Bạn Gái Giấu Tên Của Tôi

Chương 19: Lê Nhất người cũng như tên, cháu theo không kịp...



"Minh Thành?" Lê Mạn cảm thấy bất ngờ, nói xong quét mắt nhìn người đang ngồi bên cạnh mình, Lê Nhất đến từ Trung học Minh Thành.

Có hành động vĩ đại đánh người ta như vậy vì Lê Nhất, Lê Lãng khó tránh khỏi hoài nghi động cơ Kiều Mộ Dương muốn chuyển trường. Ông híp mắt nhìn kỹ Kiều Mộ Dương một lượt, lại dời mắt nhìn sang con gái Lê Nhất rất có khả năng giấu chuyện.

Lê Nhất vừa mới dời mắt khỏi Kiều Mộ Dương, sắc mặt trầm tĩnh ngồi ngay ngắn trên bàn cơm, tao nhã thưởng thức đồ ăn ngon trước mặt. Cho dù lúc này trong lòng cô có ngàn lớp sóng nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn điềm tĩnh.

Cảm giác Lê Mạn đang nhìn mình, Lê Lãng cũng đang nhìn mình, cô cười một cái, thoải mái nhìn sang Kiều Mộ Dương, hỏi cậu: "Rốt cuộc cậu cảm thấy Minh Thành trường bọn tớ tốt chỗ nào? Là bầu không khí học tập không nặng nề bằng Nhất Trung Thành phố các cậu sao?"

"Sân bóng của Minh Thành rất mới, cũng rất tiêu chuẩn." Hai tay Kiều Mộ Dương tạo thành hình chữ thập, chống khuỷu tay lên trên bàn cơm, lưng thẳng tắp, đáp lại Lê Nhất bằng nụ cười không để ý, nói: "Tớ sợ lạnh, phòng học ở cơ sở mới các cậu chắc là rất ấm áp."

Lê Nhất: "........."

Đây có phải nhằm vào cơ sở vật chất tốt đẹp của Minh Thành không? Nếu thật sự là như vậy, vậy cái người này còn xem "vui vẻ vượt qua kiếp sống lớp 12" trở thành mục tiêu cuối cùng.

Kiều Tụng Văn là ông bố hiểu con trai mình, nghe thấy Kiều Mộ Dương nói lý do như chọc cười thì ông ôn hoà giải thích với Lê Mạn: "Lần trước, thằng bé cùng với các bạn học liên danh dẫn đầu trong việc phản đối chính sách áp lực cao của trường em, sự việc sau đó khiến thằng bé rất thất vọng. Em cũng biết, bình thường Tiểu Kiều là một..."

"Dẫn chương trình Kiều." Kiều Mộ Dương bắt chước giọng điệu dịu dàng của Kiều Tụng Văn cắt ngang lời ông, "Lời riêng bố giữ lại lát nữa nói với cô Tiểu Lê đi."

Bị bố bình luận ngay trước mặt, cậu có hơi khó xử.

Lê Mạn thầm nghĩ một lúc, hỏi Kiều Mộ Dương: "Tiểu Kiều, chuyển trường không phải chuyện nhỏ, hơn nữa lại là đang ở thời điểm mấu chốt lớp 12 này. Con thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao?"

"Con nghĩ rất kỹ." Kiều Mộ Dương trịnh trọng nói.

Lê Mạn nghĩ, cái người này bình thường không phải người tuỳ hứng, chuyện này nhất định đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ của cậu. Mà Kiều Tụng Văn thân làm bố cũng đồng ý, vậy cô ấy không có gì hay để phản đối.

Chuyện đã đến nước này, cô ấy hít sâu một hơi rồi lại quay về dáng vẻ tuỳ tiện ngày thường, "Được thôi, có một điều con có thể chưa nghĩ đến, là tỷ lệ vào đại học của lớp chúng ta! Tốt xấu gì dì cũng là chủ nhiệm lớp thay mấy đứa, trong lớp đột nhiên có một học sinh mũi nhọn rời đi, hiệu trường chắc chắn sẽ tìm dì nói chuyện. Phiền chết, dì ghét nhất là nghe người già cằn nhằn."

Kiều Mộ Dương nhún nhún vai, "Thành tích của con còn chưa tốt đến mức khiến cho nhà trường giữ lại."

Lê Mạn trừng mắt, "Thành tích thực sự của con thế nào trong lòng con rõ. Nếu như thi cuối kỳ không phải con mệt rã rời, sao lại điền sai phiếu trả lời. Bây giờ con lại đang làm như này, dì thật sự nghi ngờ con đang cố tính đến Minh Thành để tặng tỷ lệ trúng tuyển và cạnh tranh với Nhất Trung Thành phố đấy."

Dù sao cũng là chuyện nhà người ta, Lê Lãng vẫn luôn yên lặng quan sát phát triển của câu chuyện, một câu cũng không nói. Nghe thấy Lê Mạn nói thằng nhóc này thành tích rất tốt, rốt cuộc ông cũng tìm được cơ hội lên tiếng.

Ông hất cằm về phía Kiều Mộ Dương một chút, "Cháu học rất giỏi sao? So với Lê Nhất nhà chú thì thế nào?"

Lê Nhất đang vùi đầu ăn thịt, nghe vậy thì ngẩng đầu lên.

Giọng điệu Kiều Mộ Dương hết sức chân thành, lời nói ra lại khiến cho Lê Nhất mở rộng tầm mắt.

Cậu nói: "Lê Nhất người cũng như tên, cháu theo không kịp."

Mặt Lê Nhất ngưng trọng, ánh mắt nhìn người này tựa hồ như đang xem phim xuyên không.

Kiều Mộ Dương lịch sự gật đầu một cái về phía Lê Nhất, ngón tay thon dài chạm vào bàn xoay trên bàn cơm yên lăng xoay đĩa thịt trước mặt mình đến trước mặt cô.

Lê Nhất buông đũa, tươi cười giả dối, "Ngàn vạn lần đừng coi nhẹ bản thân mình. Trước cuộc thi lần tới cậu chỉ cần ngủ ngon một chút, lúc thi thì phát huy bình thường, vậy tớ có lẽ phải đổi tên tớ ở Minh Thành."

Nghe hai đứa học xuất sắc tiếp lời, Lê Mạn cảm thấy thú vị cực kỳ.

Kiều Tụng Văn nhân cơ hội hỏi Lê Nhất: "Bầu không khí ở Minh Thành các cháu thật sự tốt như bên ngoài nói sao?"

Lê Nhất nghiêm túc gật gật đầu: "Dù sao hai năm này cháu cũng rất vui vẻ ạ."

-

Trước cửa WC, Lê Lãng chặn Kiều Mộ Dương đi ra khỏi phòng bao một mình. Tạm gác chuyện cậu chuyển trường, ông ấy hỏi thái độ của cậu đối với chuyện bố mình tìm bạn gái trước.

"Bố cậu tìm cho cậu mẹ kế nhỏ tuổi như vậy, cậu cứ vậy mà đồng ý sao?"

Kiều Mộ Dương lúc nào cũng đặc biệt ngoan ngoãn trước mặt người lớn, cậu gật đầu với Lê Lãng, nói: "Người lớn có thế giới riêng của họ, chọn bạn gái như nào là tự do của bố cháu, cháu không có quyền can thiệp. Huống chi cô Tiểu Lê là người rất tốt."

"Cô ấy khá tốt?" Lê Lãng cố ý đào tật xấu của em gái mình nói: "Vậy cháu không biết rồi, con bé đó vừa lười, tính khí lại tệ. Ngoài hơi xinh đẹp, bằng cấp hơi cao một chút, EQ cao một chút ra thì không đúng tí nào."

Kiều Mộ Dương cong môi, "Nghe vậy, ưu điểm của cô Tiểu Lê còn rất nhiều ạ, khuyết điểm không che lấp được ưu điểm."

"Cái gì?" Lê Lãng thấy cậu nhóc này giả ngu thì đe doạ nói: "Mẹ kế vào nhà, cháu không sợ ngày tháng sau này của cháu không được tốt sao? Mẹ kế sao đối xử tốt với cháu bằng mẹ ruột được."



"Chú ạ, chú đây là không muốn cô Tiểu Lê làm người yêu của bố cháu phải không. Là chê bố cháu lớn tuổi? Hay là chê bố cháu mang theo cái phiền phức lớn là cháu đây?" Kiều Mộ Dương lấy tiến làm lui, hai suy nghĩ tra hỏi đánh cho Lê Lãng trở tay không kịp.

Lê Lãng xem như nghe ra được, cậu nhóc này là người tài thật sự. Nếu vấn đề này đã không tranh luận rõ ràng được với cậu, vậy đổi câu hỏi khác.

Ông ẩn ý hỏi: "Cậu nhóc, nói thật với chú, cháu chuyển trường rốt cuộc là vì cái gì?"

Kiều Mộ Dương cười nhạt, thành thật đáp: "Nhất Trung Thành phố áp lực quá lớn, cháu đến Minh Thành không vì cái gì cả. Chỉ muốn buổi tối nằm mơ có thể không mơ thấy điểm số, có thể ngủ một giấc ngon."

"Thật?"

"Đương nhiên ạ."

-

Hôm Kiều Mộ Dương đến trường làm thủ tục chuyển trường, hiệu trưởng gọi Lê Mạn vào văn phòng tra hỏi một trận.

Thành tích tốt là một chuyện, có một ông bố nổi tiếng và tài nguyên của đài truyền hình càng quan trọng hơn. Nhất Trung Thành phố không hề muốn buông tha một học sinh như vậy.

Lê Mạn đã sớm nghĩ xong lý do thoái thác, thao thao bất tuyệt bản thân tranh thủ thế nào, hai bố con nhà họ Kiều lại tranh biện thế nào. Cô ấy tiếc nuối nhìn hiệu trưởng: "Tôi thật sự đã tận lực."

Kiều Mộ Dương đứng đợi ở hành lang bên ngoài văn phòng hiệu trưởng. Đối diện cậu là toà nhà dạy học lớp 12, tầng trên cùng đếm từ trái sang phải, phòng học thứ ba là lớp của Giang Sùng. Đàn anh Trần Dục vui tươi đã từng cùng cậu chơi bóng, cùng theo dõi phim đã từ đó nhảy xuống không chùn bước.

Thu hồi suy nghĩ, Kiều Mộ Dương xoay người khẽ gõ lên cửa văn phòng, sau khi nhận được sự cho phép, cậu đi vào tìm hiệu trưởng ký tên đóng dấu.

Sắc mặt cậu bình tĩnh, bước chân quyết đoán. Đây là lần đầu tiên bản thân chọn con đường trong cuộc đời mình. Cậu nghĩ mình có thể gánh vác trách nhiệm này, hứa với bản thân có một tương lai xán lạn.

-

Tin tức hotboy trường bên cạnh muốn chuyển đến Minh Thành, Lê Nhất vẫn giữ kín như bưng, điều này khiến tâm trạng mong đợi của cô không thể chia sẻ với người khác. Cô tạm thời vẫn chưa biết cái người này phải đến lớp nào, tâm tư cũng không hy vọng cậu sẽ chuyển đến lớp mình.

Khoảng cách chưa hẳn sinh ra cái đẹp, nhưng khoảng cách gần sẽ khiến kẻ che giấu bí mật lúc nguỵ trang sẽ càng mệt hơn.

Hai tuần đầu sau khi khai giảng, hoa khôi trường Minh Thành – Hứa Gia Thời vẫn luôn nghỉ học, Cao Phi hô to mất động lực đi học.

Đúng lúc Phí Nhã đang nghiên cứu chòm sao, cậu ta xin Phí Nhã giúp cậu ta tính xem gần đây cậu ta có đào hoa gì không.

"Nhân Mã phải không." Phí Nhã nghiêm túc mở cuốn sách chòm sao của mình, "Rất đáng tiếc, không có. Hơn nữa cậu không chỉ không có đào hoa, tuần này cậu còn có thể xui xẻo."

Cao Phi khinh thường nói: "Lăn lộn cùng với ba bọn cậu, anh đây có ngày nào không xui xẻo không?"

Thiệu Tinh Tuyền đẩy Cao Phi ra: "Bà phù thuỷ xem cho tớ đi, tớ Bạch Dương."

Phí Nhã vừa nghe thấy Bạch Dương thì cười gian: "Chòm Bạch Dương, có chút thứ gì đấy Tuyền nhi."

"Bạch Dương thì sao vậy?" Lê Nhất ngậm gói sữa chua hỏi.

"Dục vọng của Bạch Dương đặc biệt mạnh." Phí Nhã thấp giọng nói.

"Vậy Thiên Bình thì sao?" Lê Nhất hỏi.

"À, gần đây sức khoẻ Thiên Bình không thoải mái lắm đâu."

Lê Nhất lưu loát ném gói sữa chua đã uống sạch sẽ vào trong thùng rác cuối lớp, vỗ vỗ đầu Phí Nhã: "Thật sự rất chuẩn đó phù thuỷ, dì cả của tớ sắp đến rồi."

Lê Nhất nói xong đi đến đằng sau Lâm Du Tĩnh, phát hiện cô ấy đang ký hoạ các bạn học trong lớp. Cô hỏi nghỉ hè Giang Sùng dạy kèm cho Lâm Du Tĩnh thế nào.

Lâm Du Tĩnh đẩy gọng kính, buồn bực nói: "Đàn anh Giang Sùng nói mình tiến bộ rất nhanh, nhưng mẹ mình vẫn không đồng ý cho mình thi mỹ thuật."

"Cách thời gian thi chắc còn non nửa năm nữa, từ từ thuyết phục cô."

"Lê Nhất, tháng sau đàn anh Giang Sùng sẽ đến Thượng Hải đi học, sau này có thể còn phải nhờ cậu giảng đề giúp mình. Bây giờ đã lên lớp 12 rồi, thời gian của cậu có gấp gáp không?"

"Không sao, cậu tìm tớ lúc nào cũng được." Lê Nhất dứt lời, thoáng nhìn tấm phác hoạ nhân vật lộ ra trong ngăn bàn của Lâm Du Tĩnh.

Cô xác nhận trên đó là Giang Sùng.

Lê Nhất làm như không nhìn thấy bức tranh này, cũng không dò la cái gì. Cô lo lắng nếu như cô thật sự hỏi ra nguyên nhân, vậy cán cân trong lòng cô không biết nên nghiêng về bên nào.



Đàn anh Giang Sùng sắp phải đến Thượng Hải, đàn chị Tùng Lam yêu thầm anh ấy nhiều năm cũng sẽ đi cùng. Nếu Lâm Du Tĩnh cũng thích Giang Sùng, vậy câu chuyện về ba người bọn họ, trong đó nhất định sẽ có một cô gái bị tổn thương.

Lúc này Phí Nhã lại hét lên kinh hãi, nói tuần này vận may của Song Tử rất tốt, cô ấy là cung Song Tử.

Lê Nhất nhớ đến cậu con trai cung Song Tử nào đó có ngày sinh là 618 thì hừ lạnh trong lòng, người này có khi nào mà xui xẻo.

Hai hôm sau, nhân vật làm mưa làm gió ở Nhất Trung Thành phố - Kiều Mộ Dương chính thức chuyển vào Minh Thành.

Sau khi biết tin tức này, Cao Phi mừng rỡ như điên: "Moá, còn đến đội tuyển trường cái gì nữa. Tiểu Kiều đến rồi, chúng ta còn trâu bò hơn đội tuyển trường."

Thiệu Tinh Tuyền và Phí Nhã tràn đầy vẻ không tin nên chạy đi tìm người ngay lập tức. Thấy Kiều Mộ Dương đang ngồi ngay ngắn ở cuối lớp bên cạnh, hai cô nàng thẹn thùng chạy về báo cáo với mọi người: "Là thật là thật đấy, trời ạ, con gái Minh Thành chúng ta đã trúng giải độc đắc gì vậy."

Lê Nhất bình tĩnh đeo tai nghe giải đề. Bả vai bị Lâm Du Tĩnh chọt chọt, cô ngẩng đầu lên: "Muốn giảng đề sao?"

Lâm Du Tĩnh lắc đầu, nhíu mày nói: "Kiều Mộ Dương chuyển đến trường bọn mình, trước kia hai chúng ta không phải làm hobby của cậu ấy sao. Cậu ấy vừa đến chắc chắn sẽ biết chuyện này, cũng không biết cậu ấy có dễ nói chuyện như đàn anh Giang Sùng không."

Lê Nhất đáp: "Thực ra cậu ấy đã biết chuyện này từ lâu rồi, yên tâm, tớ đã giải xuyết xong hết rồi."

"Cậu rất thân với Kiều Mộ Dương sao?"

"Bình thường."

"Bình thường?" Phí Nhã với lỗ tai siêu cấp thính chen vào nói, "Tiểu Lâm, cậu ít nghe cậu ấy nói nhảm, nửa đầu kỳ nghỉ hè cậu ấy nghỉ hè với Kiều Mộ Dương đấy."

"Hả?" Lâm Du Tĩnh sợ ngây người.

"Đừng nghe cậu ấy nói bừa, bọn tớ chẳng qua gặp mấy lần ở nhà đàn anh Giang Sùng thôi." Lê Nhất lại hỏi: "Đàn anh Giang Sùng không nói cho cậu biết quan hệ của anh ấy với Kiều Mộ Dương sao?"

Lâm Du Tĩnh: "Bọn mình không nói chuyện khác ngoài chuyện học."

Phí Nhã: "Đàn anh Giang Sùng và Kiều Mộ Dương còn có quan hệ khác hả? Hai người bọn họ không phải là hàng xóm sao?"

Thiệu Tinh Tuyền: "Chẳng lẽ là loại quan hệ kia?"

Lê Nhất bất đắc dĩ đỡ trán: "Xem như tớ chưa nói gì."

"Nữ thần Hứa quay về trường đi học rồi! Hôm nay thật đúng là ngày vui của Minh Thành chúng ta. Tiểu Kiều đến đây, hoa khôi của trường mình cũng quay về." Cao Phi mang tin tức mới nhất chẳng hề hay biết chuyện xảy ra giữa Hứa Gia Thời và Kiều Mộ Dương. Nếu không cậu ta sẽ ý thức được trong câu nói này vô cùng mờ ám.

Đương nhiên Hứa Gia Thời không phải vì Kiều Mộ Dương mà chọn quay về đi học vào hôm nay. Sau khi trải qua mối tình đơn phương đầy sóng gió, cô ấy đã nỗ lực rất nhiều để tìm lại bản thân trong kỳ nghỉ hè này.

Lúc cô ấy xuất hiện trước mặt các bạn học lần nữa, lại trở về làm cô gái tự tin tươi cười như hoa trước kia.

Giờ ra chơi, Hứa Gia Thời đến lớp 7 tìm Lê Nhất nói chuyện. Cùng lúc đó, Kiều Mộ Dương - chuyển đến cách vách lớp 7 và cũng học chung lớp với Kỷ Tư Viễn - cũng xuất hiện ở hành lang bên ngoài phòng học lớp 7.

"Lê Nhất, cậu ra ngoài một chút." Thiếu niên thấy cô gái Hứa Gia Thời từng thích cậu, cậu vẫn còn chưa nhận đồng phục mới đang lười biếng đứng bên cửa sổ nhìn Lê Nhất giống như vị khách đến từ bên ngoài, lạc lõng.

Nghênh đón toàn bộ ánh mắt của các bạn nữ trong lớp, Lê Nhất thẳng lưng đi ra khỏi phòng học, đi về phía Hứa Gia Thời. Cô kéo cánh tay cô ấy đi xa, đi qua chỗ Kiều Mộ Dương thì khẽ nói với cậu một câu: "Bây giờ tớ có việc, lát nữa cậu lại đến nhé."

"Tiểu Kiều bị lạnh nhạt rồi à?" Cao Phi không xem hiểu cảnh tượng này.

Phí Nhã: "Lê Nhất của chúng ta quả nhiên chỉ yêu học tập không thích trai đẹp."

Thiệu Tinh Tuyền: "Lê Nhất chắc sẽ không thích Hứa Gia Thời đâu nhỉ?"

Đối với Kiều Mộ Dương mà nói, chuyện cậu muốn hỏi lúc này, bỏ lỡ rồi sẽ không có đợi nữa. Trước khi tan học, cậu không xuất hiện lần nào nữa.

Lê Nhất giả vờ như không sao cả, nghĩ cậu chẳng qua hỏi quy tắc hay bản đồ của trường mới thôi, tìm bất cứ bạn học nào cũng đều hỏi được. Lúc cô gặp lại Kiều Mộ Dương ở cổng trường, vẫn là Lê Lãng đến đón cô tan học nhìn thấy cậu trước.

Thiếu niên đứng một mình đợi xe ở cổng trường, phong cảnh sân trường đằng sau giống như làm nền. Xung quanh có bạn nữ ngại ngùng nhỏ giọng nghị luận cậu, cậu giống như chẳng nghe thấy cái gì, cái gì cũng không quan tâm, cô độc.

"Ngồi xe chú về đi." Lê Lãng mời cậu lên xe.

Cậu phục hồi tinh thần, lộ ra nụ cười xa cách ngàn dặm không thể nhìn thấy, "Cảm ơn chú, cháu không làm phiền ạ."

Lê Nhất nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Hôm nay cậu đến tìm tớ làm gì vậy."

Thiếu niên khẽ cười một tiếng, kiêu kỳ nhún vai một cái: "Quên rồi."