Lần thi thử thứ 3 ở phụ trung Minh Nam diễn ra vào ngày 6 tháng 5, thời gian được sắp xếp hoàn toàn dựa theo lịch thi Đại học sắp tới, buổi sáng thi Ngữ văn, buổi chiều thi Toán học.
Trì Dã ngồi vào vị trí hạng nhất của phòng thi đầu tiên.
Lúc ăn cơm xong trở lại, trong phòng học thưa thớt người, buổi chiều thi Toán học nên tạm thời ôm chân Phật bất động, mấy người Triệu Nhất Dương dứt khoát ngồi vây quanh bàn Trì Dã nhỏ giọng nói chuyện phiếm.
Hứa Duệ lên tiếng: “Tôi thật sự tò mò, nếu Văn Tiêu vẫn còn học ở đây không chuyển trường đi, vậy cậu ấy và Trì ca đấu với nhau, rốt cuộc ai sẽ giành được hạng nhất, ai ngồi vào được vị trí đầu tiên của phòng thi đầu tiên?”
Trì Dã biếng nhác xoay bút, không hề nghĩ ngợi đã trả lời: “Cậu ấy hạng nhất.”
Triệu Nhất Dương kéo dài giọng điệu: “Không phải đâu Trì ca, cái này còn chưa thử so qua mà, sao cậu đã thẳng tay nhận thua gọn gàng thế? Không phải nên đấu tranh một chút sao?”
Trì Dã: “Tôi nhường cậu ấy, lần đầu tiên cậu ấy giành hạng nhất. Đến lần thứ hai cậu ấy lại nhường cho tôi, tôi giành hạng nhất. Một học kỳ vừa đủ thi 4 lần, mỗi người giành hai lần, có vấn đề gì không?”
“…” Triệu Nhất Dương làm động tác chắp tay, nói, “Không có vấn đề gì hết. Chỉ là cậu nhường tôi tôi nhường cậu, cậu một lần tôi một lần, cái này có hơi—–Thượng Quan, mau lên, tìm một từ miêu tả!”
Thượng Quan Dục: “Phì thủy bất lưu ngoại nhân điền*? Ngôi vị hoàng đế thay phiên nhau ngồi, dù sao cũng đều là lớp chúng ta? Không có từ nào đâu, tự ngầm hiểu đi.”
*phì thủy bất lưu ngoại nhân điên: nước phù sa không chảy ra ngoài đồng, nghĩa là những lợi ích không thể chia sẻ cho người ngoài.
Trong phòng học dần dần đông lên, bắt đầu có người lật sách ôn bài, không thì nằm xuống ngủ trưa, mấy người Triệu Nhất Dương nói xin lỗi vì đã làm ồn, nhanh nhẹn trở về chỗ ngồi của mình.
Tầm mắt Trì Dã rơi lên tờ giấy dán phía góc phải trên bàn học.
Trước đây, phía sau số “001” này sẽ viết tên, là tên của Văn Tiêu.
Thế này thì tên hai người có tính là trùng lên nhau không?
Nghĩ đến đây, Trì Dã cảm thấy mình hơi ngu ngốc——-hắn mở điện thoại lên xem lướt qua, tìm thử Tieba của phụ trung Thanh Đại. Cứ kéo xuống kéo xuống, còn chưa kịp chuyển sang trang khác đã nhìn thấy tên Văn Tiêu.
“Có ai muốn đánh cược không, hạng nhất thi thử lần này sẽ rơi vào tay ai?”
“1L: Hứa Giai Nhị đi, môn Toán của cô ấy quá vững vàng, ông đây tự nhận mình là thiên tài cũng phải quỳ trước mặt cô ấy.”
“2L: Người lầu trên không phải học sinh của phụ trung Thanh Đại hả, hay là cậu chuyển kiếp rồi? Hứa Giai Nhị đang chuẩn bị cạnh tranh đi du học, lâu rồi không đến trường, thi thử cái rắm. Tôi cược Trương Vân Dật! Tôi cá cậu ấy sẽ tiến lên như vũ bão, hăm hở trở lại ngai vàng giành hạng nhất!”
“6L: Lại còn đòi tiền đặt cược hả? Chắc chắn là Văn Tiêu. Người này không cần nghi ngờ, tôi chính là một nhân chứng. Từ lúc chuyển trường tới, trừ lần đầu tiên thi cuối kỳ còn chưa kịp quen với lối ra đề của Thanh Châu nên out khỏi top 9 của lớp, sau đó có ai thấy thứ hạng của cậu ấy tụt đi không?”
“23L: Cược một hộ chuyên nghiệp* cho hạng nhất thuộc về Văn Tiêu. Hơn nữa gương mặt người này quá đẹp trai, không ít nữ sinh lớp 10 11 kéo tôi lại hỏi phương thức liên lạc. Mẹ kiếp, chị gái tôi còn chưa dám nói câu nào với cậu ta, đâu ra mà có được phương thức liên lạc? Nghi ngờ trong lớp chẳng có mấy người từng nói chuyện với cậu ta.”
*hộ chuyên nghiệp: hộ gia đình ở nông thôn Trung Quốc hoặc cá nhân chuyên làm nghề nông.
“29L: Lớp 11 cần hỏi, tại sao không có ai qua bắt chuyện? Ghét bỏ sao?”
“37L: Bạn tốt trả lời lầu thứ 29, không phải ghét bỏ, cậu thử qua nhìn thì biết, toàn bộ giống như điều hòa tăng cường khí lạnh, khí chất thuộc về kẻ mạnh, dù sao chị gái tôi cũng không dám nói chuyện với cậu ấy. Nhưng mà ngoài ra, người này thật sự rất đẹp trai đó, không nói quá tí nào đâu, ở đây có bằng chứng nè [ảnh]”
Góc chụp hơi nghiêng, rõ ràng cho thấy đây là chụp lén, trong hình, người thiếu niên đẹp trai trong trẻo lạnh lùng đang mặc đồng phục học sinh màu đỏ trắng, đơn độc ngồi một mình một bàn, dựa lưng lên tường ở dãy cuối cùng trong lớp học. Khớp xương ngón tay thon dài cầm bút, đang ngẩn người suy nghĩ gì đó.
Gương mặt hờ hững lạnh lùng, đường nét gương mặt tinh tế, khóa kéo của đồng phục được kéo đến giữa, lộ ra đường cong yết hầu ở cổ họng.
Rõ ràng đang ngồi trong phòng học ồn ào nhưng tựa như ngăn cách khỏi tất cả, không dính nhuộm bất kỳ cảnh tượng ấm áp nào.
Trì Dã nhìn chăm chú tầm hình này hồi lâu, không tự chủ được lại lưu về album ảnh, sau đó cài thành hình nền điện thoại.
“44L: Lại còn có cả hình! Con mắt này nổi lửa yêu cầu cần thêm hình nữa!”
“51L: Mấy người đang gào khóc vì ngắm kĩ ngoại hình của cậu ấy đừng có nông cạn chỉ nhìn mặt như vậy, người này là ma quỷ! Minh Thần học khá như thế còn bị Văn Tiêu kéo từ hạng nhất ngã ngựa xuống, cái chính là sau khi bị kéo xuống, không, thể, quay, về, như, trước, được, nữa! Hiểu không?”
“76L: Trần Vực Minh cũng bị đạp xuống đất hả? Cũng đúng, trước mắt Dật Thần cũng bị nghiền ép rồi. Lớp 12 ngã xuống ngựa, thứ hạng cuối đời khó giữ được lắm! Thật may tôi được cử đi du học, nếu không cũng bị đạp ngã xuống đất, quá nhạy cảm đau đớn.”
“82L: Mấy người muốn tỏ tình cũng bỏ cuộc đi. Chính miệng Văn Tiêu đã nói có người mình thích rồi, thư tình sẽ không đọc, quà tặng sẽ không nhận, còn không nhớ mặt người ta nữa. Cậu tưởng mình để lại được ấn tượng cho người ta sao, lần sau gặp mặt, cậu ấy cũng sẽ không nhận ra cậu là ai đâu. Đừng hỏi vì sao tôi biết, đích thân trải nghiệm qua rồi, trốn đây.”
Đọc đến đây, Trì Dã vô thức cong môi cười, mở WeChat, đăng một dòng tin chỉ có một người có thể xem được trong vòng bạn bè: “Rất ngoan.”
Dòng chữ này trong vòng bạn bè bị Văn Tiêu xem đi xem lại cả một ngày.
Xác suất 99% câu này là hắn gửi cho cậu nhìn thấy, mặc dù cậu không biết tại sao Trì Dã lại nói cậu rất ngoan, nghĩ đi nghĩ lại cũng không đoán ra được nguyên nhân hắn khen mình.
Buổi chiều, chủ nhiệm lớp công bố thành tích thi thử lần thứ 3 của phụ trung Thanh Đại.
“Chỉ còn một tháng nữa là đến ngày thi Đại học, độ khó của đề thi lần này có thể hơn cả đề thi thật, nhất là môn Vật lý, cho nên dù điểm không cao các em cũng đừng nên nản chí. Nửa tháng tới sẽ có kỳ thi thử lần thứ 4, hãy cố gắng được điểm cao để tạo lòng tin cho bản thân, sau này các em có thể tự tin bước vào phòng thi.” Chủ nhiệm lớp nói xong tình hình, động viên mở kết quả ra, đọc ngược từ dưới lên trên.
Trong phòng học rất yên tĩnh, không ai lên tiếng, cảm giác căng thẳng len lỏi đến tận cùng của sự trống trải, khiến người nào ngồi trong bầu không khí này cũng cảm thấy bất an và lo lắng.
Văn Tiêu ngồi ở hàng cuối cùng, theo bản năng lại dùng bút viết viết vẽ vẽ lên giấy nháp, cuối cùng nguyên cả một trang toàn hai chữ “Trì Dã”.
“…Trần Vực Minh, tổng điểm 710, hạng 2. Văn Tiêu, tổng điểm 715, hạng nhất.” Chủ nhiệm lớp buông bảng thành tích xuống, “Để tiết kiệm thời gian, thứ hạng các môn khác và những nội dung khác sẽ không đọc ở đây, khi nào tan học các em tự mình xem. Dựa theo bình thường, tiết này các em tự sắp xếp, điều chỉnh tâm trạng cho tốt, phân tích vấn đề cũng được, có vấn đề gì hay ý kiến gì có thể đến phòng làm việc trao đổi với thầy.”
Sau khi chủ nhiệm lớp rời đi, Văn Tiêu rút tờ bài thi còn trống giải đề, chọn xong được vài câu thì cậu không tài nào tập trung được, lại lấy điện thoại ra, không nhịn được mở vòng bạn bè xem lần nữa, nhìn đi nhìn lại hai chữ “rất ngoan”.
Lịch đếm ngược trên bảng đen giảm xuống càng ngày càng nhanh, cứ vùi đầu vào một quyển sách rồi một ngày nào đó ngẩng lên giương mắt nhìn liền phát hiện từ hai con số giờ đã chỉ còn đúng một chữ số.
Ngày mùng 7 thi, phụ trung Minh Nam cho nghỉ từ ngày mùng 4. Trước khi nghỉ, lão Hứa ở trong lớp dặn dò: “Ăn uống thật ngon miệng, ngủ thật ngon giấc, bất cứ lúc nào muốn tìm thầy nói chuyện phiếm cũng rất hoan nghênh, nếu gọi điện máy báo bận chứng tỏ bạn học khác đã chiếm mất cơ hội trước, em cần phải xếp hàng. Đồ dùng nào không cần nữa thì để vào trong hai cái thùng lớn màu xanh da trời ở cuối lớp, còn lại mang về nhà hết. Bàn học của mỗi người phải trống không, đừng để quên đồ, đến khi lớp học trở thành phòng thi, cái bàn của em bị dọn tới chỗ nào cũng chưa chắc….”
Đồ dùng của Trì Dã chỉ có một cây bút đen và một cây bút đỏ, tập đề và bài thi từng làm đều nhớ, đã vứt đi trước không ít, còn dư lại cũng lười chọn, nhét thẳng hết vào trong cặp sách.
Đồ đạc đã thu dọn sạch sẽ, hắn thò tay vào trong gầm bàn kiểm tra lần cuối, sờ sờ một cái, bên trong trống không, đang muốn thu tay về, ngón tay đột nhiên lướt qua cái gì không bằng phẳng. Theo bản năng sờ đi sờ lại vài lần, đôi mắt Trì Dã đột nhiên ngưng lại.
Mãi đến khi hắn rũ mắt, dùng đầu ngón tay tỉ mỉ thăm dò thử dòng chữ lồi lõm được rạch ở phía trong thật rõ ràng, chịu đựng cảm giác rung động lớn lao trong lòng, tim đập thình thịch, Trì Dã khàn giọng hỏi Triệu Nhất Dương, “Năm lớp 11 cậu từng nhắc đến chuyện liên quan đến khắc chữ, ở trường học từng lưu truyền rất lâu—–”
Trì Dã không biết diễn đạt thế nào nhưng Triệu Nhất Dương nghe rõ, cậu ta xoay người xuống, “Cậu đang bảo Đại hội thể thao năm lớp 11 ấy hả, lần đầu tiên tôi mơ mộng yêu thầm đó?”
Trì Dã: “Đúng, cụ thể chút.”
Triệu Nhất Dương: “Là phụ trung lưu truyền hơn ngàn năm, cái phương pháp thử trăm lần hiệu quả cả trăm đúng không? Cụ thể là, ở bên trong cùng của ngăn bàn, tùy tiện dùng thứ gì đó khắc tên người cậu muốn gặp lên, mỗi vết khắc đều phải thật nghiêm túc, sau khi khắc xong ba ngày, cậu nhất định sẽ gặp được người cậu muốn gặp kia!”
Thấy Trì Dã nghe xong không lên tiếng, cậu ta tò mò, “Trì ca, sao đột nhiên cậu muốn hỏi cái này? Tôi nhớ lúc đó chẳng phải cậu và Văn Tiêu không tin sao? Nhắc mới nhớ, cậu muốn biết sau đó thế nào không? Lần đầu tiên tôi khắc xong đã có tác dụng, Văn Tiêu cũng biết, nhưng mà lần thứ hai khắc thì không có hiệu quả. Thượng Quan nói với tôi, đây chính là huyền học*, tất cả đều dựa vào xác suất!”
*huyền học: trào lưu triết học duy tâm do Hà Yên, Vương Bật thời Ngụy Tấn sáng tạo ra bằng cách nhào nặn tư tưởng Lão Trang và Nho gia.
Trì Dã không đáp.
Ở góc sâu nhất trong ngăn bàn, dưới đầu ngón tay đang khẽ run lên của hắn là hai chữ ngay ngắn trật tự, vết khắc rất sâu, không biết mỗi lần khắc qua rốt cuộc đã tốn bao nhiêu thời gian.