tắt. Loại bỏ tình huống anh về nhà nằm xuống là ngủ."




Màu con ngươi Trì Dã sâu hơn, anh nhìn chăm chú người vẻ mặt lạnh nhạt trong video, đường cong ngũ quan nhưng lại rất tinh xảo, "Lúc anh không biết, lặng lẽ nhìn anh bao lâu?"




Văn Tiêu tránh không trả lời thẳng, chỉ nói: "Chẳng lẽ không phải em muốn nhìn bao lâu thì nhìn?"




Lúc nói câu nay, hiếm thấy có loại khiêu khích rõ ràng của thiếu niên ở bên trong, không rõ ràng, chỉ nhàn nhạt 1-2 phút, nhưng Trì Dã cảm nhận được.




Thấy da Văn Tiêu ở dưới ánh đèn trắng đến xanh ngọc, đôi môi cũng nhạt, Trì Dã khó giải thích được có chút nóng rực — Muốn ngậm lấy môi dưới của người này cắn khẽ, cắn đến màu sắc đậm hơn.




Rõ ràng chỉ là cảm xúc vài giây, Văn Tiêu lại tóm được, "Anh đang nghĩ gì?"




Trì Dã nói thẳng, không chút giấu diếm: "Muốn hôn em."




Ngón tay Văn Tiêu vô thức run lên, trả lời ngay: "Anh tới đi, tùy anh hôn, thế nào cũng được."




Trì Dã bên kia ống kính chửi thầm một tiếng "Đệch".




(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)




Tan tự học buổi tối hôm sau về nhà, đang mưa bụi rất nhỏ, ngẩng mắt nhìn không thấy, chỉ trong ánh sáng đèn xe mới có thể thấy rõ. Mưa bụi kết hợp với gió phả vào mặt người, sẽ lưu lại chút ẩm ướt.




Bà ngoại gọi điện thoại tới hỏi cậu ở đâu, Văn Tiêu giẫm mặt đất cũ kỹ của đường Cửu Chương, "Vừa xuống xe, mưa không to, không cần đến đón cháu."




Bà ngoại không kiên trì, chỉ lải nhải dặn dò cậu đi nhanh, để tránh mưa to, bị cảm mới khỏi lại nặng thêm lần nữa.




Mùa xuân sắp không thấy bóng dáng nữa, hàng cây hai bên đường Cửu Chương lại tươi tốt rất nhiều, ánh sáng đèn đường bị chắn hơn nửa, lộ ra ánh sáng lờ mờ. Giẫm lên một viên gạch lung lay, đột nhiên có người từ bên cạnh lôi cánh tay cậu!

Con ngươi Văn Tiêu lạnh lẽo, trở tay nắm chặt cổ tay đối phương, đang định đi lên nửa bước thúc khuỷu tay, trong thời gian ngắn nhận thấy được gì đó.




Trên tay thoáng chốc tháo dỡ tất cả sức lực, Văn Tiêu tùy theo ý muốn của đối phương bị kéo vào chỗ tối khúc rẽ, lưng chống trên mặt tường xi măng thô ráp.




Còn chưa đứng vững, nụ hôn của Trì Dã đã đè tới.




Cặp sách màu đen theo bả vai trượt xuống, áo khoác đồng phục đan xen lam trắng cũng kéo xuống theo, tiếp đó khóa kéo cũng dịch xuống chút, cổ áo lỏng ra. Túm chặt cặp sách trong tay, Văn Tiêu thiếu oxi, theo bản năng nghiêng sang một bên.




Ánh sáng chiếu tới bị cắt ở khúc rẽ, trong bóng tối, Trì Dã buông mắt, "Đã nói rồi mà."




Suy nghĩ của Văn Tiêu rơi vào vũng bùn, không phản ứng lại, cậu nhìn chăm chú đường viền của Trì Dã được bóng tối phác họa: "Gì cơ?"




Giọng cũng nhẹ hơn bình thường.




Giọng Trì Dã trầm khàn mang theo cười, bụng ngón tay cọ qua đuôi mắt sắc bén của Văn Tiêu: "Tùy anh hôn thế nào cũng được, Tiêu Tiêu, nói không giữ lời?"