Bạn Cùng Bàn Thật Sự Không Biết Xấu Hổ

Chương 49: Hết



"Cũng coi như quen." Mẹ Chúc quay đầu nhìn thấy người đi lên cầu thang, "Là Tiểu Dung à."

Bạch Dĩ Dung cười híp mắt chào hỏi: "Cháu chào cô."

Tô Tư Doanh bỗng nhớ ra chuyện gì đó, trong lòng đã có suy đoán, nhưng lại cảm thấy chuyện này không quá chân thực. Nghĩ một lúc, cô tạm thời giữ im lặng, theo Bạch Dĩ Dung và mẹ Chúc cùng lên tầng lấy giấy trúng tuyển.

Bạch Dĩ Dung vốn không cần tự tới lấy giấy trúng tuyển, nhưng vừa nghĩ tới Tô Tư Doanh ở đây, có thể chia sẻ niềm vui đỗ chung một trường với nhau, liền nóng lòng muốn tới.

Tô Tư Doanh vui vẻ thì vui vẻ, nhưng trên mặt không chỉ có cảm xúc vui vẻ. Sự thật xác thực là vậy, cô vừa nghĩ tới suy đoán điên rồ của bản thân, liền cảm thấy lòng dạ không quá dễ chịu.

Cuối cùng mẹ Chúc cũng không nói gì, tới cổng trường liền tạm biệt hai người. Cuối cùng biến thành thế giới hai người, Bạch Dĩ Dung sốt ruột xé giấy trúng tuyển ra, vừa nhìn của bản thân vừa hỏi: "Chị là chuyên ngành gì?"

Tô Tư Doanh không nói, nghiêng đầu nhìn về phía đóa hoa trắng đôi cái, liền vui vẻ nói: "Chúng ta cùng chuyên ngành!"

"Tuyệt quá, sau này có thể tự học với nhau rồi." Mặt mày Tô Tư Doanh cong cong, "Trước kia em tưởng rằng chuyện này như thể đang nằm mơ, không ngờ thành sự thật rồi."

Bạch Dĩ Dung nói rất tùy ý, nhưng Tô Tư Doanh lại thấy xót xa.

Ở đời trước, có lẽ Bạch Dĩ Dung luôn ước ao hai người có thể như vậy, nhưng tới cuối cùng...

Tô Tư Doanh không dám nghĩ tiếp.

Trên đường về, vì để chúc mừng thi đỗ cùng một trường, Bạch Dĩ Dung đề nghị đi ăn chung, không phải hai người, mà là hai gia đình. Tô Tư Doanh nghe xong liền thấy hoang mang, rõ ràng trước kia ở chung với cô Hứa chú Bạch rất hòa hợp, nhưng hiện tại cô biến con gái nhà người ta thành bạn gái, chuyện như cùng nhau ăn cơm... cứ cảm thấy giống như phụ huynh hai nhà gặp mặt.

Huống hồ, từ lúc hai người yêu nhau, Tô Tư Doanh không cách nào dùng tâm trạng bình thường để đối diện với bố mẹ đối phương.

Tuy nói tình yêu không có nhiều quy định hay luật lệ, nhưng... cho dù an ủi bản thân thế nào, thì xã hội này vẫn từ chối không tiếp nhận bọn họ ở một mức độ nhất định.

Tô Tư Doanh là người sống lại một lần, ngay cả chuyện li kì này bản thân cũng đã trải, căn bản không sợ đối diện với chất vấn. Chuyện cô luôn sợ hãi chỉ là, có thể bố mẹ Bạch Dĩ Dung và bố Tô sẽ khó xử, sẽ đau lòng vì hai người.

Con đường tương lai còn dài, hai người chỉ vừa mới bước được bước đầu tiên.

Giãy giụa một lúc, cuối cùng Tô Tư Doanh vẫn đáp ứng bạn gái với gương mặt ngập tràn mong chờ, gọi điện hỏi bố Tô. Sau khi nghe máy, được biết con gái phát huy rất tốt, lại có thể học chung trường đại học với bạn thân, bố Tô vui vẻ đáp ứng, vừa cúp máy liền gọi điện cho bố Bạch, bàn việc đi đâu ăn gì.

Bạch Dĩ Dung nhìn Tô Tư Doanh đã cúp máy nhưng vẫn thấp thỏm, cười hỏi: "Sao thế? Phải gặp bố mẹ chồng nên sợ à?"

"Là bố mẹ vợ." Tô Tư Doanh uốn nắn.

Bạch Dĩ Dung cúi đầu cười lên, ngón tay khẽ chạm lên đầu mũi: "Chị có biết chuyện này không thể tranh giành bằng lời nói không?"

Không ở lời nói... Tô Tư Doanh nhanh chóng hiểu ra, mặt mày đỏ lên, nói: "Bạch Dĩ Dung, em có biết xấu hổ không thế?"

"Không xấu hổ." Bạch Dĩ Dung vẫn đang cười, "Dù sao cũng sắp ở chung rồi chị còn xấu hổ gì chứ?"

Bạch Dĩ Dung nói như thế, Tô Tư Doanh nhanh chóng nhớ lại bữa sáng sau ngày hai người tỏ tình, đối phương nghiêm túc hỏi bản thân về vấn đề ở chung. Đáng thương cho bản thân lúc đó còn nghĩ bản thân nghĩ nhiều, hiện tại nhớ lại, rõ ràng Bạch Dĩ Dung lúc đó đang trều đùa bản thân.

Nhưng nói đi cũng nói lại, Tô Tư Doanh không ghét cảm giác này, ngược lại còn có một loại mong chờ khó nói thành lời.

Đương nhiên, có đánh chết Tô Tư Doanh cũng không nói chuyện này với Bạch Dĩ Dung.

Không tiếp tục đắn đo về chuyện này, hai người nắm tay nhau đi ăn kem. Sau khi ra ngoài, phụ huynh hai nhà đã đặt sẵn quán ăn cho buổi tụ tập tối nay, rồi gọi điện cho con gái.

Đã nói hai người về nhà nghỉ ngơi trước, nhưng sau khi Bạch Dĩ Dung đưa Tô Tư Doanh tới nhà, dường như đã quên mất chuyện tối nay còn có thể gặp mặt, sống chết cũng không nỡ rời đi.

Hết cách, Bạch Dĩ Dung vốn dĩ nên về nhà cùng chúc mừng chuyện thi đỗ đại học với người nhà lại mặt dày lên tầng, theo Tô Tư Doanh về nhà, còn nhất quyết muốn ăn trưa chung.

Hôm nay bố Tô được nghỉ ở nhà, thấy bạn con gái tới, lập tức nhiệt tình chào hỏi. Tô Tư Doanh nghe Bạch Dĩ Dung và bố Tô nói chuyện, lặng lẽ vào bếp rửa rau, đợi cô chuẩn bị xong nguyên liệu cho bữa trưa, một lớn một nhỏ trong bếp vẫn đang nói chuyện, hơn nữa còn rất vui vẻ.

Thấy Tô Tư Doanh bận rộn xong quay lại, Bạch Dĩ Dung cười nói: "Vất vả rồi."

Một câu vô cùng đơn giản, nhưng Tô Tư Doanh lại cảm thấy nhịp tim bắt đầu tăng nhanh, ấp a ấp úng cất lên một câu trước mặt bố mình, "Không có gì."

Ba người trò chuyện một lúc, bố Tô đứng dậy đi nấu cơm, chỉ còn lại hai cô gái ngồi ở phòng khách xem tivi nói chuyện. Xem mãi xem mãi, Bạch Dĩ Dung bỗng nhích tới, nhanh chóng hôn lên mặt Tô Tư Doanh một cái, khiến Tô Tư Doanh suýt chút nữa rơi khỏi sô-pha.

"Em..." Tô Tư Doanh từng nghĩ tới chuyện công khai với bố Tô trong tình huống Bạch Dĩ Dung có thể tiếp nhận, nhưng tuyệt đối không phải là hiện tại.

Nơi bị hôn trên mặt dần đỏ ửng, trong cảm giác xấu hổ còn thấp thoáng một loại hưng phấn khác lạ.

"Muốn hôn chị." Bạch Dĩ Dung thẳng thắn, "Hơn nữa chưa hôn đủ."

Tô Tư Doanh vội vàng che miệng Bạch Dĩ Dung lại, "Em khống chế bản thân chút đi!"

"Được." Bạch Dĩ Dung chớp chớp mắt, "Nhưng sau khi em lên đại học, em không khống chế đâu."

Tô Tư Doanh: "..."

Xin hỏi "khống chế" trong lời của hai người là cùng một loại sao?

Hai người không tiến hành nghiên cứu sâu với chuyện "khống chế", đợi bố Tố nấu cơm xong, ba người náo nhiệt ăn trưa. Tới chiều, cuối cùng Bạch Dĩ Dung lưu luyến không nỡ ra về, kết quả buổi tối vừa vào nhà hàng, cô không chút kiêng dè nhào tới, níu lấy tay Tô Tư Doanh vô cùng thân mật.

Ban đầu Tô Tư Doanh có chút căng thẳng, nhưng trong không khí không có gì khác biệt thường ngày, cũng nhanh chóng thả lỏng.

Bữa cơm này vô cùng vui vẻ, sau khi về tới nhà, Tô Tư Doanh không khỏi nghĩ, nếu tương lai phải thẳng thắn, liệu năm người họ còn có thể hòa hợp ngồi ăn chung bữa tối với nhau không? Hoặc có thể nói là, liệu bọn họ có thể tiếp nhận tình cảm của hai người không?

Có một số chuyện, vừa xa xôi, vừa gần kề.

Ngoài chuyện này, chuyện khiến Tô Tư Doanh ghi nhớ có lẽ chính là về mẹ Chúc. Nhẫn nhịn ba ngày, cuối cùng Tô Tư Doanh không nhịn được nữa, gọi điện thoại hỏi Chúc Tuệ Quân có biết ai tên Lưu Lệ hay không.

Chúc Tuệ Quân bên kia điện thoại sửng sốt, hỏi sao cô lại biết người này.

Tô Tư Doanh có chút bối rối, cuối cùng vẫn nói sự thật. Chúc Tuệ Quân ngây ra, an ủi mấy câu, sau đó nói: "Trước kia không phải em từng nói anh trai em bị bố anh ấy gọi về à, lúc đó chính là vì chuyện của cô Lưu. Anh trai và em cùng mẹ, sau khi bố mẹ ly hôn bố anh ấy vẫn độc thân, gần đây mới kết hôn..."

Sự việc đã sáng tỏ, quả nhiên suy đoán của cô là thật. Tô Tư Doanh thở dài, không cảm thấy chuyện này hỏi bạn học có gì mất mặt, ngược lại trong lòng thả lỏng hơn nhiều.

Ngày tới lấy kết quả, Tô Tư Doanh cảm thấy chắc chắn mẹ mình có quan hệ gì đó với nhà họ Chúc, không ngờ suy đoán này lại đúng tám chín phần. Nghĩ tới sự sợ hãi trên người anh trai không biết xấu hổ của Chúc Tuệ Quân với bố, Tô Tư Doanh bỗng cảm thấy có lẽ mẹ mình tìm được một nơi tốt để gửi gắm.

Tháng Bảy kết thúc trong tâm trạng day dứt cùng cái nóng nực của ngày hè kéo dài. Sang tháng Tám, mọi người bắt đầu chuẩn bị hành lí tới trường đại học, Bạch Dĩ Dung và Tô Tư Doanh đã tính sẵn chuyện thuê trọ bên ngoài, cho nên không cần chuẩn bị quá nhiều đồ. Bố mẹ hai bên không yên tâm nơi con cái mình ở, nên đi tham khảo nơi thuê trọ gần trường cho con, rồi kí hợp đồng thuê nhà. Một ngày trước khi nhập học, hai gia đình lại cùng ngồi lại ăn bữa cơm, bố Tô kéo lấy tay Bạch Dĩ Dung, luôn miệng nhờ chăm sóc đứa con gái ngốc của mình. Cô Hứa bên này cũng kéo lấy Tô Tư Doanh, nói nhìn giúp đứa con gái không thật thà của bản thân, đừng để Bạch Dĩ Dung gây chuyện.

Trong lòng Tô Tư Doanh không phụ, muốn nói bản thân không ngốc, nhưng thấy cô Hứa nói Bạch Dĩ Dung không thật thà, cảm thấy hai người san bằng tỉ số, nhanh chóng cân bẳng lại, mỉm cười đáp ứng cô Hứa.

Bên ngoài hai bên phụ huynh đều chê bai con mình, nhưng sau khi ăn xong về nhà, chưa kịp ngồi xuống, Tô Tư Doanh đã bị bố Hứa kéo đi nói chuyện, nói mãi tới 12 giờ đêm. Nếu không phải lo lắng cho hành trì ngồi tàu hỏa mệt mỏi ngày mai, có lẽ hai bố con còn có thể nói chuyện thâu đêm.

Thật ra bố Tô không nỡ con gái đi xa, đợi con gái lên đại học, gia đình lại chỉ còn lại một mình ông.

Tô Tư Doanh vô cùng xót xa, nhưng cũng không có cách nào. Với chuyện này, điều cô có thể làm chỉ là thường xuyên gọi điện thoại về cho ông, chia sẻ với ông về cuộc sống đại học. Nghĩ như thế, dường như cách làm không liên lạc với người nhà ở đời trước thật sự... rất quá đáng.

Trước khi đi ngủ, nhìn bố Tô ngồi hút thuốc một mình trong phòng khách, Tô Tư Doanh càng muốn khóc lên.

Bố Tô đã cai thuốc nhiều năm, hít một hơi ho mất một lúc, Tô Tư Doanh mím môi đứng trước cửa phòng nhìn bóng lưng bố, đợi ông cảm nhận được ánh mắt quay đầu, cô khẽ nói: "Bố, sau khi con lên đại học, bố không được hút thuốc đâu nhé." Cô ngừng lại giây lát, bổ sung: "Đây là lần cuối cùng."

"Được." Ông cười cười, nói xong liền dập tắt điếu thuốc.

"Sau này ngày nào con cũng gọi điện cho bố."

"Được." Ông cười, "Doanh Doanh mau đi ngủ đi, nếu không sáng mai buồn ngủ khó chịu lắm."

Tô Tư Doanh cắn môi dưới gật đầu, "Bố ngủ ngon."

"Ngủ ngon, bố cũng về phòng ngủ đây." Bố Tô đứng dậy về phòng, nhẹ nhàng tắt đèn.

Phòng khách tối lại, Tô Tư Doanh đứng trước cửa rất lâu, cuối cùng cũng về phòng, đóng cửa lại.

Đời trước phụ lòng hai người, đời này cô nhất định không thể tiếp tục làm tổn thương bọn họ.

Sáng ngày hôm sau thức giấc, quả nhiên Tô Tư Doanh có chút choáng đầu. Không biết bố Tô dậy lúc mấy giờ, đã chuẩn bị xong hành lí và những thứ cần mang theo từ sớm. Thấy con gái ra ngoài, ông lập tức đi chuẩn bị bữa sáng, trên miệng còn lẩm nhẩm: "Không biết lần sau ăn bữa sáng bố nấu là khi nào, sáng nay phải ăn nhiều một chút."

Cảnh tượng khi rời nhà đi học đại học ở đời trước thế nào, Tô Tư Doanh đã không nhớ rõ nữa, nhưng cảnh tượng trước mặt, đủ để cô ghi nhớ cả một đời.

Ăn sáng xong, bố Tô đưa con gái ra bến xe lửa, từ ngoài đã nhìn thấy gia đình Bạch Dĩ Dung đang chờ. Hai bên phụ huynh lại dặn dò nhờ vả hai đứa trẻ một lượt, mãi tới khi thời gian lên xe cận kề, bọn họ mới không nỡ ra về. Trong lòng Tô Tư Doanh càng ngày càng xót xa, Bạch Dĩ Dung ở bên cạnh vuốt tóc cô, "Đừng buồn nữa, sau này chúng ta chăm gọi điện thoại về nhà."

Tô Tư Doanh gật đầu, sau đó đi theo Bạch Dĩ Dung qua cửa soát vé. Giày vò một phen, nửa tiếng sau, hai người hoàn tất mọi chuyện, cuối cùng yên ổn lên xe.

Tiếng động cơ xe lửa tiến về phía trước dần phóng to, phong cảnh bên ngoài cửa sổ nhanh chóng lướt qua. Tô Tư Doanh ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, bỗng cảm nhận được có người nắm lấy tay mình đặt bên mình, lập tức quay người.

Ở bên cạnh, khóe môi Bạch Dĩ Dung cong lên, tươi cười nhìn Tô Tư Doanh. Tô Tư Doanh ngẩn ra, sau đó cười lên, lật tay phủ lên mu bàn tay đang nắm lấy tay mình.

Tương lai sau khi trùng sinh của cô mới vừa bắt đầu, trong cuộc đời mới này không có phong ba bão táo, vẫn chỉ là cuộc sống bình thường của người bình thường, nhưng người bên cạnh đã trở thành người chuẩn xác.

Tương lai sẽ thế nào, cho dù có sống lại một lần nhưng Tô Tư Doanh cũng không rõ, cô chỉ biết, trên con đường này cô có thể nắm tay đồng hành cùng người bên cạnh.

Như thế là đủ rồi. Tô Tư Doanh nghĩ.

Một lúc sau, Tô Tư Doanh không chút kiêng dè, dựa đầu lên vai Bạch Dĩ Dung, khẽ nói theo tiết tấu của tiếng tàu hỏa: "Chị phát hiện bản thân càng ngày càng thích em."

Bạch Dĩ Dung không ngờ Tô Tư Doanh đột nhiên nói một câu như thế, ngẩn ra rất lâu, mãi tới khi vành tai trở nên đỏ ửng, cô mới nắm chặt lấy lòng bàn tay, đáp lại: "Em cũng thế."

Người trên vai cười lên, "Trước khi gặp em, cuộc đời của chị rất tệ hại, sau khi gặp em vốn dĩ nên trở nên tệ hại hơn, sau đó mới phát hiện bản thân sai rồi."

"Hả?" Bạch Dĩ Dung khó hiểu.

"Không có gì." Tô Tư Doanh ngẩng dậy khỏi vai Bạch Dĩ Dung, "Lát nữa tới nơi chúng ta đi mua đồ quét dọn, xong về thẳng nhà luôn nhé."

"Về nhà" trong lời Tô Tư Doanh lọt vào tai đối phương một cách vô cùng rõ ràng, Bạch Dĩ Dung nhìn người yêu trước mặt, dường như muốn hôn ngay giữa chốn đông người. Nhẫn nhịn rất lâu, Bạch Dĩ Dung hỏi: "Sao hôm nay chị biết nói chuyện vậy hả?"

"Chẳng phải là vì xa nhà à?" Tô Tư Doanh cười giảo hoạt, "Sau này phải nhờ em chăm sóc chị, chắc chắn phải nói mấy lời nịnh bợ dễ nghe."

"Em yêu cầu cao lắm." Bạch Dĩ Dung nói rất đứng đắn, "Nếu ngày mai chị nịnh bợ không hay bằng hôm nay, ngày mai sẽ không chăm sóc chị nữa."

Tô Tư Doanh giận dỗi, "Sao em không biết xấu hổ vậy chứ?"

"Chị mới biết à?" Người không biết xấu hổ cười rất vui vẻ, "Sau này em còn không biết xấu hổ hơn."

"Em..."

Bạch Dĩ Dung nói hùng hồn như thế, Tô Tư Doanh không tìm được lời nào phản bác.

Nhưng may thay, may mắn vì người này mặt dày, mới có thể giúp bản thân đợi được em ấy.

Hai người đùa giỡn một lúc, đợi khi tàu hỏa tới bến tiếp theo, cuối cùng hai người cũng đùa mệt, dựa vào nhau nghỉ ngơi. Tô Tư Doanh ngồi không thoải mái, điều chỉnh mấy tư thế, cuối cùng vẫn dựa đầu lên vai Bạch Dĩ Dung, thỉnh thoảng ngẩng đầu ngắm nhìn góc nghiêng của cô.

Cảm ơn em đã chờ đợi chị nhiều năm như thế.

Tô Tư Doanh khẽ cười lên, nghĩ trong lòng.

Sau này, vẫn phải nhờ em tiếp tục chiếu cố.

***

HẾT.