Sau khi Điệp Mộng và Diệp Hoắc Ảnh Quân quay về phòng bệnh, vừa hay Diệp Mộng Vy cũng tỉnh lại. Cô nhìn Hoắc Vũ và Tĩnh Vụ đang lo lắng cho mình, khẽ ho nhẹ, nhỏ giọng nói:
_ Mẹ ơi, con khát.
_ Nước, mau lấy nước. Đây, Hoắc Vũ, con mau đỡ Vy Vy dậy!
Hoắc Vũ đưa tay muốn đỡ lấy Diệp Mộng Vy, liền bị cô đẩy ra, tự mình ngồi dậy uống nước. Tĩnh Vụ thấy vậy cũng không lên tiếng, chỉ nhẹ thở dài rồi quay lại nhìn Điệp Mộng, khẽ lên tiếng:
_ Bác sĩ nói thế nào về Bảo Bảo vậy?
_ Dạ, bác sĩ nói Bảo Bảo đang chuyển biến tốt, có thể sẽ không mắc bệnh tự kỷ.
_ Là vì sao vậy?
_ Chuyện này...
Điệp Mộng nhìn sang Diệp Hoắc Ảnh Quân, sợ hãi khi nói ra lí do sẽ càng khiến Diệp Mộng Vy có hiềm khích với Hoắc Vũ. Cô ta liền bịa đặt một chuyện, vừa lo vừa sợ, nói ra:
_ Bác sĩ không đề cập đến, nhưng Bảo Bảo có chuyển biến tốt, chúng ta nên vui mới phải. Bác gái, con có mua ít đồ ăn, mọi người ăn lót dạ đi!
_ Được, Vy Vy và mọi người cũng đói rồi, mau lại bàn ngồi đi!
Hoắc Vũ nhanh tay đỡ lấy Diệp Mộng Vy, cô không ngừng tránh né những cái thân mật của anh, khiến anh khó hiểu, nhỏ giọng rì sát vào cô, hỏi:
_ Vy Vy, rốt cuộc mẹ anh đã nói gì? Nói anh nghe đi!
Diệp Mộng Vy nhìn vào đôi mắt chứa đựng biết bao nhiêu là tình yêu của Hoắc Vũ, khiến cô càng căm hận Lâm Chi Ái. Một người vì lợi ích, một người yêu cô thật lòng. Nhưng có lẽ, sự hận thù trong cô, nó lớn hơn cả tình yêu anh dành cho cô.
Diệp Mộng Vy nắm chặt ga giường, rằng giọng nói ra từng câu từng chữ, khiến Hoắc Vũ nghe xong liền có linh cảm chẳng lành:
_ Lâm Chi Ái nói, nhất định sẽ khiến Bảo Bảo biến mất khỏi thế giới này! Bà ta nhất định sẽ khiến tôi phải sống trong đau khổ, khiến tôi phải từ bỏ tất cả, quay về làm con nhỏ nhà quê lúc trước! Hoắc Vũ, anh bây giờ có yêu tôi nhiều đến đâu, cũng không thể so sánh với sự hận thù trong lòng tôi! Tình yêu có thể ngăn cản hoắc hoá, nhưng đối với tôi, tình yêu càng lớn, sự thù hận càng lớn.
Diệp Mộng Vy đẩy mạnh Hoắc Vũ, cô không khóc, mắt cũng không ngấn lệ, vẻ mặt cũng vô cùng bình tĩnh, khiến anh vừa lo vừa sợ.
Hoắc Vũ rời đi ngay sau đó, Hoắc Duệ Thần cũng lẽo đẽo chạy theo sau, điều khiến Diệp Mộng Vy quan tâm bây giờ, chỉ có Diệp Hoắc Ảnh Quân. Cô sợ, sợ một ngày nào đó, lời nói của Lâm Chi Ái sẽ thành sự thật. Cô sợ bản thân không thể bảo vệ được Diệp Hoắc Ảnh Quân, rồi sẽ...
Diệp Mộng Vy vừa ăn vừa suy nghĩ, đồ ăn trong miệng cũng chẳng cảm nhận được vị gì! Cô đứng lên, nhìn vào khoảng không đen tối của bầu trời, cô khẽ lên tiếng:
_ Mẹ, con cần yên tĩnh, đừng ai làm phiền con.
Sau đó, Diệp Mộng Vy ra khỏi phòng, Tĩnh Vụ nhìn Điệp Mộng đầy khó hiểu, bà biết cô sẽ đi đâu, nhưng không ngăn cản lại. Bà chỉ mong, sau khi suy nghĩ xong, Diệp Mộng Vy sẽ lấy lại tinh thần.
...
Hoắc Vũ và Hoắc Duệ Thần về nhà, anh thu dọn đồ đạc bay ra nước ngoài ngay trong đêm, cụ thể là Cộng Hòa Philippines.
Hoắc Duệ Thần nhìn vẻ mặt khó coi của Hoắc Vũ, anh ta không nhịn được mà lên tiếng nêu ý kiến:
_ Anh hai, anh có nghĩ rằng đây là một cái bẫy không?
_ Ý em là gì?
_ Anh không thấy mọi chuyện đối với chúng ta quá suôn sẻ sao? Từ việc Nguyệt Nguyệt được mẹ trọng dụng, nói ra mật khẩu cất giấu tấm thẻ, đến việc bắt Bảo Bảo và uy hiếp Vy Vy.
Hoắc Vũ liên kết tất cả các sự kiện lại với nhau, đúng là quá trùng hợp và suôn sẻ. Nhưng kế hoạch thật sự của kẻ có dã tâm là gì?
Hoắc Duệ Thần đứng lên, từ từ suy đoán và liên kết tất cả lại với nhau, cuối cùng phán:
_ Nếu như anh triệu hồi thành công người của thế giới ngầm, cũng tức là kế hoạch của mẹ sẽ được triển khai. Nhưng thời gian cho gia chủ Hoắc gia không nhiều, mẹ tính toán kĩ càng rồi, mới quyết định cho chúng ta lấy được tấm thẻ bài. Vậy nếu anh triệu hồi được, anh chưa về nước thì Bảo Bảo và cả Vy Vy sẽ không được bảo toàn tính mạng.
Hoắc Vũ ngồi phịch xuống ghế, đúng là chuyện này anh chưa nghĩ chu đáo. Chỉ với câu nói uy hiếp của Lâm Chi Ái với Diệp Mộng Vy, thì sơ hở của bà ta để lộ, suy nghĩ một chút liền nhận ra. Vậy mà anh lại hấp tấp, xém nữa đã bị mắc bẫy.
_ Anh hai, em biết anh lo cho Bảo Bảo và Vy Vy, nhưng chúng ta cần tính kế lâu dài, nếu không cả hai chúng ta cũng không thể giữ được mạng.
Hoắc Vũ suy nghĩ, bây giờ ngoài anh ra, không ai có tư cách triệu hồi người ở thế giới ngầm. Nhưng khi đủ tám năm, chẳng phải ai cầm được tấm thẻ, sẽ triệu hồi được sao? Anh mỉm cười, quay sang nói với Hoắc Duệ Thần:
_ Duệ Thần, vậy đợi đến khi tám năm trôi qua, em thay anh đi Philippines một chuyến, chỉ cần trong tay có tấm thẻ, cho dù là ai sau tám năm, cũng có thể triệu hồi.
_ Phải ha! Nhưng cái quan trọng, ai sẽ là người phụ nữ tiếp quản nó đây?
_ Mẹ vợ của anh, Tĩnh Vụ.
...
Hoắc gia.
Lâm Chi Ái đang cùng quản gia trải qua một cuộc rượt đuổi trên giường, khiến cả hai mệt mỏi ngồi dựa lưng vào giường. Lâm Chi Ái ôm chặt quản gia, nhỏ giọng hỏi tình hình:
_ Anh đã sắp xếp thế nào rồi? Có phải Hoắc Vũ sẽ bay sang Philippines trong đêm nay không?
_ Anh đã sắp xếp, vé máy bay cũng đã mua rồi, chắc chắn nó cũng đã đi!
_ Như vậy thì tốt, chỉ cần thế giới ngầm nổ ra tin tức gia chủ Hoắc gia triệu hồi thành công, thì thằng cháu đích tử của em, nhất định sẽ là bảo bối để em nắm giữ gia sản này và cả thế lực bóng tối.
Quản gia cưng chiều hôn lên trán Lâm Chi Ái, dịu dàng khen ngợi bà ta:
_ Em đúng là thông minh, cho dù tụi nó không muốn, thì cũng sẽ vì thằng nhóc con đó mà giao lại tài sản cho em thôi! Đến lúc đó, chẳng phải sẽ giết chúng như trở bàn tay sao?
_ Ngày này nhất định sẽ không còn xa nữa! Đến lúc đó, người em muốn lấy mạng đầu tiên, chính là Diệp Hoắc Ảnh Quân. Để cho Diệp Mộng Vy chứng kiến con trai mình chết trước mắt mình, để cô ta phải chịu sự đau khổ mà chết đi!
_ Phải, Diệp Mộng Vy không xứng đáng được hạnh phúc. Bởi vì cô ta là vật cản trở lớn nhất cho sự thành công của em, nên xứng đáng phải chết hơn. Nếu cô ta không xuất hiện, thì có lẽ đã được sống thọ hơn rồi!
Lâm Chi Ái cười lớn, trong ánh mắt của bà ta chứa đựng biết bao nhiêu là khát máu. Hận không thể ngay tức khắc lấy mạng của Diệp Mộng Vy.
...
Diệp Mộng Vy lên sân thượng của bệnh viện, cảm nhận được sự lạnh lẽo của từng cơn gió, cô đơn khi về đêm. Cô nhìn thành phố vẫn sáng đèn, tuy đêm đến sẽ là lúc cô đơn nhất, nhưng cũng là lúc con người ăn chơi và giải tỏa căng thẳng sau cả ngày làm việc.
Diệp Mộng Vy suy nghĩ rất lâu, tuy cô cảm nhận được tình yêu của Hoắc Vũ rất lớn, nhưng ở cạnh anh cô chưa từng cảm thấy an toàn. Cô không sợ người khác sẽ dòm ngó anh, cũng không sợ anh thay lòng đổi dạ. Cái cô sợ, chính là bé con nhà cô đang bị uy hiếp. Càng ở cạnh Hoắc Vũ, sự nguy hiểm sẽ càng lớn.
Một người phụ nữ đưa ra nhiều ý kiến khác nhau, cũng không bằng một người phụ nữ im lặng nhưng trong đầu lại có nhiều dã tâm. Sự im lặng là sự vô tâm, nhưng nó cũng là vũ khí giết người đến đáng sợ.
Diệp Mộng Vy mỉm cười, muốn xua tan tất cả những u buồn, đau khổ và những câu nói đầy ác ý! Cô sống vì bản thân, cũng sống vì con trai của cô, còn có ước mơ đầy hi vọng của mình. Lí trí không cho cô được gục ngã, bởi vì đối mặt với nó, cô sẽ càng có dũng khí chống lại, còn hơn là trốn tránh và để bản thân trở nên nhút nhát và hèn hạ.