Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến năm 4.
Tôi gần như thực tập ở công ty, thỉnh thoảng mới về trường.
Tôi nghe bạn học bảo, Hạ Mạn Mạn lại dây dưa với đàn ông có vợ.
Vợ của đối phương đến trường làm ầm, trường trực tiếp đuổi học cô ta.
Không lâu sau, Hạ Mạn Mạn biến mất.
Chu Tuyết và Lưu Toa vẫn luôn tìm cô ta, nghe bảo lúc Hạ Mạn Mạn giả làm cô chiêu nhà giàu, dùng lý do cãi nhau với người nhà nên bị đóng thẻ, mượn tiền hai người họ, cũng hứa sẽ trả lại gấp đôi cho hai người họ.
Chu Tuyết và Lưu Toa nghe có chuyện tốt thế thì sao không cho mượn được, không chỉ vậy, hai người họ còn nhớ người trong nhà vay tiền cho Hạ Mạn Mạn, hình như vay đến gần 200 triệu (*).
(*) đã quy đổi VNĐ.
Sau này Hạ Mạn Mạn bị bắt được nhưng đã xài hết tiền.
Sau khi điều tra mới biết ngoài Chu Tuyết và Lưu Toa, cô ta còn lừa không ít tiền mấy cậu trai mong muốn cưới cô ta để làm giàu, nói chung số tiền lớn lắm.
Cuối cùng họ hợp tác với nhau kiện cô ta, Hạ Mạn Mạn bị phán ba năm tù.
Lúc tôi sắp tốt nghiệp, ba tôi tặng cho trường một tòa nhà.
Lúc ấy ba tôi bận công chuyện, nên tôi tham gia nghi thức tặng tòa nhà thay ba tôi.
Lúc này Chu Tuyết và Lưu Toa biết được thân phận của tôi, chắc cũng hối hận.
Hai người họ có đến tìm tôi, hi vọng tôi nể tình bọn tôi là bạn cùng phòng, giúp bọn họ tìm công việc.
Hóa ra đến giờ hai người vẫn chưa tìm được việc.
Tôi từ chối.
Mấy năm đại học hai người họ chỉ lo ăn chơi, thi qua môn thì ít, rớt môn lại nhiều lắm.
Dựa vào thành tích của họ, đừng nói vào làm ở công ty nhà tôi, ngay cả công ty nhỏ còn chưa chắc chịu nhận họ.
Sau khi bị tôi từ chối, bọn họ thẹn quá hóa giận, “Quý Ninh, cậu đắc ý cái gì? Cậu chỉ may hơn bọn tôi vì đầu thai vào nhà giàu mà thôi!”
“Đúng thế, nếu bọn tôi có gia thế giống cậu thì sẽ giỏi hơn cậu nhiều.”
Tôi bình tĩnh nói: “Lúc ở trường, chúng ta đều là học sinh, cùng một thân phận mà thôi. Tôi ngoan ngoãn học hành, thi đủ loại chứng chỉ, mà các cậu thì sao? Chỉ biết chơi game, yêu đương chứ có chịu học đâu?”
“Cho dù tôi không phải cô chủ nhà họ Quý thì với sơ yếu lý lịch của tôi, tôi vẫn tìm được việc tốt để làm, Chu Tuyết, Lưu Toa, các cậu cảm thấy đây là vấn đề gia cảnh thật à?”
Những lời này của tôi khiến hai người họ nghẹn họng.
Mặt hai người đỏ bừng, ấp úng nửa ngày không trả lời được.
Tôi xoay người rời đi.
22.
Với tôi mà nói, cố gắng học tập, cố gắng trau dồi bản thân thành phiên bản tốt hơn là chuyện quan trọng nhất.
Chuyện sau này ai mà biết được.
Không chừng có một ngày, công ty nhà tôi phá sản vì quyết sách sai lầm chẳng hạn.
Mà tôi có kỹ năng làm việc thì sẽ không sợ tôi không sinh tồn trong xã hội này khi không có núi dựa.
Đây là sự tự tin lớn nhất của tôi dành cho đời mình.
Tôi làm việc ở công ty một năm, phát hiện bản thân vẫn còn nhiều thiếu sót nên ra nước ngoài học thêm.
Vừa hay, Thẩm Thừa Ngôn ở nước ngoài mở công ty riêng của anh.
Quãng thời gian yêu xa của chúng tôi cũng kết thúc.