Giám đốc của show diễn thời trang - Đặng Siêu, ông ta đã đến và chờ Diệp Mộng Vy. Ông cũng biết buổi sáng cô bận khai máy nên không trách móc về chuyện cô đến trễ.
Căn phòng riêng được đặt cách đây một tuần, trang trí cũng không quá cầu kỳ nhưng lại giống dành riêng cho các cặp đôi hơn.
Diệp Mộng Vy vào phòng, Điệp Mộng cũng muốn vào cùng nhưng lại bị Đặng Siêu ngăn lại, không vui nói:
_ Cô Diệp, tôi muốn chúng ta bàn chuyện trong một không gian riêng tư, phiền quản lý của cô ở ngoài có được không?
Cửa phòng đóng chặt, Diệp Mộng Vy ngồi xuống phía đối diện Đặng Siêu, cầm ly rượu đã được rót sẵn lên, không mấy quan tâm đến mà đặt lại vào chỗ cũ. Đặng Siêu có chút bất ngờ, vội vàng hối thúc cô:
_ Cô Diệp, chúng ta uống cạn một ly đi, xem như chúc mừng sự hợp tác của chúng ta.
_ Đặng tổng, tôi là người được mời của Nguyệt Nhi, đồng ý bàn chuyện lâu dài với ông chẳng qua chỉ là nể mặt con bé. Show diễn thời trang đối với tôi không quan trọng, quan trọng cách hợp tác của cả hai.
_ Tôi biết mà, uống cùng tôi một ly không được sao?
_ Gọi món trước đã!
_ Được, cô đợi tôi gọi phục vụ nha!
Diệp Mộng Vy gật đầu, sau khi Đặng Siêu rời đi, cô nhẹ nhàng đổ bỏ ly rượu vang rồi nhàn nhã rót ly rượu mới.
Sau khi Đặng Siêu quay lại, ly rượu trên bàn đã được uống sạch, khiến ông ta có chút hưng phấn. Ông ta ngồi xuống ghế, vui vẻ nhìn ly rượu rồi nhìn sang Diệp Mộng Vy, nói:
_ Cô Diệp, món ăn ở đây đều rất ngon, tôi biết cô vừa về nước nên đã chọn nơi này cho cô dùng thử những món mới.
_ Vừa về nước là tôi đã đến đây ăn rồi, phiền Đặng tổng nhọc lòng!
_ Vậy sao? Vậy chúng ta xem bộ sưu tập mùa đông đi, tôi thấy những bộ này đều rất đẹp.
_ Tôi xem qua rồi!
Đặng Siêu nói câu nào đều bị Diệp Mộng Vy chặn họng câu đó, khiến ông ta vừa ngượng vừa mất mặt. Đặng Siêu cầm ly rượu lên uống cạn một hơi, sau đó nhìn Diệp Mộng Vy với ánh mắt khác lạ!
Cô nhíu mày, bày ra bộ mặt đầy sát khí. Cô không vui khi đoán được ý đồ của Đặng Siêu, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, nhỏ giọng hỏi:
_ Món ăn lâu vậy, buổi chiều tôi còn phải chuẩn bị cho tiệc của đạo diễn Vũ.
_ Để tôi hối phục vụ, cô đợi chút!
Diệp Mộng Vy rất kiên nhẫn nhưng đối với những người có ý đồ này thì một chút kiên nhẫn cũng không có.
Qua một lúc liền có phục vụ mang món vào, Diệp Mộng Vy chăm chú ăn món ngon, hoàn toàn không chú ý đến Đặng Siêu ở phía đối diện. Ông ta nhìn cô như vậy có chút lo lắng, ánh mắt nhìn ly rượu của Diệp Mộng Vy rồi nhìn cô đầy hối thúc.
Diệp Mộng Vy ăn rất ít nên rất nhanh đã no căng bụng, cô uống rượu rồi nhìn Đặng Siêu không mấy vui vẻ, cô nhíu mày hỏi:
_ Đặng tổng, ông sao vậy? Đồ ăn rất ngon, không định ăn sao?
Đặng Siêu không cam tâm, vội đứng lên nắm lấy tay cô kéo lại, bộc lộ bản tính biến thái của mình, lớn tiếng nói:
_ Diệp Mộng Vy, cô bỏ tôi đi sao được, ở lại cùng vui vẻ đi!
_ Đặng tổng, ông mà làm càn thì đừng trách tôi.
_ Diệp Mộng Vy, cô thanh cao cái gì chứ? Ở giới giải trí này, nếu không dùng quy tắc ngầm thì cô nghĩ mình vươn được đến đâu? Ngoan ngoãn phục vụ tôi, biết đâu sẽ có cơ hội được nổi tiếng hơn?
_ Điệp Mộng...
Diệp Mộng Vy lớn tiếng gọi, Điệp Mộng rất nhanh đã đi vào, kéo tay Đặng Siêu ra, không ngại đấm ông ta một cái. Diệp Mộng Vy từng nói, sau này Điệp Mộng cứ mạnh mẽ đối mặt với tất cả, nếu được thì đánh người luôn cũng được, mình đúng thì không sợ người khác bàn tán, cô luôn đứng sau bảo vệ.
Đặng Siêu bị ăn một đấm vào mặt, đau đến kêu la thảm hại, khiến Diệp Mộng Vy cũng có chút bất ngờ về lực của Điệp Mộng. Cô nhìn ông ta, nghênh ngang nói:
_ Đặng Siêu, ông muốn dùng quy tắc ngầm giống Giang Ngọc Phạm sao? Ông nhìn ông ta đi, bây giờ những chuyện lớn nhỏ trong công ty đều phải thông qua Đào Tuyết Lệ. Ông ta là do tôi ban "phước" mới được như vậy, nếu không thì đã một tay che trời ở Tử Đại rồi! Nếu ông muốn như Giang Ngọc Phạm, tôi không ngại để ông thử một lần bước vào quỷ môn quan đâu!
Đặng Siêu sợ hãi nhìn Điệp Mộng, lớn tiếng quát cô ta:
_ Cô ta đánh tôi, tôi nhất định sẽ kiện cô ta. Còn cô muốn bao che, nhất định cũng có tội.
_ Vậy được, ông kiện thì chúng tôi đi hầu. Chỉ nhờ vào chuyện ly rượu của tôi có thuốc kích thích, cũng đủ kết tội ông có ý đồ bất chính rồi! Còn chuyện ông muốn cưỡng chế tôi nghe lời ông, tôi cũng có đầy đủ bằng chứng kết tội ông. Thế nào, muốn an phận thủ thường hay là làm lớn chuyện đây? Tôi theo ông tất.
_ Cô... Diệp Mộng Vy, cô được lắm! Có phải trước khi đến đây là đã tính toán hết rồi không? Tôi xem thường cô rồi, cô đúng là ả tiện nhân không có liêm sỉ, cô không xứng đứng ở vị trí đại minh tinh.
_ Điệp Mộng, ồn chết chị rồi!
Bốp.
Cái tát oan nghiệt xé tan cả căn phòng, Đặng Siêu đứng hình mất vài giây, tay ôm mặt quỳ xuống cầu xin Diệp Mộng Vy tha thứ, khiến cho Điệp Mộng không thể tin vào mắt mình nữa!
_ Diệp Mộng Vy, đừng đánh nữa mà, tôi chừa rồi, tôi chừa rồi! Diệp Mộng Vy, cô tha thứ cho tôi lần này đi, từ nay về sau cô chính là chị đại, là khách quý, là người có vị trí quan trọng trong các show diễn thời trang ở chỗ tôi. Sau này chỉ cần cô lên tiếng, tôi chuyện gì cũng có thể giúp, miễn là trong khả năng của tôi. Cô đừng đánh nữa mà, tôi chịu đau không nổi đâu!
Diệp Mộng Vy thở dài, hoá ra trước mắt cô cũng chỉ là một con thỏ nhát gan, chỉ được cái giỏi ức hiếp phụ nữ yếu đuối, xui xẻo gặp phải cô nên mới cầu xin thảm hại như vậy!
Diệp Mộng Vy phẩy tay, Điệp Mộng liền kéo Đặng Siêu đứng lên, rồi từ từ giảng đạo lý cho ông ta:
_ Đặng tổng, Vy Vy nhà tôi từ trước đến nay chỉ an nhàn sống qua ngày, chỉ tại những kẻ thích dùng quy tắc ngầm như ông và Giang Ngọc Phạm, mới khiến cho Vy Vy phải ra tay diệt trừ gian tặc. Ông nói thử xem, nếu như ai cũng dùng quy tắc ngầm, vậy cả cái giới giải trí này còn người nào sạch sẽ, còn người nào có khả năng tự đứng ra hãnh diện nói "tôi trong sạch, tôi đứng lên bằng năng lực, bằng thực lực", có không?
_ Không có.
_ Vậy thì đúng rồi, ông có vợ con, ông cũng không mong vợ ông tìm trai trẻ rồi phản bội ông. Ông chỉ nghĩ cho bản thân, nên suy nghĩ cho người khác nữa! Đừng ngu đừng dại mà nghịch lửa trước mặt Vy Vy, ông cũng chỉ làm trò cười cho chị ấy xem thôi! Nói ít hiểu nhiều, nói lời nên giữ lời, chúng tôi đi trước, tạm biệt ông!