Bạn Cùng Phòng Đừng Thẹn Thùng

Chương 14: Bạn cùng phòng của ta rất đẹp trai



Tô Nguyện một mình gian nan hướng về phía trước đi, mệt mỏi liền dừng lại nghỉ một chút, sau đó lại tiếp tục đi, thật là mệt đến đứng cũng không nổi, Phương Chính nhìn cậu như vậy trong lòng cũng rất đau, nhiều lần đi lên đỡ lại bị Tô Nguyện bỏ ra. Sau đó Phương Chính sẽ thực thầm oán liếc mắt Phương Nhiễm một cái, giống như đang nói: Đều tại em!

Phương Nhiễm không sao cả buông tay: Có tức phụ là quên muội muội, ai, gặp sắc quên nghĩa a ~~

Ở trên núi chơi nửa ngày mới trở về, thời điểm đi xuống thì thoải mái hơn, lại bởi vì đi quá nhanh Tô Nguyện liền bị trẹo chân, đau đến nhe răng nhếch miệng.

Phương Chính đau lòng xốc ống quần cậu lên, từ bên ngoài nhìn không thấy cái gì, xem ra không đến mức quá nghiêm trọng, nhẫn tâm cầm lấy chân Tô Nguyện dùng một chút lực, Tô Nguyện lập tức kêu thảm thiết, khóe mắt đều chảy nước mắt dạt dào.

Phương Nhiễm bất đắc dĩ lắc đầu, anh dâu quá yếu, nhớ ngày đó nàng gãy xương đều không có kêu lớn tiếng như vậy, mà đây còn là một nam nhân. Nhưng mà dù gì vẫn là người ca ca coi trọng a...

Tô Nguyện nước mắt lưng tròng tựa vào vai Phương Chính, bám thật chặt vào Phương Chính để bảo trì cân bằng, bộ dáng quả thực đáng thương cực kỳ, Phương Chính đau lòng vì cậu lau khô nước mắt, ở trên trán cậu nhẹ nhàng vừa hôn vừa hống, "Không có việc gì, không có việc gì..."

Nghỉ ngơi một lát lại khởi hành, Phương Chính ôm liền đem Tô Nguyện ôm vào trong ngực theo kiểu ôm công chúa, sau đó thực nhẹ nhàng đi xuống dưới.

Phương Nhiễm cười lấy ra di động chụp cho bọn họ vài bức ảnh, sau đó chậc chậc nói, "Chậc chậc, các người đang cấp độc thân cẩu 1000 điểm thương tổn a."

"Nhiễm Nhiễm em cũng trưởng thành rồi, nên tìm một người đi." Phương Chính cũng không quay đầu lại, tiêu sái bước đi ở phía trước.Tô Nguyện thì ngượng ngùng đem mặt vùi vào trong lòng hắn, a a a a a a! Vì cái gì cố tình lúc này chân đau! A a a a! Cậu không cần bị vây xem như thế a!

Phương Nhiễm bĩu môi, phản bác nói, "Em muốn tìm thì cũng phải gặp được người thích hợp a, biển người mờ mịt em thế nào tìm đây."

"Vậy em liền ra ngoài đi nhiều một chút, hội ngộ sớm."

"Xuy, nào có vận tốt như vậy yêu ~" Phương Nhiễm vừa mới dứt lời liền nhìn đến một nam tử thập phần có khí chất đi lên, trong nháy mắt trái tim Phương Nhiễm nhảy lên tựa hồ nhanh hơn.

Nam tử kia lúc đi qua bọn họ, đối phương thoáng nhìn hai người Tô Nguyện, sau đó nhìn đến Phương Nhiễm ngơ ngác nhìn chính mình, hơi hơi sửng sốt rồi đối với Phương Nhiễm mỉm cười, sau đó liền đi qua người Phương Nhiễm.

Đợi người nọ đi rồi, Phương Nhiễm mới ngạc nhiên đối Phương Chính nói, "Anh hai! Anh có nhìn thấy người nọ hay không! Oa! Hảo soái khí, nhìn đến hắn trong nháy mắt thật muốn cùng hắn rơi vào bể tình ~~~"

Phương Nhiễm ôm trái tim, chỉ cảm thấy trái tim nhảy lên cũng không bình thường.

Đây là nhất kiến chung tình sao? Phải không? Phải không? Trời ạ ~~~~

Phương Chính dừng lại đối với bóng dáng đã đi xa kia nhìn nhìn, mới nói nói, "Nhìn cũng không tồi."

"Cái gì mà không tồi a! Rõ ràng là prefect! Hoàn mỹ!"

Phương Chính nhún nhún vai không nói cái gì, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, ở trong mắt hắn Tô Nguyện là tốt nhất, đáng yêu nhất.

Tô Nguyện cũng nhìn nhìn về phía sau, không biết vì cái gì, cậu cảm thấy vừa mới ban nãy, người nọ đối với cậu vội vàng thoáng nhìn làm cho cậu cảm giác rất kỳ quái, nhưng mà cậu cho tới bây giờ cũng không quen biết qua người như vậy a...

Một đường an toàn về nhà, Tô Nguyện đỡ tường đi đến bên sô pha cậu yêu nhất, sau đó cẩn thận quan sát vết thương ở chân, lấy tay chọc chọc, cậu lại đau đến nhe răng nhếch miệng.

Phương Chính lấy ra một lọ rượu thuốc, dùng bông lau qua vết thương, sau đó dùng tay nhẹ nhàng nhu, thủ pháp thuần thục như là đã làm vô số lần.

Tô Nguyện cúi đầu nhìn Phương Chính, lần đầu tiên thật sự cảm thấy nam nhân trước mắt vô cùng soái, không, là soái nhất trên đời!