Từ Lệ vừa hét, vừa chạy đến nhà nhà vệ sinh để rửa mặt. Thấy mình đã gây ra lỗi lớn như vậy Trình Khả Nhu vội quay lại nhìn Tống Thiên Hàn lo lắng hỏi:
“Giờ sao đây?”
Tống Thiên Hàn cũng không biết phải làm sao:
“Sao… sao cô xịt liên tục vậy?”
Trình Khả Nhu miếu máu nói: “Tôi không có cố ý! Tại tôi sợ quá… nên tui bị liệu, hức hức.”
Tống Thiên Hàn khó xử, “Nhưng mẹ tôi… lần này tiêu thiệt rồi…Hazz…”
Dương Hàn Tuyết và Từ Lệ chạy vào nhà vệ sinh tranh nhau để rửa mặt.
Từ Lệ: “Rác quá! Chắc là bỏng da rồi!”
Dương Hàn Tuyết liên tục dội nước vào mặt của mình, “Hu hu hu, mặt của bác sao rồi?”
Từ Lệ vừa rửa vừa nói: “Rửa nước cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi, nhưng mà vẫn còn rác dữ lắm.”
Dương Hàn Tuyết ngẩn mặt lên hỏi Từ Lệ. “Vậy mặt của con, mặt của con sao rồi bác!”
Từ Lệ lau lau mặt mình nói: “Chờ một chút để bác lau mặt… Hớ…”
Vừa nhìn thấy gương mặt nổi đầu mẫn đỏ của Dương Hàn Tuyết, nhìn cứ như mặt của con khỉ vậy, Từ Lệ liền há hốc miệng không thể nói thành lời. Dương Hàn Tuyết thấy vẻ mặt Từ Lệ nhìn mình có chút kỳ lạ, liền quay mặt nhìn vào trong gương, thấy mặt của mình trở nên xấu xí như vậy liền hét lên.
“Á… á… á… Bây giờ…bây giờ… mặt của con bị như vậy, thì làm sao mà đi thử vai được đây. Hu hu hu.”
Từ Lệ lúng túng cũng không biết phải làm sao. Dương Hàn Tuyết lại nói:
“Bác ơi, bác, hay là bác đuổi cô ta ra khỏi nhà đi! Hu hu hu.”
Từ lệ: “Lúc nảy nói đồng ý cho cô ta ở. Bây giờ lại muốn đuổi đi, làm như vậy chắc chắn là Thiên Hàn sẽ không đồng ý đâu. Sau đó nó sẽ bỏ đi chung luôn đó con à!”
Dương Hàn Tuyết: “Hu hu! Vậy phải làm sao bây giờ hả bác?”
Từ Lệ: “Nín đi con chắc chắn là sẽ có cách mà, chúng ta sẽ tìm cách, mà con hãy bình tĩnh đi! Mau nín đi đừng có khóc nữa mà.”
Dương Hàn Tuyết vẫn nủng nịu, khóc: “Bác ơi ơi, hu hu hu.”
Còn lúc này ở văn phòng tổng giám đốc của công ty giải trí thần tượng. Mạc Thiên Vũ đã mang chuyện Rocher đến gặp riêng mình, kể cho Bạch Thiên biết. Bạch Thiên nghe xong liền đập bàn tức giận.
“Tại sao anh ta lại dám như vậy hả?”
Mạc Thiên Vũ lại nói: “Không những vậy, anh ta còn nói, sẽ cho tôi cùng nắm giữ cổ phần, cùng quản lý công ty nữa đó sếp à!”
Bạch Thiên: “Ha ha ha. Cái công ty nhỏ xíu như vậy. Đừng nói với tôi, cậu tốn thời gian như vậy là muốn đi gặp anh ta đó.”
Mạc Thiên Vũ: “Nhưng có vẻ cũng đáng quan tâm đó sếp.”
Bạch Thiên cũng bỏ tay ra, Mạc Thiên Vũ lại nói tiếp.
“Sếp anh làm cái gì vậy hả? Nếu mà tôi muốn bỏ đi thiệt, thì tôi không có ngồi đây kể cho sếp nghe mấy chuyện này đâu. Sếp tự đi nói chuyện với Rocher đi, dù sao thì hai người cũng thân thiết lắm mà, không phải sao? Đều là bạn củ nhau mà.”
Bạch Thiên cười giả tạo, “Hơ hơ, tôi không muốn nhận anh ta làm bạn đâu. Hừ, đổi tên mới thành Rocher cho nó tây nghe mà mắc ói à. Không biết là nghe tây hay là đang xuống dốc không biết nữa.”
Mạc Thiên Vũ: “Sếp cứ nói người khác, sếp cũng dừng tên Back Jack gì đó không phải sao?”
Bạch Thiên: “Vào thời điểm đó, để trở thành ca sĩ thì phải có một cái tên thật là hay, cậu không biết sao hả? Nếu như không còn làm ca sĩ nữa, thì tôi không còn sử dụng nữa. Chỉ có vậy thôi, chứ đâu có ai quay lại sử dụng như anh ta chứ.”
Mạc Thiên Vũ: “Hazzz…”
Bạch Thiên nhìn Mạc Thiên Vũ: “Nè, Thiên Vũ!”
Mạc Thiên Vũ: “Sao vậy sếp?”
Bạch Thiên: “Bây giờ cậu mau hứa với tôi đi, đừng có mà xuất hiện trên kênh của anh ta nữa đó!”
Mạc Thiên Vũ: “Ôi~ Tôi không có rảnh rước thêm khổ đâu, chỉ hát thôi cũng đã đủ mệt rồi đó sếp!”
Bạch Thiên: “Ờ mà… Còn người chiến thắng cuộc thi âm nhạc thì sao? Có hát được không? Có làm ca sĩ cho công ty được không?”
Mạc Thiên Vũ tổ vẻ không vui nói: “Không được đâu sếp. Nhắc đến là mất hứng, giọng hát thì cũng hay đó, nhưng kỹ năng thì vẫn chưa được. Tôi xin lấy đầu của mình ra đảm bảo. Nếu như sếp muốn tim ca sĩ trẻ thì… tuyển mấy cô xinh đẹp đến đây đi. Tôi chắc chắn là sẽ làm sếp hài lòng ngay.”
Bạch Thiên nghe vậy liền vui vẻ nói: “Nếu vậy thì không quan trọng về giọng hát rồi, chỉ cần xinh đẹp là đủ rồi!”