Bạn Cùng Bàn Thật Sự Không Biết Xấu Hổ

Chương 27



Cuối tháng Chín chào đón hai việc, hơn nữa đều là chuyện lớn. Một là kì nghỉ Quốc khánh Trung Quốc mùng 1 tháng 10, hai là thi thử.

Đối với học sinh mà nói, kì nghỉ bảy ngày là một sự tồn tại rất day dứt, mọi người vừa mong ngóng tới kì nghỉ không cần đi học, lại không muốn đối mặt với lượng bài tập có thể hình dung là kinh dị trong kì nghỉ, đồng thời là kì thi sau khi quay lại trường.

Khối 10 và khối 11 phải đối mặt với kì thi giữa kì, khối 12 đối mặt với kì thi thử đầu tiên, đây là lần thi đầu tiên được tiến hành mô phỏng kì thi đại học.

Kì nghỉ Quốc khánh, Tô Tư Doanh không muốn chỉ vùi trong những đề bài, nhưng cũng không biết nên chơi gì. Cách kì nghỉ Quốc khánh ba ngày, bỗng Ngô Anh Triết nhắn tin cho cô, hỏi tới kì nghỉ cô có thời gian không, tìm mấy người bạn ra ngoài chơi.

Tô Tư Doanh hỏi Bạch Dĩ Dung theo thói quen, sau khi đối phương nhanh chóng trả lời, cô liền gọi thẳng cho Ngô Anh Triết, bàn bạc chuyện đi chơi với cậu.

Suy nghĩ tới những người Tô Tư Doanh dẫn theo đều là học sinh lớp 12 khổ cực, Ngô Anh Triết cũng không dám tìm địa điểm quá xa, liền tìm một khu vui chơi giải trí ở con phố kinh doanh gần trường học, định cùng mọi người chơi cả chiều.

Sau khi xác định hình thức hoạt động, tiếp theo đó chính là chuyện tìm người. Hôm sau lên lớp, Tô Tư Doanh hỏi từng người một, Bạch Dĩ Dung biểu thị có thể tiếp nhận vô điều kiện mọi quyết định, Chúc Tuệ Quân nói hai ngày này không ở trong thành phố, muốn về vùng nông thôn trải nghiệm cuộc sống, thời gian còn lại thì được. Chỉ có Hạ Đông gõ lên bàn, dáng vẻ chần chừ, Chúc Tuệ Quân đang ở bên cạnh khuyên cậu, "Hiếm khi được đi chơi chung với nhau. Anh tới lớp bọn em còn chưa tụ tập cùng bạn học nữa đấy!"

"Liệu tôi đi cùng ba nữ sinh có kì quái lắm không?" Hạ Đông nghiêm túc suy nghĩ, tiếp tục gõ bạn, "Hơn nữa, tôi cũng không thân với những người khác."

Tô Tư Doanh nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột tới muốn trào lên trần nhà, mím môi cười, nói: "Còn có mấy người khóa trên đi cùng, có nam sinh của lớp tôi, các cậu có thể gặp nhau mà."

Đã nói tới nước này, Hạ Đông còn nói không đi, thì thật sự là không muốn đi, Tô Tư Doanh sẽ không khuyên nữa. Hạ Đông nhìn Chúc Tuệ Quân đôi cái, sau khi cảm nhận được sự căng thẳng của đối phương, cậu cười nói: "Tôi đi, nhưng có lẽ sẽ không ở tới sau cùng."

"Không sao không sao, anh đi là được." Chúc Tuệ Quân vui vẻ lăn về chỗ ngồi, Tô Tư Doanh có chút bất lực, dường như cô gái này vẫn chưa ý thức được tâm tư của bản thân biểu hiện quá rõ ràng.

Hoạt động vui chơi giải trí do Ngô Anh Triết phụ trách, đám học sinh cấp ba đã rục rịch trước kì nghỉ. Khó khăn lắm mới tới ngày đi học trước kỳ nghỉ, ba khối học nhận được được một thông báo quan trọng.

Tuần thứ hai sau khi kì thi giữa kì và thi thử kết thúc, toàn trường tổ chức hội thao hai ngày.

Hoạt động như hội thao, lớp 10 tích cực nhất, phản ứng của lớp 11 bình thường, phản ứng của lớp 12 chỉ có bốn chữ – Không muốn tham gia.

Lớp 12 đã đủ bận đủ mệt, rất hiếm có học sinh bằng lòng bỏ thời gian ra luyện tập hạng mục thi đấu, hơn nữa còn là loại luyện tập tốn sức nhưng không có bao nhiêu lợi ích này. Trên sân vận động, trước giờ học sinh lớp 12 luôn là những người phờ phạc thiếu tinh thần nhất, nghe nói mấy năm trước có đàn anh chạy 5000 mét chạy chậm tới một cảnh giới mới, không biết người giành hạng nhất về trước đàn anh bao nhiêu phút, tới cuối cùng nhân viên yêu cầu đàn anh kết thúc môn thi, nhưng đàn anh vẫn rất nghiêm túc, nói bản thân còn phải chạy nốt hai vòng rưỡi nữa mới hoàn thành.

Nhưng lớp thực nghiệm mà Tô Tư Doanh đang theo học lại có chút nhiệt tình nhất định với việc tham gia hoạt động này, khi đại diện môn Thể dục nói phải đăng kí môn thi đấy, có mấy cánh tay nhanh nhẹn đồng loạt giơ lên.

Mà trong đó, có đóa hoa trắng yếu ớt, như thể bị gió thổi là bay.

Đại diện môn Thể dục hỏi Bạch Dĩ Dung muốn đăng kí môn thi nào, Bạch Dĩ Dung hỏi có thể đăng kí nhiều nhất bao nhiêu môn. Sau khi đối phương trả lời bốn môn, Bạch Dĩ Dung liền đăng kí liền một lúc 400 mét, 800 mét, chạy tiếp sức nữ 4x100 mét và 2000 mét.

Tô Tư Doanh ở bên cạnh quan sát, cứ cảm thấy môn Ném tạ phù hợp với Bạch Dĩ Dung hơn.

Chúc Tuệ Quân tuân theo nguyên tắc có thể làm quen với cậu chàng đẹp trai tỏa nắng trên sân vận động, cũng đăng kí hai môn. Tế bài vận động của Tô Tư Doanh không phát triển, vốn muốn yên tĩnh làm đề, tự động ẩn thân giảm thiểu cảm giác tồn tại, nhưng bị đại diện môn Thể dục bắt được, nói cô là bạn cùng bàn của kiện tướng thể dục, nhất định cũng phải đăng kí.

Đây là logic gì thế?

Bị ép buộc bất lực, Tô Tư Doanh đăng kí thi môn thi Hai người ba chân 4x100 mét của nữa, Bạch Dĩ Dung vừa nghe, lập tức nhờ vả đại diện môn, đổi môn thi 200 mét của bản thân thành Hai người ba chân.

Đại diện môn đau lòng gật đầu, nữ tướng hiếm hoi của cả lớp, còn đang hi vọng Bạch Dĩ Dung lọt top ba môn thi 400 mét, kết quả kiện tướng này nhất định muốn đăng kí môn thi giải trí nhàn hạ.

Thật là đại tài tiểu dụng mà!

Với nguyên tắc "tự nguyện" của hội thao, cuối cùng đại diện môn hừ hừ sửa môn thi cho Bạch Dĩ Dung, sau đó lại chạy tới những chỗ khác ghi chép đăng kí.

Hạ Đông không có hứng thú với những chuyện này, từ đầu tới cuối không nói một câu. Có lẽ là hào quang tới từ học bá, đại diện môn dù không biết xấu hổ cũng không dám tìm cậu, nhưng khi vừa tan tiết, Chúc Tuệ Quân chạy tới hỏi cậu có muốn đăng kí hay không.

Trong dự đoán, bạn học hạ Đông biểu thị không có bất kì hứng thú nào với chuyện này, Chúc Tuệ Quân tiếc nuối biểu thị, vốn dĩ cô nàng muốn nhìn cậu mặc quần thể thao lộ ra bắp chân.

Tô Tư Doanh thấy được một cách rõ ràng, khuôn mặt bạn học Hạ Đông ngẩn ra, trên mặt viết đầy dấu hỏi. Nhưng ở thời đại này, hàm nghĩa của câu nói ấy vô cùng đơn thuần.

Ngày học cuối cùng trước kì nghỉ Quốc khánh, kết thúc trong những tiếng dỗ dành đăng kí môn thi hội thao.

Trong kì nghỉ, các giáo viên vẫn phát vô số bài thi, số lượng vốn dĩ không phải là nhân loại bình thường có thể hoàn thành, Tô Tư Doanh nhìn một cái cũng biểu thị từ bỏ, chỉ chọn trọng tâm để làm.

Mấy người họ xác định thời gian cho hoạt động là vào ngày thứ tư của kì nghỉ, nhưng vào ngày thứ ba, mọi người phải đi mùa đồ ăn cùng đồ uống. Chúc Tuệ Quân và Hạ Quân đều có việc vào ngày thứ ba, bạn bè của Ngô Anh Triết cũng không có thời gian, cuối cùng chỉ có cậu nhàn rỗi cùng Tô Tư Doanh và Bạch Dĩ Dung tới siêu thị.

Không phải lần đầu tiên Ngô Anh Triết gặp Bạch Dĩ Dung, nhưng không thể không nói, mỗi lần nhìn thấy cô gái xinh đẹp này đều khiến cậu sáng mắt. Nhưng cậu chỉ đơn giản thưởng thức sự xinh đẹp của Bạch Dĩ Dung, tuy lúc trước trêu đùa với Tô Tư Doanh, nhưng khi thật sự gặp nhau, cậu lại rất quy củ, cùng lắm chỉ khen Bạch Dĩ Dung xinh đẹp, khí chất tốt, cũng không nói ra những lời quá giới hạn.

Điều này khiến Tô Tư Doanh vô cùng thư thả.

Ba người hài hòa đi mua đồ ăn vặt xong, Ngô Anh Triết bỗng hỏi: "Có muốn mua chút rượu không, bia hay cốc tai gì đó."

Trước đó cậu từng nói, bản thân chỉ gọi một nam sinh có quan hệ thân thiết hồi cấp ba, cũng có thể nói là, lúc đi chơi sẽ có ba nam ba nữ, loại kết hợp này không đủ an toàn.

Tô Tư Doanh suy nghĩ tới điều này, đương nhiên Bạch Dĩ Dung cũng nghĩ tới, nhưng khác với Tô Tư Doanh, Bạch Dĩ Dung có sức chiến đấu dọa người.

Chần chừ giây lát, Bạch Dĩ Dung hỏi: "Tư Doanh, chị muốn uống không?"

Khi học đại học cùng sau khi đi làm, Tô Tư Doanh đã quen với những chuyện này, nhưng với học sinh cấp ba thì lại khác. Cô nghĩ ngợi giây lát, nói: "Nồng độ cốc tai không cao, sáu người uống ba bốn chai chắc không vấn đề, bia cũng thế, mua ba bốn lon là được, chủ yếu là để trợ hứng thôi."

Trong số sáu người, ngoại trừ Tô Tư Doanh, bốn người còn lại đều có lai lịch rõ ràng, nam sinh còn lại cũng coi như quen biết, trong tình huống suy nghĩ tới an toàn, có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Nghe xong Bạch Dĩ Dung gật đầu, đi lấy cốc tai, Ngô Anh Triết chạy đi lấy bia.

Mười phút sau, ba người xách túi lớn túi nhỏ ra khỏi siêu thị, người xách nặng nhất là Ngô Anh Triết ra sức kêu gào, nói đáng lẽ phải kéo theo bạn học.

Tô Tư Doanh xách túi khoai tây to, nhìn có vẻ nhiều, nhưng thực ra không nặng. Bạch Dĩ Dung đứng ở bên cô, tự nhiên xách chiếc túi trước mặt cô, "Em xách giúp chị."

"Không nặng..." Tô Tư Doanh đưa tay lấy về, Bạch Dĩ Dung lập tức nói: "Chị mau đi bắt xe đi, muộn chút nữa là bạn học của chị muốn bò trước cửa siêu thị đấy."

Tô Tư Doanh nhìn Ngô Anh Triết sống dở chết dở, mím môi cười, chỉ đành đi bắt xe.

Chỉ là khi đi bắt xe, cô vẫn luôn nghĩ, bản thân như thế, dường như đang được Bạch Dĩ Dung nuông chiều.

Vậy, nếu cứ tiếp tục như thế, nếu cô được người này chiều hư... thì phải làm sao đây?