*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ăn tối cùng nhau chứ hả?”
Biên Tà tiếp lời hết sức tự nhiên.
Chu Dị vốn cũng định như thế, mặc dù biết thừa Biên Tà đang nghĩ gì rồi nhưng anh cũng không định đính chính, gật đầu cười: “Anh mời khách đi, bao cả phòng làm việc chiêu đãi luật sư Trình.”
Biên Tà nhướn mày cười: “Tôi còn tưởng là nay vặt được lông cậu một bữa chứ, không ngờ là bóc lột dân lao động chân tay đáng thương như tôi à, được lắm.”
Biết anh nói đùa, cả đám cười rầm rầm.
Ông chủ mời tiệc chiêu đãi là chuyện hết sức bình thường ở phòng làm việc, không có gì đặc biệt.
Chu Dị đã đặt sẵn chỗ từ trước.
Lại còn bao nguyên quán thịt nướng kiểu Nhật nổi tiếng với thịt bò Wagyu.
Cả đám hành quân kéo nhau đi.
Biên Tà, Trình Bạch, Chu Dị, Vu Giang Hành và Nhan Lâm ngồi chung một bàn dài, nướng thịt có nhân viên phục vụ hỗ trợ, gọi đồ ăn xong là chỉ việc ngồi chờ ăn.
Sau đó làm chút rượu.
Các quán thịt nướng đều bán rượu sake.
Biên Tà hỏi Trình Bạch: “Luật sư Trình làm mấy chén không?”
Anh nhớ là Trình Bạch uống được.
Trình Bạch đáp: “Uống tí thôi nhé.”
Chu Dị im lặng, đợi nhân viên phục vụ thu thực đơn đem đi cất, anh mới uống một ngụm nước ấm, nhìn Trình Bạch, giọng ôn hòa nhã nhặn: “Tôi nhớ trước đây sư tỷ không động tới rượu.”
Uống rượu dễ làm hỏng chuyện.
Mà Trình Bạch là một người bất kể là lúc nào cũng luôn giữ đầu óc tỉnh táo, ai mời rượu cũng đều xin kiếu.
“Ngày trước không uống nhưng mà đi xã giao cũng khó tránh phải uống mấy chén. Cậu cũng biết nghề của chúng ta áp lực cao thế nào mà, mất ngủ thì thỉnh thoảng uống mấy chén đâm ra lại ngủ ngon.” Trình Bạch cười, hồi tưởng lại, so sánh mình xưa với nay, không thể phủ nhận con người rất dễ thay đổi, “Có điều tôi không để mình uống quá chén.”
Bất kể là ở trường, ở tiệc tốt nghiệp, party bạn học cũ gặp nhau hay giờ là các buổi tiệc tùng giao lưu trong nghề, cô đều chưa từng say.
Hoàn toàn chưa từng say bao giờ.
Cô cảm thấy lúc ở trạng thái lâng lâng đó, bản thân không thể cảm nhận được gì mà cũng chẳng có gì đáng để cảm nhận.
Trình Bạch nói rất thoải mái như chỉ tường thuật một thói quen nào đó nhưng Chu Dị, là người biết rõ cô đã gặp những chuyện gì, là người biết chuyện, nghe cô nói vậy bỗng thấy lòng nặng nề.
Biên Tà đảo qua đảo lại nhìn hai người, nụ cười thấp thoáng trên môi, thực ra trong lòng đang thầm tính toán chuyện xưng hô.
Luật sư Trình, sư tỷ?
Xưng hô thua kém người ta hơi xa đây.
Chẳng mấy chốc than và mâm nướng được mang ra, tiếp tới là các nguyên liệu phong phú bày khắp bàn, rượu cũng được mang lên, bầu không khí trong quán lập tức high hẳn.
Trong phòng làm việc thế này có kha khá tên điên.
Các trò chơi kỳ quặc lạ kỳ được lôi hết ra, có người thua bị phạt hát trước tập thể lại còn bị phạt phải mời rượu tất cả mọi người, bầu không khí đầy náo nhiệt.
Chỉ có bàn của Trình Bạch, vì có hai ông lớn Chu Dị và Vu Giang Hành tính tình nghiêm túc nên không có mấy tay dám tới làm ồn.
Có lúc nhân viên phục vụ không phục vụ kịp, Chu Dị đỡ một tay giúp chia thịt cho mọi người.
Chu Dị chỉ vừa mới gắp miếng lưỡi bò thái dày vào đĩa của Trình Bạch, Biên Tà ngồi ngay bên liền ganh tị: “Luật sư Trình vừa đến là tôi bị thất sủng ngay.”
Chu Dị liếc Biên Tà một cái, gắp vào đĩa cho anh một miếng lưỡi bò nướng.
Biên Tà đờ ra, thầm chửi mình nói ngu.
Nhưng thực sự hoàn toàn là do buột miệng.
Anh nhận ra hành vi của mình thực sự quá kỳ cục: Vừa phải tranh Trình Bạch với Chu Dị, lại vừa phải tranh Chu Dị với Trình Bạch.
Tại sao ông trời không chém hai người này thành hai nửa chứ?
Nếu thế thì đã anh vui tôi vui mọi người đều vui rồi.
Chu Dị chia lưỡi bò xong đi nướng tiếp cá tuyết, tiếp tục cười tít mắt gắp cho Trình Bạch một miếng trước, sau đó vô cùng tự nhiên quay qua hỏi Biên Tà: “Thích nữa không?”
*lưỡi bò thái dày sẽ được thái con chì to như thế này:
*cá tuyết nướng
Biên Tà tức nghiến răng nghiến lợi, cười đầy giả dối cứ như thể muốn nói “tôi ăn được” “Trình Bạch ăn gì tôi ăn đó”, hào hùng tuyên bố: “Cậu cứ việc thoải mái gắp cho tôi đi, hôm nay Biên Tà này mà chuồn trước thì tôi làm cẩu!”
Nhan Lâm vừa làm một hơi rượu suýt thì phì cả ra ngoài.
Ngược lại, Vu Giang Hành ngồi đối diện Nhan Lâm lại rất dửng dưng, chẳng biết có phải là do nghe mấy lời thề độc này nhiều đến chẳng còn cảm giác gì nữa rồi hay không.
Trình Bạch thì mới nghe lần đầu.
Cô lập tức nhìn Biên Tà bằng ánh mắt khác hẳn.
Chu Dị hợp tác với Biên Tà bao nhiêu năm, lại chẳng biết tỏng anh là thế nào ra rồi. Chỉ có điều, lời này làm Chu Dị bỗng nhớ tới tối hôm đó.
Hôm lần đầu ăn cơm với Trình Bạch xong, Biên Tà từng nói, sau này còn muốn ăn cơm với Trình Bạch nữa thì là cẩu.
Rồi một hôm Biên Tà nhắn cho anh một chữ: Gâu.
Buồn cười thì buồn cười nhưng Chu Dị thật sự không cười nổi.
Sau đó là đến cuộc gọi vào buổi đêm…
Chu Dị cúi đầu, không ý kiến gì với lời thề của Biên Tà, chỉ nhận lấy “trách nhiệm” chia thịt về tay mình.
Một miếng, hai miếng, ba miếng,…
Nửa giờ sau, một vị đại tác gia nào đó đã biết sợ.
Sau khi nhét nốt miếng thịt nạc lưng cuối cùng vào miệng, anh u oán yếu ớt nhìn Trình Bạch.
Sao trước đó anh không phát hiện ra Trình Bạch giỏi ăn đến vậy nhỉ?
Cứ tưởng là con gái đều ăn yếu như mèo, ăn tí là no, vậy thì anh cũng thoát khỏi phải Chu Dị gắp cho cô gì thì anh cũng được gắp cho như thế.
Nhưng mà…
Vị đại luật sư giữ dáng rất đẹp này đã ăn nửa tiếng rồi vẫn chưa thấy có dấu hiệu muốn dừng!
Không được.
Anh bỗng ý thức được có lẽ mình đã phán đoán hơi sai về Trình Bạch.
Còn ăn nữa thì tiêu cái mạng chó này mất.
Biên Tà lẳng lặng để đũa xuống, dịch dịch ghế lùi ra sau, đang định nhân lúc không ai chú ý thì chuồn.
Nhưng đúng lúc này, Chu Dị lại ngẩng đầu lên nhìn anh một cái.
Sau đó rõ ràng biết mà còn cố ý hỏi: “Không ăn nổi nữa định chuồn đấy à?”
“Ai nói tôi định chuồn?” Biên Tà tức đến nỗi chỉ muốn hất bàn lao vào đánh cậu ta một trận, cố gắng đưa ra một lời giải thích, “Chẳng qua tôi uống chút rượu nên muốn đi rửa tay thôi!”
Nói xong liền nảy ra một ý tưởng ngớ ngẩn.
Anh lục điện thoại mở một tấm ảnh ra rồi để điện thoại xuống bàn, chỉ vào ảnh: “Đây nhé, nam nhi đại trượng phu, nói không chuồn là không chuồn, tôi vẫn ở đây ăn với mọi người!”
Cả đám còn chưa kịp hiểu nói vậy là sao thì người ta đã chuồn mất, cứ như thể ngồi ăn nữa là sẽ chết mất vậy.
Người đi rồi, cả bàn mới kịp xem điện thoại.
Mọi người cùng nhếch mép…
Của khỉ.
Đúng là lần đầu tiên thấy có người làm cái trò khỉ này!
Hình trong điện thoại là ảnh nghệ thuật chắc là chụp cho sự kiện nào đó, Biên Tà mặc áo khoác dài đứng dưới đèn tối trên sàn nhà viết đầy chữ, khuôn mặt nửa sáng nửa tối, đôi mắt liếc lên đầy bễ nghễ.
Đây chính là cái gọi là “Biên Tà không chuồn” đấy phỏng!
Lôi tấm ảnh ra lòe nhau!
Trình Bạch đến phục, rốt cuộc cũng biết giới hạn tột cùng của Biên Tà là bao xa…
Chắc là vô cùng.
Để tấm ảnh lại đã đành nhưng tấm này để tăng tính nghệ thuật còn được chỉnh thành ảnh đen trắng, cộng thêm thứ ánh mắt bễ nghễ xem thường đó, cả bàn ngồi gắp thịt ăn bất giác cảm thấy nuốt không trôi…
*
Cả bọn ăn uống tưng bừng tới hơn chín giờ mới tan cuộc.
Giữa chừng, hễ có ai tới mời rượu Chu Dị, Trình Bạch đều chắn thay.
Chu Dị không động một giọt rượu nào còn Trình Bạch chẳng mấy khi tâm trạng vui vẻ, uống nhiều thêm mấy chén, mặt hơi đỏ, hơi men bốc lên, càng làm nổi bật đôi mắt sóng sánh mơ màng.
Lúc tới đây là Từ Kiệt lái xe chở Biên Tà tới công ty đón cô nên cô không đi xe tới.
Giờ về, phần lớn mọi người đều đã uống rượu, Chu Dị bèn nói: “Để tôi lái xe chở sư tỷ về nhé.”
Tuy câu này là nói với Trình Bạch nhưng lúc nói lại nhìn Biên Tà.
Biên Tà đang ăn dở thì chuồn, từ lúc đó là không uống thêm chút rượu nào nữa, so với các bạn trẻ không tính nổi một cộng một bằng mấy kia thì anh thực sự rất tỉnh táo.
Tiếc rằng, anh không có bằng lái.
Anh nhìn Chu Dị một cái rồi lại nhìn Trình Bạch một cái, thế rồi lại cười thoảng một tiếng: “Được thôi, lái cẩn thận nhé.”
Cả đám cùng đi xuống dưới với nhau, người phải gọi xe thì lo gọi xe, người đi tàu điện ngầm thì đi ra ga tàu điện ngầm.
Chu Dị lái xe tới nên anh với Trình Bạch qua bãi đậu xe.
Anh vốn định mở cửa ghế sau cho Trình Bạch nhưng Trình Bạch lại chủ động mở cửa ghế phụ lái ngồi vào, thắt luôn dây an toàn.
Sau đó bảo Chu Dị: “Tôi chuyển về nhà ngày xưa ở, chỗ đó khó tìm, để tôi mở chỉ đường cho anh nhé?”
Chu Dị hơi bất ngờ nhưng lúc đấy anh cũng không nghĩ gì nhiều, “được” một tiếng rồi đi theo chỉ đường, đánh xe rời khỏi bãi đỗ xe, hòa vào làn đường.
Trong xe mở điều hoà hơi nóng.
Trình Bạch lại uống rượu nên thấy hơi bí bách, hạ bớt cửa sổ xe xuống hóng gió, thấy Chu Dị còn đang ho nên mới hạ xuống lại đóng lại.
Chu Dị bật cười, hạ cửa sổ xe chỗ cô xuống gần một nửa: “Cảm đã khỏi tương đối rồi, không sao đâu.”
Gió lạnh thổi từ ngoài vào.
Trình Bạch thấy mặt đỡ nóng được một chút, tì tay lên cửa sổ, tay chống lấy đầu, quay qua nhìn Chu Dị.
Vị sư đệ nhỏ hơn cô ba tuổi này hồi xưa cũng từng là một sinh viên nổi bật trong trường, năm cô học năm tư làm giám khảo sinh viên cho cuộc thi biện luận ở trường đã được chứng kiến cậu ta trong những tháng ngày tuổi trẻ hăng hái nhất.
Giờ đã trầm ổn hơn nhiều rồi.
Ánh đèn phố thị chạy lướt qua người Chu Dị như thể rượu rót ra để phơi đủ thời gian sẽ hết chát, trở nên thơm nồng.
Con người rồi sẽ được thời gian mài dũa.
Song, vào thời khắc yên tĩnh và hơi trầm lắng thế này, vẫn có thể thấp thoáng thấy sự hăng hái trên nét mặt trầm ổn của cậu ấy.
Trình Bạch bỗng nghĩ: Nếu là một vài năm trước, một vài năm trước trước nữa, khi cô vẫn chưa phải Trình Bạch bây giờ, chắc là cô sẽ thích Chu Dị phải không?
Chu Dị biết Trình Bạch nhìn mình, nghĩ đến chuyện lúc ăn tối, anh cười: “Sư tỷ thật thích trêu anh ấy.”
Trình Bạch hiểu ý cậu ấy.
Cậu ấy đang nói chuyện nãy ăn tối cố ý ăn liên tục nửa tiếng đồng hồ chọc Biên Tà tức phồng mang trợn mắt, hễ ăn một miếng thịt là lại ai oán nhìn cô một lần.
Cô nhoẻn cười: “Trêu Biên Tà rất vui mà.”
Vui ư?
Chu Dị không thấy vậy.
Xưa nay Biên Tà chẳng phải người hiền lành gì.
Một người có thể leo được lên đến đỉnh cao của một nghề, nếu mổ trái tim anh ta ra, chắc ngoại trừ tình yêu thì tất cả đều là màu đen. Lại càng khỏi phải nói đến trường hợp của Biên Tà, rời khỏi nền tảng đăng truyện rồi vẫn phát triển xuôi chèo mát mái, bình thường gặp ai cũng cười, không đắc tội một ai nhưng đến thời khắc quan trọng lại có thể tính chuẩn thời cơ dứt áo ra đi lại còn trộm được thêm người đi theo, không thể phủ nhận là rất ghê gớm.
Trình Bạch thấy Chu Dị không nói gì thì tò mò: “Có vẻ như cậu không cho là vậy hả?”
“Cũng không hẳn, nên nói là không chỉ cho là vậy.” Chu Dị ngẫm nghĩ, có vẻ cũng cảm thấy thú vị, “Anh ấy rất say mê viết sách, thỉnh thoảng có hơi chìm vào thế giới nội tâm quá đà. Nếu như cũng gắn cho anh ấy một cái tag nào đó giống như các nhân vật trong tiểu thuyết, tôi nghĩ anh ấy sẽ tự dán cho mình chiếc tag “giả heo ăn thịt hổ”, là kiểu người có tính mục đích vô cùng rõ ràng và ham muốn kiểm soát cũng rất mạnh.”
Lúc không làm gì thì không thể nhìn ra được gì, dù có nghĩ gì cũng chẳng dễ mà đoán ra được, cho đến tận khi ra đòn, một phát lấy mạng.
Độ đánh giá này thực sự khá cao.
Thực ra Trình Bạch cũng hơi có cảm giác như vậy, chỉ từ mấy câu ngắn gọn anh nói ở văn phòng là đã nhìn ra được chút dấu hiệu.
Cô chỉ nhìn nhìn, không tiếp lời.
Chu Dị thong thả nói tiếp: “Trước nay sư tỷ luôn là một người rất nhạy cảm, mặc dù chưa từng nhắc tới nhưng tôi luôn có cảm giác rằng sư tỷ đã nhìn ra từ lâu, tôi thích sư tỷ.”
“…”
Trình Bạch hơi cúi đầu mỉm cười im lặng.
Có lẽ là vì vẫn chưa khỏi cảm hẳn, giọng cậu ấy hơi khàn: “Trong nhận thức của tôi, sư tỷ thuộc về trường phái chủ động tiến công, chẳng qua là nhiều khi người ngoài không nhìn ra mà thôi. Thường hay thích đào sẵn bẫy ở đằng trước rồi đứng bên cạnh chờ con mồi nhảy vào trong hố.”
Chỉ tiếc, xem ra con mồi này không phải là anh ta.
Chu Dị biết rõ vì Trình Bạch cũng không hề giấu. Biên Tà có nhìn ra hay không anh ta không biết nhưng dù sao anh ta cũng đã nhìn ra rồi.
Trường phái chủ động tiến công…
Lần đầu tiên có người nhận xét về cô như vậy.
Trình Bạch cười: “Tôi có xấu tính thế không?”
Chu Dị muốn đáp là có xấu tính thế đấy.
Cuối cùng không nói ra.
Kỷ niệm trào dâng trong lòng Chu Dị.
Từ lần đầu tiên ở trường nghe người ta nhắc đến tên Trình Bạch cho đến lần đầu tiên cô nhìn anh rồi nhà anh xảy ra chuyện, anh gặp cô ở cửa tòa án…
Luôn có ai đó đi cùng với bạn bước qua những ngày tháng tối tăm nhất.
Nhưng đó có thể là người yêu, cũng có thể chỉ là bè bạn.
Gia đình Chu Dị sinh ra ảnh hưởng rất lớn đến anh.
Cha mẹ đôi bên cùng ngoại tình, ầm ĩ ra tới tận tòa.
Thực sự chẳng phải chuyện vẻ vang gì.
Anh ôm một nỗi hoài nghi sâu sắc với thứ mà thế giới này gọi là tình cảm, cho dù từ lâu anh đã nhận ra cảm xúc mình dành cho Trình Bạch nhưng anh vẫn không thực sự dám tiến lên một bước.
Đàn ông chẳng phải giống tốt đẹp gì.
Gặp nhiều là biết.
Đi tiệc rượu gặp dịp thì chơi ôm ôm ấp ấp thậm chí vác súng xông trận, về nhà vẫn tình cảm với vợ con y như một người chồng tốt.
Tình dục và cái gọi là “tình yêu” lại có thể tách rời.
Chính Chu Dị cũng không biết ngày hôm nay tình cảm thắm nồng, liệu ngày hôm sau ánh trăng sáng và hoa hồng đỏ có biến thành hạt cơm và máu muỗi hay không.
Nhưng Trình Bạch là người anh thích.
Ít nhất là ở thời khắc này phút giây này, trong lòng anh mãi mãi không bao giờ muốn người làm cô tổn thương là chính anh.
Xe đều đều lăn bánh.
Bản đồ thỉnh thoảng nhắc chỉ đường.
Cửa sổ xe mở hơi lâu, hai má Trình Bạch bắt đầu lạnh, cô nhấn nút cho cửa sổ xe từ từ đóng lại, giọng nghe xa xăm: “Tôi khác cậu, mặc dù chuyện trải qua không khác là bao nhưng cha tôi thật lòng yêu bà ấy, cho dù tới phút lâm chung vẫn còn hận bà ấy. Hận ở một mức độ nào đó là một tình yêu còn mãnh liệt hơn. Cho nên, tôi vẫn tình nguyện thử.”
Chẳng qua là rất kén người mà thôi.
Trình Bạch cười: “Có lẽ sau này cậu sẽ gặp được một người làm cậu cởi bỏ được nút thắt trong lòng.”
Chu Dị cũng cười theo nhưng không nói tiếng nào.
Xe càng chạy, con đường lại càng trở nên quen thuộc.
Cuối cùng dừng lại ven đường.
Chu Dị xuống xe tiễn cô, mới đi được một quãng đã nhìn thấy ngôi biệt thự đắt đỏ của Biên Tà, trong lòng bỗng nảy sinh một thứ cảm giác khó tả.
Anh bật cười hỏi Trình Bạch: “Sư tỷ ở đây à?”
Trình Bạch không hiểu Chu Dị cười gì, chỉ ngôi nhà cũ bên trái, đáp: “Nó đó, sao vậy?”
Chu Dị càng cười kinh khủng hơn.
Từ phản ứng của Trình Bạch có thể thấy hai người vẫn hoàn toàn chưa biết gì về chuyện này. Chu Dị bỗng cảm thấy duyên phận đúng là một thứ rất kỳ diệu, ngay đến ông trời cũng đang giúp thằng cháu trai Biên Tà nhà lão.
Nhưng anh chẳng hề muốn nhắc cho Trình Bạch chút nào.
Ai bảo anh đang buồn phiền chứ?
Cứ để hai người đó tiếp tục vờn nhau đi.
Anh húng hắng ho một tiếng, lắc đầu đáp: “Không có gì, hơi bất ngờ ấy mà.”
Trình Bạch có linh cảm tiếng cười này của Chu Dị cất chứa thông tin gì đấy không thường chút nào nhưng cậu ta đã nói là không có gì rồi, cô cũng không tiện hỏi thêm.
Đi thêm mấy bước, đèn cảm ứng trên tường tự động sáng lên.
Ba ngọn đèn xếp thành một hàng, con đường trước mặt trở nên sáng sủa.
Đoạn đường còn lại không ai nói thêm câu nào.
Cho đến tận khi Trình Bạch về tới tận cửa nhà, lấy chìa khóa ra mở cửa, Chu Dị mới đứng trong góc tường tối, khàn khàn nói: “Cảm ơn.”
Trình Bạch không thấy rõ biểu cảm của cậu ta.
Nhưng không biết tại sao, cô lại thấy giọng nói này có gì đó kìm nén, rất giống chàng trai trẻ năm xưa rõ ràng muốn khóc nhưng lại cố gồng lên nói với cô cậu ta không sao.