Thế là, kì thi đại học cùng một lượng suy nghĩ vẩn vơ cực lên từng bước tiến gần lại Tô Tư Doanh. Kì thi tháng tháng Tư, lần đầu tiên cô lọt vào top 30 của khóa – đây là thành tích tốt nhất mà Tô Tư Doanh chưa từng đạt được ở đời trước.
Không thể không nói, ở một mức độ nào đó, yêu thầm có thể chuyển hóa thành động lực vô tận.
Ngày có bảng thành tích, Bạch Dĩ Dung cầm nhìn một lúc lâu, mãi tới khi tan học mới nới với Tô Tư Doanh một câu "Chúc mừng nhé".
Tô Tư Doanh biết lần này Bạch Dĩ Dung vẫn duy trì top 10, liền tra lời một câu "Cùng vui", nhưng kết quả nhìn thấy vẻ tối tăm trong mắt đối phương, cùng bóng dáng quay người rời đi.
Cứ cảm thấy sau khi hai người ít giao tiếp, dường như đóa hoa trắng cũng trở nên héo úa, không dồi dào sức sống như ngày trước.
Tô Tư Doanh ngẩn ra nhìn người kia càng ngày càng đi xa, bỗng ý thức được, không biết từ lúc nào, cô lại tan học về nhà một mình.
Thỉnh thoảng Hạ Đông sẽ tới tìm cô đi chung, nhưng cũng nhanh chóng bị Chúc Tuệ Quân kéo đi. Với loại tình huống này, Tô Tư Doanh chỉ đành cười cười với bọn họ, sau đó rời đi một mình.
Khi ngồi trước bàn học một mình, cô nhìn chiếc điện thoại không còn gì để bản thân mong chờ, thật sự cảm thấy bản thân vô cùng tệ hại.
Rõ ràng là lỗi của cô, nhưng người gánh vác hậu quả không chỉ có một mình cô.
Mỗi một giây đi học trở nên khó khăn, vẫn giống như ngày trước, chỉ là Bạch Dĩ Dung tới lớp từ sớm, khi tới tiết Toán hai người im lặng chạy tới phòng tự học.
Nghĩ như thế, thật sự chuyện cũng không quá tệ, ít nhất hai người vẫn có chuyện thuộc về riêng hai người, không phải sao?
Trong loại khó khăn này, vô tri vô giác đã tới tháng Năm.
Cho dù chỉ một tháng nữa là tới kì thi đại học, nhưng ngày nghỉ theo quy định của nhà nước thì vẫn phải nghỉ. Kì nghỉ ngày 1 tháng 5 vẫn không thay đổi, vẫn sẽ là tuần nghỉ lễ vàng bảy ngày. Đối với học sinh chuẩn bị bước vào kì thi đại học mà nói, kì nghỉ này thật sự quá dài. Trường học vẫn cố gắng không dạy thêm học thêm, nhưng lần này cũng không kiên nhẫn được, yêu cầu ngày 3 tháng 5, học sinh phải tới trường.
Đương nhiên có âm thanh phản đối, nhưng không quá nhiều.
Vì... thời gian ôn tập của bọn họ thật sự không còn nhiều nữa.
Ngày cuối cùng của tháng Tư, Tô Tư Doanh thu dọn một chồng đề thi chuẩn bị về nhà, bất cẩn nhìn thấy Chúc Tuệ Quân, Bạch Dĩ Dung và Hạ Đông đứng cùng nhau, bỗng nhớ tới buổi tụ tập vào Quốc khánh năm ngoái.
Lúc đó bản thân nghe Bạch Dĩ Dung hát bài "Sống Ở Mùa Hè", Tô Tư Doanh đã không nhớ rõ giai điệu, chỉ nhớ rõ một câu hát trong bài.
"Một đời của hai người,
Tương đối dịu dàng, em kéo tôi đi,
Đi xuống phía nam, đi lên phía bắc..."
Nếu có thẻ nắm tay Bạch Dĩ Dung đi tiếp như thế...
Tô Tư Doanh không dám nghĩ tiếp.
Thu tầm mắt về, cô quăng balo ra sau lưng, nhanh chân đi ra ngoài. Hạ Đông nhìn về phía bóng lưng Tô Tư Doanh, đợi cô ra khỏi lớp học mới hỏi: "Như thế có ổn không?"
"Em không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng em thấy cảm giác của Tiểu Dung không sai đâu." Chúc Tuệ Quân cúi đầu, trên mặt không còn nụ cười thường thấy mọi ngày, "Không phải là chị ấy không cần chúng ta, mà chỉ là... so với chúng ta, chị ấy có chuyện quan trọng hơn phải làm... cho dù thế nào, chị ấy học lại đã khó khăn lắm rồi, học lại một lần, chắc chắn chị ấy muốn tiến bộ hơn."
Hạ Đông khẽ cười một tiếng, "Tôi bảo lưu ý kiến với suy nghĩ của cô."
Bạch Dĩ Dung bên cạnh mím môi, rất lâu sau mới lên tiếng: "Thật ra cũng không ngốc như Tuệ Quân nói, nhưng em cảm thấy hiện tại không nên làm phiền chị ấy."
Hạ Đông nhìn bạn học ở lại dọn dẹp vệ sinh sau khi tan học, lại chuyển ánh mắt lên người Bạch Dĩ Dung.
Bạch Dĩ Dung hít thở sâu, "Cảm giác chị ấy cho em chính là... chị ấy rất cần một không gian độc lập để chiến đấu với kì thi đại học, những việc em làm đều sẽ làm phiền chị ấy. Hơn nữa không phải tìm cái cớ để biện minh sự xa cách của đôi bên, bọn em chỉ tạm thời cho nhau thời gian, đợi thi xong lại tốt đẹp như cũ."
"Thật ra tới cũng cảm thấy bản thân nên tĩnh tâm học hành." Chúc Tuệ Quân bổ sung, lại nhìn sang Hạ Đông một cái.
Hạ Đông há miệng, nhưng cuối cùng không cất lên được lời nào, im lặng bắt đầu sửa sang đề thi.
Dù sao những suy nghĩ linh tinh của nữ sinh, một nam sinh như cậu không cách nào hiểu nổi.
Chúc Tuệ Quân thấy Hạ Đông muốn về, cũng sửa sang đề thi. Bạch Dĩ Dung quay về vị trí, nhìn vị trí trống bên cạnh, lại mím chặt môi.
Đã từng nghĩ rằng lặng lẽ thích một người như thế là đủ, nhưng khi người đó len lỏi vào từng ngóc ngách của cuộc sống, Bạch Dĩ Dung mới phát hiện – con người càng ngày sẽ càng tham lam.
Cô không còn thỏa mãn với sự yêu thích thầm lặng, mà muốn đứng trước mặt nói với người kia tâm trạng của bản thân.
Có lẽ suy nghĩ này đã ảnh hưởng tới hành vi của bản thân, cuối cùng có một ngày, khi bản thân tiến gần tới người mình thích, đối phương sẽ biểu hiện kháng cự. Bạch Dĩ Dung nói với bản thân không phải cái cớ biện minh cho sự xa cách của đôi bên, trên thực tớ, cô chỉ đang tìm cớ cho bản thân.
Bạch Dĩ Dung nghĩ, đại khái cũng không có cách nào với chuyện này.
Đối với nhiều người mà nói, tình cảm của cô dành cho Tô Tư Doanh là sai lầm, cho dù chuyện này vốn không thể phân chia đúng sai.
Nhưng cho dù thế nào...
Con số 38 ngày được viết bằng phấn màu ở góc trái bảng, Bạch Dĩ Dung nhìn hai chữ số này, lặng lẽ thở dài một tiếng.
Cho dù thế nào, cũng có một ngày, cô sẽ nói ra những lời bản thân muốn nói.
Đối phương tiếp nhận cũng được, không tiếp nhận cũng được... cùng lắm cô sẽ làm theo kế hoạch ngày trước, âm thầm ở bên Tô Tư Doanh, dùng cách của bản thân chăm sóc Tô Tư Doanh.
Ai bảo mẹ nói cô là một người cố chấp chứ.
Bạch Dĩ Dung cười lên, cô thật sự là một người cố chấp, nhưng cũng không có cách nào thay đổi được.
Đợi Bạch Dĩ Dung thu dọn xong, Chúc Tuệ Quân và Hạ Đông đã rời đi. Bạch Dĩ Dung bất lực cười cười, chỉ đành đi tới bến xe một mình.
Nhưng không biết tại sao, vô tri vô giác, cô lại đi tới siêu thị gần nhà Tô Tư Doanh. Đang giờ tan làm tan học, siêu thị đông đúc hơn bình thường rất nhiều, Bạch Dĩ Dung vốn không muốn chen chúc ở nơi ồn ào, nhưng đợi cô phản ứng lại, bản thân đã gói ghém cặp xong xuôi, đi vào trong siêu thị.
Nếu đã tới, cũng không thể ra về tay không. Nghĩ như thế, Bạch Dĩ Dung tiện tay lấy sữa chua cùng hoa quả, chậm chạp đi tới quầy thu ngân, kết quả nhìn thấy một người mặc đồng phục giống bản thân ở gần đó.
Tô Tư Doanh!
Trái tim Bạch Dĩ Dung thắt lại, chớp mắt lại nhìn thấy bên cạnh bạn cùng bàn còn có một người nữa, là Ngô Anh Triết.
Bạch Dĩ Dung hé miệng, vòng qua mấy kệ hàng, đi tới kệ hàng gần nơi hai người nhất, nghe thấy Tô Tư Doanh nói: "... Thật ra cũng không phải tốt lắm, áp lực thi cử hơi lớn, huống hồ tớ là học sinh học lại, chuyện phải lo lắng cũng nhiều hơn."
"Tớ lại cảm thấy cậu không cần nghĩ nhiều thế, với thành tích của cậu đã đủ thi vào trường đại học tốt hơn rồi, không cần phải bắt bản thân làm tới mức tốt nhất. Lùi mười nghìn bước mà nghĩ, cậu có cố gắng hơn nữa cũng không vượt qua được Hạ Đông kia."
Tô Tư Doanh bỗng muốn đánh chết Ngô Anh Triết.
Ngô Anh Triết đọc được ý định giết người từ biểu cảm của Tô Tư Doanh, cười hi hi chuyển chủ đề, "À đúng rồi, gần đây bạn cùng bàn của cậu thế nào?"
Người đứng sau kệ hàng nắm chặt tay, chờ đợi câu trả lời.
"Cũng không tệ, em ấy thi tốt lắm..."
"Hai người cãi nhau à?" Ngô Anh Triết bỗng hỏi.
Tô Tư Doanh ngẩn ra, "Sao lại hỏi thế?"
"Trước kia cậu nhắc tới bạn cùng bàn với tới, mặt mày phấn khởi lắm, nhìn rất vui, nhưng ban nãy lúc nói chuyện hình như cậu có tâm sự gì đó."
"..." Tô Tư Doanh nhìn Ngô Anh Triết, "Ngô Anh Triết, cậu học đại học chuyên ngành Tâm lí à?"
"Tớ chọn môn Tâm lí học nữ giới." Ngô Anh Triết có chút ngại ngùng, "Nói ra thì xấu hổ, đàn anh nói nam sinh chọn môn này có thể nhanh chóng tìm được bạn gái, tớ liền không nhịn được..."
Tô Tư Doanh im lặng một lúc, thở dài: "Cũng không phải cãi nhau, là do vấn đề của tớ." Cảm nhận được nghi vấn của Ngô Anh Triết, Tô Tư Doanh lại bổ sung: "Nhưng đợi thi đại học xong có lẽ sẽ tốt lại thôi."
"Hả? Sao lại vậy?"
Tô Tư Doanh cúi đầu nhìn đồ trong giỏ hàng của bản thân, miễn cưỡng cười nói: "Đợi khi thi đại học xong sẽ xa nhau, sau khi xa nhau... thì sẽ tốt hơn thôi."