Bạn Gái Giấu Tên Của Tôi

Chương 17: Làm sao, cháu thích con bé à



Lê Mạn cũng đã hỏi Lê Nhất có đau không nhưng cảm giác nghe khác hoàn toàn với câu nói của Kiều Mộ Dương.

Lê Nhất trả lời với Lê Mạn là, có hơi đau ạ.

Bây giờ cô nói với Kiều Mộ Dương: "Vẫn ổn."

"Dưỡng thương cho tốt."

"Ừm." Lê Nhất lại hỏi: "Sao cậu biết được?"

Trong lòng cô bồn chồn, nếu cậu biết được từ chỗ Kiều Tụng Văn, vậy không phải đồng nghĩa với việc cậu đã biết mối quan hệ của Kiều Tụng Văn và Lê Mạn rồi sao.

Kiều Mộ Dương trầm mặc một lúc cũng không trả lời câu hỏi này ngay, cậu nói: "Trời nóng, chú ý đừng để vết thương nhiễm trùng."

Cúp máy, Lê Mạn hỏi ai gọi điện cho Lê Nhất.

Lê Nhất nói là bạn học. Dứt lời ngước mắt lên nhìn Kiều Tụng Văn, ông ấy cũng đang nghe điện thoại.

Nam dẫn chương trình nổi tiếng khí chất đứng ở trước cửa sổ, dáng người cao thẳng, giọng nói trầm thấp như bước ra từ TV, hư ảo không chân thực.

"Cô và chú ấy..." Lê Nhất thật sự không biết biểu đạt câu hỏi này như thế nào, muốn nói lại thôi rồi nhìn Lê Mạn.

Lê Mạn biết Lê Nhất muốn hỏi gì, nói đúng sự thật: "Bạn trai cô là anh ấy, ba của Kiều Mộ Dương."

Lê Nhất thừa nhận tình huống sẽ như vầy khi Kiều Tụng Văn xuất hiện, lúc này được đương sự chính miệng chứng thực, trong lòng vẫn hít một hơi khí lạnh.

Cô suy nghĩ miên man hỏi: "Sao lại bỗng nhiên quen biết chú ấy vậy ạ."

Hỏi xong lại cảm thấy câu hỏi này quá dư thừa. Hai người này một là giáo viên, một là phụ huynh của học sinh, có rất nhiều cơ hội tiếp xúc. Kiều Tụng Văn tuấn tú, lịch sự, không giả tạo, Lê Mạn là cô gái xinh đẹp, có điều kiện tốt về mọi mặt.

Lê Mạn nói: "Không phải tháng trước trường cô đã xảy ra chuyện học sinh nhảy lầu sao, phía trường cần kết hợp với đài truyền hình can thiệp. Đúng lúc thầy Kiều lại là trưởng phụ huynh học sinh của lớp cô, cho nên khoảng thời gian đó cô và chú ấy liên lạc nhiều hơn một chút."

Cô ấy gọi Kiều Tụng Văn là thầy Kiều.

Lê Nhất gật gật đầu, giả vờ tuỳ ý lại hỏi: "Vậy Kiều Mộ Dương có biết không ạ?"

"Chắc là vẫn chưa biết." Giọng điệu Lê Mạn cũng không chắc chắn.

Lúc này cảnh sát nhân dân ở đồn công an đi qua báo cho biết tiến độ điều tra. Nói địa điểm xảy ra chuyện đúng lúc là góc chết, cameras theo dõi gần đó cũng không quay được tình hình ngay lúc đó. Bọn họ đã liên hệ với mấy chủ quán xung quanh, sắp xếp ngày mai đến kiểm tra mấy cameras trước cửa hàng.

Chuyện bạo lực học đường xảy ra trên người vị thành niên, thái độ làm việc của cảnh sát cũng giống như việc giải quyết những cuộc cãi vã giữa những người trưởng thành, toàn bộ quá trình y chang cách giải quyết chuyện của Hứa Gia Thời lần trước.

Bước ra khỏi cổng đồn công an, hơi nóng phả vào khiến vết thương trên người đau đớn khó chịu. Lê Nhất hơi hơi khom lưng, cái đạp vào bụng kia không hề nhẹ. Cô hơi hơi đứng thẳng liền cảm giác nội tạng giống như bị người ta dùng lực kéo ra.

Mảng sơn lớn dính trên quần cô vẫn còn chưa khô hẳn, lúc Lê Mạn đỡ cô lên xe Kiều Tụng Văn, cô ngập ngừng theo bản năng.

"Không sao." Kiều Tụng Văn mở cửa xe, lại khom lưng vào sắp xếp ghế sau một chút.

Nửa đêm, xung quanh khu chợ và khu tái định cư đều không bật điện. Chiếc xe việt dã gào thét chạy qua đường cái. Lê Nhất nhìn khung cảnh ngày càng kéo dài ra bên ngoài cửa sổ, chợt nghĩ, nếu tối nay bọn họ về nhà muộn hoặc nếu như không về, ngày mai Lê Lãng có nổi trận lôi đình không.

Điện thoại đã hết pin, Lê Nhất cũng không biết Lê Mạn có báo cáo chuyện tối nay cho Lê Lãng biết hay không. Cô suy nghĩ miên man rồi từ từ nhắm mắt lại, đợi tỉnh lại lần nữa, xe đã dừng ở trước toà cấp cứu sáng chưng của bệnh viện.

Trong lúc cô đang ngủ thì cánh tay chạm vào con búp bê nhồi bông trên xe. Dưới ánh đèn, cô nhìn nó kỹ hơn. Đó là món quà chibi Maruko đi kèm với suất ăn trẻ em của McDonald's. Cô rất ngạc nhiên, Kiều Mộ Dương có thể ăn suất ăn trẻ em sao?

Lại nghĩ đến câu nói quan tâm trước đó của cậu, đó là lần đầu tiên cậu dùng giọng điệu dịu dàng như vậy nói chuyện với cô. Hồi tưởng nhiều lần vẫn giống như đang mơ.

Kiểm tra cơ bản rất nhanh đã kết thúc, còn có mấy mục kiểm tra phải đợi rạng sáng bác sĩ X-quang đi làm mới có thể tiến hành. Lê Nhất cho rằng bản thân không có chuyện gì lớn lắm, nhưng Lê Mạn và Kiều Tụng Văn đều kiên trì muốn cô nằm viện, đợi ngày mai kiểm tra hết thảy rồi lại về nhà.

Trong phòng bệnh, sau khi Lê Nhất thay đồ bệnh nhân xong, Lê Mạn về nhà thu dọn đồ cho cô.

Kiều Tụng Văn ở lại với Lê Nhất, bệnh nhân giường bên trộm nhìn ông ấy mấy cái, không thể tin hỏi: "Anh là... người dẫn tin tức?"

"Phải, xin chào." Kiều Tụng Văn khẽ gật đầu đáp lại.

Ông ấy vừa xuất hiện trong bệnh viện liền thu hút không ít sự chú ý. Ông cũng tập mãi thành thói quen, trên người không có nửa phần cảm giác hơn người của nhân vật công chúng.

Có cuộc gọi, Kiều Tụng Văn đi đến bên cạnh nghe điện thoại. Mặc dù giọng của ông rất nhẹ nhưng Lê Nhất vẫn nghe ra người ở đầu dây bên kia là Kiều Mộ Dương.

Nói chuyện xong, ông ấy thoáng nhìn Lê Nhất đang chán đến chết ngẩn người nhìn cửa sổ, dịu dàng cười hỏi: "Cháu có cần sạc pin điện thoại không?"

Kiều Tụng Văn tìm y tá đến sạc pin cho Lê Nhất, sau khi sạc pin, trái lại Lê Nhất ngại chơi điện thoại trước mặt ông. Cô muốn tìm chút chủ đề nói chuyện để phá vỡ sự xấu hổ, nhưng thật sự không biết phải nói với ông cái gì, cuối cùng yên lặng cúi đầu, vẫn là chọn làm bạn với điện thoại.

"Nghe Kiều Mộ Dương nói, hai đứa quen biết nhau." Lê Nhất vừa mới bấm vào một cái ứng dụng điện thoại thì Kiều Tụng Văn lại chủ động tìm lời dạo đầu.

Lê Nhất nhẹ nhàng "dạ" một tiếng.

"Có thân không?"

"Có qua lại mấy lần, không tính là khá thân ạ."

Kiều Tụng Văn "à" một tiếng, chuyển chủ đề nói: "Nghe nói thành tích của cháu đặc biệt tốt, lần này thi được hạng nhất, thật lợi hại."

Lê Nhất cười cười: "Lần này là may mắn ạ."

"Cháu rất khiêm tốn." Kiều Tụng Văn cũng cười.

Lê Nhất: "Lần này Kiều Mộ Dương thi cũng tốt lắm ạ, bình thường cậu ấy ở nhà học như thế nào vậy chú?"

"Thằng bé à." Kiều Tụng Văn hừ cười một tiếng, "Chú chưa từng thấy nó nghiêm túc đọc sách làm đề, ngoài học ở trên trường ra, tâm tư của nó đều đặt vào bóng rổ."

Lê Nhất cạn lời, xem ra cái người này là tuyển thủ bẩm sinh.

Bệnh nhân bên cạnh mượn cơ hội bắt chuyện với Kiều Tụng Văn, cuộc trò chuyện của Lê Nhất và ông ấy kết thúc từ đấy.

Trong phòng bệnh yên tĩnh, một loại dụng cụ y tế nào đó thỉnh thoảng phát ra tiếng bip. Lê Nhất nghe hồi lâu nhớ đến những ngày mẹ cô nằm viện trước khi qua đời, cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi với phòng bệnh.

Y tá đi vào kiểm tra phòng, xác nhận chỗ Lê Nhất băng bó trước đó có thoả đáng hay không, rồi lại đo nhiệt độ cho cô. Kết quả nhiệt kế hiển thị cho thấy Lê Nhất đang sốt nhẹ.

Bản thân Lê Nhất không hề có cảm giác, so với nhiệt độ cơ thể như thiêu đốt, suốt cả đêm trong lòng cô còn nóng hơn. Bây giờ cô chỉ muốn về nhà.

Kiều Tụng Văn vội vàng hỏi bác sĩ được y tá gọi đến: "Tình huống này là bình thường sao?"

Sau khi can thiệp ngắn gọn, y bác sĩ rời đi. Kiều Tụng Văn thở phào nhẹ nhõm, cảm khái: "May mà không có chuyện gì lớn, cô bé này điềm tĩnh quá, nào giống như mới mười sáu tuổi."

Sinh nhật của Lê Nhất vào tháng mười, sau khi chính thức lên lớp 12 mới tròn mười bảy tuổi, vào đại học mới chính thức thành niên. Cô là người nhỏ nhất trong số các bạn cùng lớp.

Nhưng tác phong làm việc của cô chưa bao giờ khiến người ta cảm thấy cô nhỏ. Mọi người sau khi biết được tuổi của cô thì cảm thán một câu —— trưởng thành rất sớm.



Bởi vì sự trưởng thành của Lê Nhất, Lê Lãng hoàn toàn phù hợp với vai của một ông bố trẻ con.

Sau khi Lê Mạn về nhà, Lê Lãng biết được chuyện xảy ra trên người con gái vào tối nay thì lộ vẻ sát khí, một cước vặn ga đuổi đến bệnh viện.

Lúc ông bố nóng nảy vào cửa, dẫn chương trình Kiều thân sĩ đang dịu dàng nói chuyện với Lê Nhất. Lê Lãng không quan tâm hỏi thăm người đàn ông trung niên nhẹ nhàng, phong độ này là ai mà ông đi đến trước mặt Lê Nhất, hung dữ hỏi: "Là mấy con nhỏ thằng nhãi nào làm, con mau nói cho bố biết, ông đây phải đi lột da chúng nó!"

Lê Nhất: "............"

Lê Mạn đi theo Lê Lãng vào cửa đỡ trán, khẽ dặn Kiều Tụng Văn: "Đáng sợ, anh em là thế đấy, hơi lố."

Lúc này Lê Lãng mới chú ý đến Kiều Tụng Văn ở bên cạnh, tức giận hỏi Lê Mạn: "Đây là ai?"

"Người yêu em." Lê Mạn nói dứt khoát.

"Người yêu?" Dung lượng não của Lê Lãng không đủ chống đỡ cho ông ấy suy nghĩ hai chuyện cùng lúc. Ông tiêu sái khoát tay: "Chuyện của em nói sau."

Ông ấy lại đổi giọng điệu dịu dàng hỏi Lê Nhất: "Bị thương chỗ nào, có đau không con?"

Lê Nhất lắc lắc đầu, "Bố nhỏ giọng chút đi, đây là bệnh viện."

"Đám khốn kiếp, dám bắt nạt con gái của bố..."

Lê Nhất đỡ trán: "Bố!"

-

Trên con phố quán bar Hi Nhương, sau khi qua mười hai giờ đêm có thể nhìn thấy mấy thanh niên say rượu đần độn ở xung quanh.

Lúc trẻ Lê Lãng cũng thường lăn lộn ở đây, từng nhìn thấy cảnh tượng club lớn nhất và nổi tiếng nhất trong này, cũng từng làm giám sát viên ở KTV trên phố, thậm chí ông còn cùng với mấy anh em gây dựng sự nghiệp, mở tiệm xăm quán nướng ở trong này.

Hễ ông mà xuất hiện ở con phố này, mấy đám nhãi con trẻ hơn ông đều tôn kính gọi ông một tiếng "Anh Lãng."

"Anh Lãng? Đệt, mấy năm không gặp, sao anh vẫn còn trẻ vậy." Không nghĩ đến hôm nay vẫn còn có người nhận ra ông.

Đã không còn ở trong giang hồ nhưng trong giới giang hồ vẫn có truyền thuyết về ông, khiến "anh Lãng" đắc ý không thôi.

Cứ vậy, Lê Lãng vốn dĩ định đơn thương độc mã không cần tốn nhiều sức đã kêu gọi được "băng đảng" đến. Bọn họ xuất hiện ngay ngắn ở sân sau của một quán bar nào đó để đại chiến.

Vốn tưởng điệu bộ như vậy đủ uy hiếp đám khốn nạn bắt nạt Lê Nhất, nhất định có thể trút giận thay con gái, không ngờ kế hoạch không theo kịp biến hoá. Vừa xuất hiện, bọn họ đã nhìn thấy trong góc có một chàng trai cao lớn đang một chọi ba, đang ấn đứa con trai khác trong đó lên vách tường.

Thiếu niên mặc áo trắng quần đen, đội chiếc mũ lưỡi trai kiểu cũ màu xám. Cánh tay ấn lên cổ đứa con trai rồi nhấc chân dài lên, đầu gối chống lên chân cậu ta, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng hung dữ liếc mắt nhìn hai cô gái đang rục rịch bên cạnh, giọng nói sắc bén: "Cậu ta có thể đánh con gái, tại sao tôi không thể, bằng không hai người cứ thử xem?"

Một cô gái trong đó lấy điện thoại ra giơ về phía cảnh tượng này, hổn hển nói: "Kiều Mộ Dương, nếu anh thật sự dám đánh người, tôi sẽ quay video đăng lên trên mạng. Mọi người đều biết bố anh là ai, đến lúc đó..."

"Chu Nhiễm, cô bớt bớt đi." Thiếu niên khẽ cười một tiếng, cắt ngang lời Chu Nhiễm. Cậu nắm cái gáy của thằng con trai kia đẩy ra xa, sau đó nhặt cái ống đèn trang trí bị vứt trên mặt đất lên, đến gần Chu Nhiễm, "Cô chẳng phải là cô gái tốt lành gì, tôi cũng chẳng phải người lương thiện. Nếu cô thật sự muốn giở trò với tôi, tôi đây nhất định sẽ trả lại cho cô gấp bội, không tin cô cứ thử xem."

Con cưng của trời lạnh lùng khiêm tốn trong trường vậy mà lại có một mặt như vậy. Chu Nhiễm không thể tin được nhìn Kiều Mộ Dương, rất nhanh đã bị đánh bại bởi người đối diện.

Cô ta nhìn thấy sự phẫn nộ, khinh thường, trào phúng và hung ác trong mắt thiếu niên.

"Vậy anh muốn thế nào?" Cô ta yếu ớt nói.

Kiều Mộ Dương quay đầu chỉ chỉ đôi nam nữ bên cạnh, "Nghe nói hai người này đã trưởng thành rồi, tự mình đến báo cảnh sát đi. Về phần cô, nếu tâm tư đã không đặt vào việc học, việc quản chế bên phía nhà trường có thể tăng thêm một bậc."

"Fuck, đừng tưởng ông đây không đánh lại mày mà mày ở đó kêu gào..." Đứa con trai vừa mới bị trị ngoan ngoãn lại muốn giơ chân.

Kiều Mộ Dương liếc mắt nhìn cậu ta, còn chưa mở miệng thì Chu Nhiễm quát: "Được rồi, đánh không lại còn chưa đủ mất mặt à?"

Lê Lãng và các anh em được xem bộ phim thanh xuân của "Thiếu niên dũng cảm đấu với bọn lưu manh" miễn phí, tâm trạng rất vui vẻ.

Có một cậu tóc bạc nào đó hỏi: "Anh Lãng, đã như vậy rồi, còn cần chúng ta lên không?"

Một người xăm kín cánh tay khác cảm thán: "Cậu nhóc đó có hơi chính trực đấy, anh Lãng, con rể anh à?"

"Đừng nói mò, con gái anh Lãng còn nhỏ đấy."

Khoé miệng Lê Lãng cong lên nụ cười ẩn ý, một câu cũng không tiếp lời.

Đợi thiếu niên xong chuyện nhanh nhẹn rời đi, ông và mấy người đi về phía ba người Chu Nhiễm, vừa đi vừa dặn: "Nhóm ranh con này quá non, vừa hư vừa sợ, hù doạ một chút là được."

Mấy phút sau, sau khi bị "giáo dục" của mấy ông chú nhìn không dễ chọc này, đầu Chu Nhiễm sắp muốn nổ tung bốc lên một câu —— Lê Nhất là người mà cô ta không chọc vào được!

Mặc dù bố của Lê Nhất đã rời khỏi giang hồ từ lâu nhưng uy danh của ông vẫn còn trên giang hồ.

Kiều Mộ Dương bạn của Lê Nhất, một nhân vật như thần tiên, vì cô, mà đã lộ ra một mặt xấu xa như vậy.

-

Ở ngã từ đường thưa thớt dân cư, Kiều Mộ Dương yên tĩnh đứng ở bên đường đón xe. Cậu đeo tai nghe điện thoại đắm chìm vào trong thế giới của mình, dáng vẻ thong dong lại cô tịch giống như thiếu niên tàn sát ban nãy không phải là cậu.

Một chiếc xe Benz màu đen dừng lại trước mặt cậu khiến cậu mờ mịt ngẩng đầu lên.

Lê Lãng hạ cửa kính xe xuống, "Cậu nhóc, lên xe."

Thiếu niên ngập ngừng, lại mang máng cảm thấy mình đã thấy chiếc xe này ở đâu rồi.

"Chú là bố của Lê Nhất." Lê Lãng tự giới thiệu.

Kiều Mộ Dương mím môi, vẻ mặt hoang mang.

Vừa lên xe, Kiều Mộ Dương ngửi thấy mùi thơm xe quen thuộc, gần đây trong xe của Kiều Tụng Văn cũng là mùi thơm này.

Cái này chẳng hề trùng hợp. Mùi thơm trong xe Lê Lãng và Kiều Tụng Văn đều là Lê Mạn mua, đối với bạn trai và anh trai, Lê Mạn đối xử như nhau.

"Ở đâu?" Lê Lãng hỏi.

Kiều Mộ Dương thu hồi suy nghĩ: "Chú tìm cháu có chuyện gì không ạ?"

"Ban nãy chú thấy hết rồi, được đó cậu nhóc, có bản lĩnh." Lê Lãng khen.

Kiều Mộ Dương hiểu ra, quan sát trang phục của Lê Lãng, áo khoác jean, boot Martin, mái tóc được vuốt ngược bằng keo xịt tóc dày bỗng nhiên nhớ đến tối hôm đó, Lê – cô gái Harajuku - Nhất đi đòi công bằng cho Hứa Gia Thời.

Nghĩ đến, ông chú tuyệt vời này cũng đến đòi lại công bằng cho con gái mình.

"Bao tuổi rồi?" Lê Lãng lại hỏi.



"Mười bảy ạ."

"Cháu học trường nào?"

"Dạ Nhất Trung Thành phố."

"Aiyo, vậy cháu có quen cô của Lê Nhất không? Tên là Lê Mạn."

"Dạ quen, cháu là học sinh của lớp cô ấy."

Lê Lãng búng ngón tay, "Thảo nào cháu quen Lê Nhất nhà chú.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Nhị Triều Hoàng Hậu - Dương Vân Nga

2. Đợi Mùa Phượng Nở

3. Đau Đến Mấy Vẫn Yêu

4. [Vong Tiện] Di Lăng Lão Tổ Đi Đòi Tiền

=====================================

Kiều Mộ Dương cười một cái, không tiếp lời.

"Đặc biệt chạy tới ra mặt cho Lê Nhất, làm sao, thích con bé à?" Giọng điệu Lê Lãng phóng đãng không kiềm chế được, giống như đang chọc ghẹo thiếu niên.

Nhưng Kiều Mộ Dương rất điềm tĩnh, cậu nói: "Chuyện này xảy ra là do cháu, không tính là ra mặt vì cô ấy."

"Vì cháu?"

Kiều Mộ Dương nói ra hết đầu đuôi câu chuyện. Lê Lãng nghe xong thì duỗi tay ra: "Đưa ảnh cho chú xem."

Sau khi Lê Nhất bị đánh, Kiều Mộ Dương nhận được tin nhắn MMS, tấm ảnh trong đó chính là dáng vẻ chật vật nằm dưới đất của Lê Nhất.

(MMS là viết tắt của Multimedia Messaging Services, tin nhắn đa phương tiện, nó cho phép gửi tin nhắn văn bản kết hợp hình ảnh, âm thanh giữa các số điện thoại với nhau.)

Lê Lãng cầm điện thoại của Kiều Mộ Dương, nhìn tình trạng bi thảm của Lê Nhất trong đó thì đau lòng chửi một tiếng "mẹ kiếp."

Lúc Kiều Mộ Dương nhìn tấm ảnh này cũng không đành lòng, lúc này cậu áy náy nói: "Cháu xin lỗi, liên luỵ đến Lê Nhất."

Lê Lãng phất tay, "Không phải lỗi của cháu."

Trong hộp chứa thuốc lá đã lâu không hút, Lê Lãng lấy ra cái bật lửa, lại đưa một điếu đến trước mặt Kiều Mộ Dương, "Muốn không?"

Kiều Mộ Dương lắc đầu.

Trong lúc Lê Lãng nuốt khói phun sương lại hỏi: "Vậy ý của cháu là, cháu không thích Lê Nhất nhà chú."

Kiều Mộ Dương sửng sốt mấy giây rồi quyết đoán "vâng" một tiếng.

Lê Lãng nghiêng đầu nhìn Kiều Mộ Dương, thiếu niên đẹp trai, tinh tế nhưng không mất đi khí chất anh hùng, lúc đánh nhau có chút bóng dáng khi còn trẻ của ông.

Ông thầm nghĩ, con gái Lê Nhất của ông sẽ thích kiểu này sao?

Chắc là không đâu nhỉ. Người mà Lê Nhất thích phải là kiểu con trai rất thông minh rất yên tĩnh.

Vì thế ông thăm dò hỏi: "Thành tích học tập của cháu thế nào?"

"Tàm tạm ạ." Kiều Mộ Dương lời ít ý nhiều.

Cậu hơi hơi nhíu mày, cậu rất ít khi bị người ta dùng thái độ như vậy gặng hỏi, cảm giác rất kỳ quái.

Hút một điếu thuốc xong, Lê Lãng lại hỏi Kiều Mộ Dương ở đâu, muốn đưa cậu về nhà.

Kiều Mộ Dương từ chối: "Không làm phiền chú đâu ạ, cháu tự mình bắt taxi về là được."

"Khách sáo cái gì." Lê Lãng nói đã giẫm chân ga.

-

Lúc Lê Lãng về nhà, Lê Mạn đang thay thuốc cho Lê Nhất. Lê Lãng mô tả những gì xảy ra vào tối nay, khen thiếu niên anh dũng Kiều Mộ Dương mà ông tình cờ gặp, hô to tối nay rất đã nghiền.

"Đánh nhau vì con? Học sinh trong lớp cô nhỏ?" Lê Nhất kinh ngạc không thôi.

"Hình như họ Kiều, Tiểu Mạn, lớp em có tên này không?" Lê Lãng hỏi.

Nghe thấy họ Kiều, trái tim Lê Nhất run lên, liếc mắt nhìn Lê Mạn một cái, cô ấy nhíu mày: "Kiều Mộ Dương?"

"Đúng, là tên này."

Lê Mạn tốn chút thời gian suy đoán nguyên nhân sau đó cô ấy nhún nhún vai, "Nếu đã như vậy, vậy em thuận tiện giới thiệu một chút, cậu nhóc đấy là con trai của bạn trai em."

Phản ứng đầu tiên của Lê Lãng: "Anh nói mà, người quen, nếu không thì người ta ra mặt cho Lê Nhất nhà mình làm gì."

Phản ứng thứ hai: "Em nói cái gì, con trai của bạn trai em lớn vậy rồi hả?"

Anh trai muốn gặng hỏi em gái nên Lê Nhất thức thời tránh đi ngay lập tức. Quay về phỏng ngủ, cô hồi phục nhịp tim một chút, nằm bò lên bệ cửa sổ nhìn vị trí đậu xe của Lê Lãng.

Trong đêm khuya, khi Lê Lãng – người đang đau đầu vì tranh cãi với em gái và Lê Mạn – người đã kiệt sức vì những lời cay nghiệt của anh trai – đều đã chìm vào giấc ngủ say thì Lê Nhất đi đến chỗ huyền quan, lần mò cái chìa khoá xe của Lê Lãng, nhẹ chân nhẹ tay đi xuống lầu.

Lê Nhất đã tìm hiểu rõ ràng trên mạng về cách nghe máy ghi âm lái xe của Lê Lãng, sau một số thao tác, giọng nói của Kiều Mộ Dương vang lên trong xe.

Ngoài cửa sổ ve kêu từng cơn, trong khoang xe nóng đến khó chịu.

Cô gái nhanh chóng đổ đầy mồ hôi nhưng lại không hề cảm thấy nóng chút nào.

Cô cảm thấy, chỉ có nhịp tim mà bản thân không khống chế được và cổ họng khô khan khi nín thở.

Nếu những câu hỏi vô nghĩa của Lê Lãng được nói ra trong lúc bình thường, cô chắc chắn sẽ hung hăng trừng mắt liếc ông một cái, mắng ông nhàm chán.

Nhưng vào lúc này, câu nói "Làm sao, cháu thích con bé à" nghe lại cảm thấy kỳ diệu như thế.

Tiếc là, thất vọng lập tức xuất hiện vào giây tiếp theo.

Lại một lần nữa Lê Nhất nếm trải tư vị đi tàu lượn siêu tốc lúc còn nhỏ, câu nói phủ nhận này của thiếu niên là cảm giác mất trọng lượng khi xuống dốc.