Trung học Minh Thành – một trong bốn trường lớn nổi tiếng của thành phố Thanh Xuyên – chuyển đến cơ sở mới.
Cơ sở mới Minh Thành chỉ cách Nhất Trung Thành phố ba trạm tàu điện ngầm.
Tỉ lệ cạnh tranh vào học sát sao, giáo viên học sinh của hai trường gặp nhau ở trạm tàu điện ngầm và trạm xe bus sẽ có thái độ giương cung bạt kiếm.
Ngày thứ hai sau khi chuyển đến cơ sở mới, mỗi tối Lê Nhất tan học đều sẽ đi một chuyến đến Nhất Trung Thành phố.
Lê Mạn – cô nhỏ của Lê Nhất đang là giáo viên tiếng Anh của Nhất Trung. Mẹ mất sớm, bố không đáng tin cậy nên từ lớp tám cô đã bắt đầu sống với Lê Mạn.
Khu trường mới cách nhà khá xa, xuất phát từ sự suy xét kỹ lưỡng, Lê Mạn bảo Lê Nhất buổi tối về nhà cùng với cô ấy.
Thân là học sinh của Trung học Minh Thành, hành động của Lê Nhất khiến cô trở thành "kẻ phản bội" trong miệng mọi người.
Nhưng mà, có một bộ phận các bạn nữ ở Minh Thành ủng hộ Lê Nhất. Bởi vì "kẻ phản bội" Lê Nhất này sẽ giúp bọn họ đưa thư cho bọn con trai mà họ thích ở Nhất Trung Thành phố.
Giữa học sinh có lời đồn, Minh Thành nhiều học sinh xuất sắc nhưng trai đẹp lại ít, trai đẹp toàn thành phố tập trung nhiều nhất là ở Nhất Trung Thành phố.
Trong lớp Lê Mạn có một người ——
Kiều Mộ Dương.
Các bạn nữ nhờ Lê Nhất đưa thư cho Kiều Mộ Dương, có thể xếp hàng từ cổng trường Minh Thành đến toà dạy học.
Lê Nhất và Kiều Mộ Dương từng có lần xuất hiện đan xen.
Hai tuần trước, hai người đều tham gia cuộc thi nói tiếng Anh của học sinh cấp Ba thành phố.
Lê Nhất đạt giải nhì, Kiều Mộ Dương giành giải nhất.
Lúc kết quả thi đấu được công bố ra ở Minh Thành, các học sinh nam đều tiếc nuối Lê Nhất không thể lên đỉnh cao.
Mà các bạn nữ đều reo hò, ngoài khen mặt Kiều Mộ Dương ra, tài năng cũng xuất sắc, bọn họ quả thật không yêu nhầm người.
Hôm thi đấu, trong vòng cuối cùng của cuộc thi tài năng, lúc Kiều Mộ Dương hát bài hát tiếng Anh, hiện trường nghiễm nhiên trở thành hoạt động theo đuổi ngôi sao kiểu nhỏ. Các bạn nữ dự thi đều dán ánh mắt lên người thiếu niên chói mắt ấy.
Bao gồm Lê Nhất.
Thiếu nữ đều thích các chàng trai đẹp.
Truy tìm người và đồ vật xinh đẹp có thể khiến cho cuộc sống ảm đạm bình thường có thêm chút ánh sáng đáng giá chờ mong.
Tuần trước, lần đầu tiên Lê Nhất đến Nhất Trung Thành phố làm "bồ câu đưa thư."
Nhưng Kiều Mộ Dương lại không có ấn tượng với cô chút nào.
Lê Nhất đưa một xấp thư đến trước mặt Kiều Mộ Dương, biểu đạt rõ ràng, "Đây là các bạn nữ trường tớ đưa cho cậu."
"Trường nào?" Thiếu niên hơi hơi nhíu mày, giữa hai đầu lông mày tuấn tú không có chút nếp nhăn.
"Minh Thành."
Ánh mắt thiếu niên di chuyển đến chỗ huy hiệu trường của Lê Nhất, khẽ gật đầu một cái, hai tay nhận lấy thư, "Cảm ơn."
Nói xong cậu liền xoay người rời đi, không cho Lê Nhất bất cứ cơ hội ôn chuyện.
-
Gần tối, bên ngoài phòng học lớp 11/7 của Trung học Minh Thành xuất hiện khung cảnh kỳ lạ ——
Hoa khôi trường mới chuyển vào Hứa Gia Thời đến tìm đối thủ cạnh tranh lớn nhất – Lê Nhất.
Nội bộ học sinh vô cùng ngây thơ, bình chọn hoa khôi siêu cấp chủ quan nên Hứa Gia Thời đã thắng hiểm Lê Nhất.
Hai người này đứng chung một chỗ lại nói chuyện thân thiết với nhau khiến cho quần chúng mở rộng tầm mắt.
Tâm hồn thiếu nữ của hoa khôi trường bất ngờ bị Kiều Mộ Dương bắt được nên đến nhờ Lê Nhất mang quà cho Kiều Mộ Dương.
Hứa Gia Thời mặc đồng phục mùa hè, rõ ràng là áo Polo cổ trắng xanh lỗi thời nhưng mặc trên người cô ấy lại có cảm giác thiếu nữ tươi trẻ. Mái tóc cô ấy hơi xoăn xoã ra trên đầu vai, bên phía tai phải kẹp chiếc kẹp tóc đơn giản kiểu Hàn Quốc thịnh hành nhất lúc đó, lúc nói chuyện đôi mắt to lấp lánh giống như biết nói vậy.
Cô ấy tự nhiên hào phóng nói với Lê Nhất: "Tớ có gặp Kiều Mộ Dương ở trạm tàu điện ngầm, tớ vừa gặp đã yêu cậu ấy."
Vừa gặp đã yêu.
Gần đây Lê Nhất cũng lĩnh hội được ý nghĩa chính xác của từ này.
Quân tử giúp người thành đạt, Lê Nhất đồng ý giúp Hứa Gia Thời.
Lê Nhất mang theo túi quà tặng đẹp đẽ quay về phòng học, trên đường bị Cao Phi – người hâm mộ của Hứa Gia Thời – chặn lại.
Cao Phi là uỷ viên Thể dục, người cao to nên che Lê Nhất kín mít.
"Biết tại sao cậu không được chọn trong lần chọn hoa khôi trường lần này không?"
Lê Nhất căn bản không quan tâm nên nói đùa: "Nữ thần Hứa của cậu đệ nhất thiên hạ, tớ theo không kịp."
"Bớt chua ngoa." Cao Phi liếc mắt nhìn áo đồng phục của Lê Nhất, "Nói thật cho cậu biết nhé, chỗ nào cậu cũng tốt nhưng chỉ có dáng người khô đét, cậu còn không bằng nguyên liệu."
"Chết đi!" Thiệu Tinh Tuyền – bạn cùng bàn của Lê Nhất – lấy khăn lau bảng đập một cái lên Cao Phi đang nói nhảm.
Cao Phi duỗi tay bóp mặt Thiệu Tinh Tuyền, "Aiyo, hôm nay nhỏ tuỳ tùng trực nhật à, có muốn anh đây lau bảng giúp cậu không?"
Lê Nhất đẩy Cao Phi ra bảo vệ Thiệu Tinh Tuyền, chất vấn Cao Phi: "Biết tại sao cậu không được chọn vào đội tuyển bóng rổ của trường không?"
Vẻ mặt Cao Phi khinh thường.
Lê Nhất duỗi tay chỉ chỉ huyệt thái dương của mình, "Chỗ này của cậu không tốt lắm, thua ở IQ thấp."
Cao Phi: "......."
Thiệu Tinh Tuyền "xì" một tiếng, ném cho Cao Phi hộp sữa óc chó, "Cầm lấy mà đi bổ sung đầu óc cậu đi."
Cao Phi nhận lấy hộp sữa, dựa lên bàn Thiệu Tinh Tuyền hỏi Lê Nhất: "Nói đi, ban nãy Hứa Gia Thời tìm cậu làm gì?"
Lê Nhất phớt lờ cậu ta.
Cao Phi duỗi tay dài cướp lấy túi quà trong tay Lê Nhất, "Chẳng lẽ hai người thành bạn tốt rồi à, cô ấy đến tặng quà cho cậu?"
Thiệu Tinh Tuyền vội vàng nói: "Không phải cậu ngốc chứ, đương nhiên là hoa khôi trường chúng ta nhờ Lê Nhất tặng đồ cho cái người Nhất Trung Thành phố kia rồi."
"Người nào?"
"Còn có thể là ai, Kiều Mộ Dương đấy."
Cao Phi: "Đệt! Lại là cậu ta."
Thiệu Tinh Tuyền: "Làm sao, cậu biết cậu ấy à?"
"Từng chơi bóng với nhau, thằng đó nhìn nhã nhặn trắng nõn nhưng lúc chơi bóng lại dữ tợn. Tớ vừa hỏi mới biết, nó là đội trưởng đội bóng rổ Nhất Trung Thành phố."
.........
Lê Nhất đeo tai nghe bắt đầu giải đề, muốn ngăn cản âm thanh bên ngoài.
Làm xong một đề Vật lý lớn, cô mới nhận ra trong tai nghe không có âm nhạc, mà là nội dung nhiều chuyện của Cao Phi và Thiệu Tinh Tuyền nói về Kiều Mộ Dương, cô nghe vào hơn phân nửa.
Ví như Kiều Mộ Dương cao mét mấy, dang tay ra dài như nào, lúc chơi bóng có bao nhiêu bạn nữ vây xem ở sân bóng...
-
Đêm sáng sao thưa, trong sân trường các bạn học tốp năm tốp ba cùng nhau về nhà.
Thiệu Tinh Tuyền kéo cánh tay Lê Nhất, nói chuyện phiếm với cô, "Thật không ngờ nhỉ, hoa khôi trường Minh Thành bọn mình vậy mà cũng rơi vào tay giặc Kiều Mộ Dương."
Lê Nhất không nói một từ.
Thiệu Tinh Tuyền: "Nhất Nhất, cậu thích con trai như thế nào?"
Giọng điệu Lê Nhất rõ ràng: "Tớ từ chối trả lời câu hỏi này."
Thiệu Tinh Tuyền thở dài: "Cậu chẳng thú vị gì cả, có thể đừng mãi nghĩ đến học hành được không. Cuộc sống cấp 3 lập tức chỉ còn có một năm nữa thôi, cậu không muốn lưu lại chút ký ức màu hồng cho tuổi vị thành niên sao?"
Lê Nhất không hề thay đổi biểu cảm: "Tớ thích học, học khiến tớ vui vẻ."
Trong lòng cô biết rõ, bây giờ không phải là thời cơ tốt để yêu đương. Cho dù cô có rung động với ai cũng chỉ có thể im lặng không nói.
Cô còn phải dựa vào học tập thật tốt để tìm lối ra.
Lê Lãng – bố của Lê Nhất – đã rất lâu rồi không có liên lạc với cô, tất cả cuộc sống của cô đều do Lê Mạn chăm sóc.
Lê Mạn chỉ lớn hơn Lê Nhất mười tuổi, là nữ giáo viên nóng nảy, bình thường cô ấy có nhiều sở thích, tiêu xài nhiều, thường xuyên làm bao nhiêu ăn hết bấy nhiêu. Lê Nhất ngại để Lê Mạn tiêu tiền nuôi cô, cô tha thiết mong sớm được tự lập.
Thiệu Tinh Tuyền vẫn còn đang thử lay động Lê Nhất nhưng suy nghĩ của cô lại bay đến chỗ khác. Bỗng nhiên cô nhanh trí nói: "Tớ kiếm chút tiền chạy vặt thế nào?"
"Hả?"
Lê Nhất bắt đầu tính toán, "Đưa thư là mười tệ, tặng quà ba mươi, cả tháng là một trăm tệ."
Thiệu Tinh Tuyền: "Cậu muốn tiền đến điên rồi hả?"
Lê Nhất tinh ranh cười một cái, "Tớ không cần ký ức màu hồng, tớ chỉ cần tiền giấy màu hồng thôi."
-
Gió đêm hơi lạnh, Lê Nhất đứng ở trên hành lang bên ngoài phòng học lớp 11/6 của Nhất Trung Thành phố, kiên nhẫn đợi người nhận thư tỉnh dậy.
Nhìn thẳng về phía trước, trên chỗ ngồi trung tâm hàng cuối cùng của phòng học, có một thiếu niên trong sáng mặc bộ đồng phục áo sơmi trắng mùa hè đang nằm úp sấp.
Năm ngoái Nhất Trung Thành phố mới đổi kiểu dáng đồng phục mùa hè, mang phong cách Nhật Bản, đơn giản trang nhã.
Con trai đeo cà-vạt, con gái mặc váy, so với đồng phục lỗi thời của Trung học Minh Thành không chỉ dừng lại một chút.
Gương mặt đẹp trai tựa lên bàn học, làn da trắng lạnh dưới ánh đèn chân không.
Thiếu niên ngủ say, dáng vẻ thả lỏng, chân dài vắt chéo duỗi dài dưới ghế bàn trước. Chiếc cà-vạt màu đen lỏng lẻo trên cổ áo sơmi trắng, rủ một đoạn xuống bên mép bàn.
Có cơn gió lạnh thổi qua, mái tóc bên tai Lê Nhất bị thổi loạn, cảm giác mát lạnh xông vào trong cổ.
Bài thi và sách vở chồng chất trên bàn bị thổi lên, cô nâng mắt, thiếu niên hơi cử động thay đổi tư thế ngủ khác.
Đột nhiên, người bị nhìn lén mở mắt ra, ánh mắt chuẩn xác rơi trên người Lê Nhất ở bên ngoài phòng học.
Lê Nhất quay đầu đi tránh né đối diện, lại nghĩ, bên trong ánh đèn sáng trưng, chắc cửa sổ phản chiếu.
Kiều Mộ Dương không nhìn thấy Lê Nhất, tấm kính phản chiếu, cậu chỉ nhìn thấy bản thân vẫn còn ngái ngủ trên cửa sổ.
Cậu dựa vào lưng ghế, một tay giữ gáy xoay đầu rồi thu một chân lại, cánh tay vắt lên lưng ghế, lười biếng vô cùng.
Lê Nhất xác nhận Kiều Mộ Dương đã tỉnh bèn đến gần cửa sổ gõ gõ, ra hiệu cho cậu ra ngoài.
Nghe tiếng, Kiều Mộ Dương xoa xoa chóp mũi, duỗi ngón trỏ móc cái balo ở cạnh bàn rồi lưu loát đứng dậy, quăng cái balo ra sau người.
Dáng người cao ngất, thần thái ung dung, cậu nhét một tay vào túi quần, bước chân tiêu sái, cà-vạt xiêu vẹo lộ ra chút bướng bỉnh.
Kiều Mộ Dương đứng ở trước mặt Lê Nhất, ngáp một cái nhẹ nhàng nhưng vô cùng uể oải, giọng hơi thấp cực kỳ có từ tính, "Có chuyện gì sao?"
Lê Nhất không nhìn Kiều Mộ Dương mà cẩn thận lấy đồ mà Hứa Gia Thời nhờ cô mang ở trong balo ra đưa đến trước mặt Kiều Mộ Dương, thấp giọng nói: "Trong này có đồ Hứa Gia Thời cho cậu, cũng có thư của mấy bạn khác viết."
Kiều Mộ Dương đeo balo lên lưng xong, hai tay nhận lấy túi quà, không nhìn đồ bên trong mà tiếp tục nhìn Lê Nhất, "Lần thứ hai rồi, cậu lại vui khi chạy việc nhỉ."
Lê Nhất: "Dù sao cũng tiện đường."
Kiều Mộ Dương khẽ cười một tiếng, nhìn áo khoác đồng phục mùa xuân oversize của cô thì hoài nghi có phải mùa hè chưa đến phải không.
So với sự lạnh nhạt và mất tự nhiên của lần đầu tiên, lần này sự "kết nối" của hai người đã tự nhiên hơn rất nhiều.
Kiều Mộ Dương chuẩn bị rời khỏi trường thì nhớ ra một chuyện, mù mờ hỏi Lê Nhất: "Hứa Gia Thời, là ai thế?"
Lê Nhất: "Không phải hai cậu đã gặp mặt ở trạm tàu điện ngầm sao?"
Kiều Mộ Dương thờ ơ, "Mỗi ngày có hàng triệu người đi tàu điện ngầm ở thành phố này."
"......" Lê Nhất đành phải trịnh trọng giải thích: "Trường tớ có một bạn nữ rất đẹp, tóc xoăn ngang vai, mắt to, giọng nói..."
"Ồ." Kiều Mộ Dương không nghe hết, lại ngáp một cái. Cậu xoay người giơ một cánh tay lên, lười biếng vẫy tay về phía Lê Nhất: "Buồn ngủ quá, đi trước nhé."
Lê Nhất nhìn bóng lưng Kiều Mộ Dương, cái túi giấy cô mang đến kia bị cậu tuỳ ý treo trên móc balo, hận không thể một giây sau bị gió thổi đi.
Cô nghĩ, chàng trai giống như cậu, nhất định không có kiên nhẫn đọc hết từng câu từng chữ nội dung trong những lá thư tình kia.