Sau khi phụ giúp Tiểu Mỹ nấu nướng xong,Trình Khả Nhu và Tống Thiên Hàn cùng nhau ngồi ăn ở. Tống Thiên Hàn gắp thức ăn cho cô, nói:
“Lát nữa anh tới công ty âm nhạc thần tượng, em muốn đi cùng không?”
Trình Khả Nhu ngạt nhiên, lập tức hỏi: “Em đi cũng được hả?”
Tống Thiên Hàn gật đầu, “Đương nhiên là được chứ, anh sẽ dẫn em đi giới thiệu em cho sếp của anh, biết đâu sếp của anh sẽ cho em thu âm thử thì sao! Thấy được không?”
Tống Thiên Hàn kéo cô ngồi lại, “Nè em, bình tĩnh đã, từ từ ăn cũng được không có gấp.”
Lúc này Á Liêu đột nhiên đi đến phòng ăn, cũng vừa hay nghe thấy, liền đi đến chỗ của Tống Thiên Hàn nói:
“Cậu Thiên Hàn, cậu tính dẫn cô Khả Nhu đi theo luôn hả? Nhưng mà bây giờ bà chủ đang muốn gặp cổ đó!”
Tống Thiên Hàn nhìn Á Liêu hỏi: “Mẹ tôi muốn gặp Khả Nhu làm gì?”
Á Liêu: “Ờ… bà chủ có chuyện muốn nói với cô Khả Nhu đó cậu.”
Tống Thiên Hàn nhìn sang cô nói: “Nếu vậy thì em lên gặp mẹ của anh trước đi, anh sẽ chờ!”
Á Liêu lập tức ngăn cản, “Úi! Cậu Thiên Hàn không cần phải chờ đâu, có vẻ là bà chủ sẽ nói chuyện với cô Khả Nhu khá là lâu đó cậu.”
Trình Khả Nhu nhìn anh nói: “Anh yêu, em nghĩ là anh đi làm trước đi. Hôm sau em đi với anh cũng được.”
Tống Thiên Hàn nghiên người qua nói nhỏ với cô.
“Không được gây chuyện nữa đó!”
Trình Khả Nhu giận dỗi phản bác lại, “Biết rồi, em lớn rồi mà, cứ nói đi nói lại hoài!”
Tống Thiên Hàn liếc cô với vẻ mặt đầy hoài nghi, nhân tiện liếc ngực của cô trêu ghẹo.
“Thì anh cũng biết em lớn quá trời!”
Trình Khả Nhu vội ôm ngực rồi đánh anh, mắng.
“Anh…”
Tống Thiên Hàn: “Ui đau!”
Trình Khả Nhu không muốn giỡn nữa mặt mài yểu điều nói:
“Thôi vậy em đi nha, anh đi nhanh rồi về nhanh đó nha!”
Tống Thiên Hàn cũng rất lo lắng cho cô, “Em nếu gặp chuyện thì có thể gọi cho anh bất kỳ lúc nào.”
Trình Khả Nhu: “Ừm!”
Tống Thiên Hàn: “Nhưng mà hy vọng không bị gọi là tốt nhất!”
Á Liêu thật sự là không muốn mới sáng ra lại phải ăn cơm chó, liền hằng giọng nhắc nhở.
“Hưm, hưm,hưm… mau theo tôi lên gặp bà chủ, bà chủ không thích đợi lâu. Mau lên đi cô Khả Nhu! Hứ!”
Trình Khả Nhu đi yểu xiều đu theo Á Liêu đi đến phòng khách để gặp Từ Lệ. Tiểu Mỹ thấy vậy liền có chút lo lắng nhìn theo bóng lưng của Trình Khả Nhu mà hỏi Tống Thiên Hàn.
“Cậu! Không biết bà chủ có ăn hiếp gì cô Khả Nhu không? Tôi thấy lo lắng lắm á cậu.”
Tống Thiên Hàn: “Nhưng mà tôi nghĩ người đáng lo nhất là mẹ của tôi thì đúng hơn đó!”
Từ Lệ đang ngồi xem tin tức, khi nhìn thấy Trình Khả Nhu đến thì đặt ipad trong tay xuống.
Trình Khả Nhu: “Bác gọi con có gì không ạ?”
Từ Lệ ra hiệu cho Á Liêu, “Đưa cho cô ấy đi!”
“Dạ bà chủ!”
Á Liêu vội lấy tờ giấy trên trên bàn đưa cho Trình Khả Nhu. Cô nhận lấy tờ giấy rồi hỏi:
“Cái này là gì vậy?”
Từ Lệ: “Những việc mà cô phải làm.”
Trình Khả Nhu mở tờ giấy ra đọc to lên, vì không thể tin được.
“Cắt cỏ, tỉa hoa, quét nhà, lau nhà, rửa chén, giặc quần áo, phơi quần áo, sếp quần áo, thay rèm cửa, lau bàn ghế, đi chợ mua xà lách, rau muống, cà chua, cá thu, đậu phụ, bánh mì, thịt bò. Trời ơi nhiều như vậy thì làm sao mà con làm hết được bác?”
Từ Lệ lập tức nói khẩy, “Vậy cô chỉ định ở nhà tôi ăn và ngủ thôi sao? Không định làm cái gì hết hay sao vậy hả? Nhớ lúc mà tôi còn trẻ, tôi đã tự mình làm hết tất cả mọi việc đó. Hay là cô không làm được! Đây là chưa có kết hôn mà đã muốn tỏ vẻ muốn làm mợ chủ rồi. Chắc là tôi sắp có một cô con dâu, gặp một chút trở ngại đã muốn rút lui rồi, ha ha ha. Vậy thì cứ chờ đến một ngày nào đó rồi Thiên Hàn sẽ biết, xem thử con trai tôi sẽ chọn đứng về phía ai? Giữa mẹ của nó và vợ của nó!”
Trình Khả Nhu thầm nghĩ, [Mẹ của anh ta đúng là quá tàn nhẫn, giờ tính sao đây? Nếu mà mình không làm theo lời bác ấy, bác ấy sẽ tìm mọi cách để chia rẻ mình và anh Thiên Hàn, khi đó việc của mình sẽ không thành công được nữa.]
Á Liêu thấy cô đứng trơ ra đó liền lớn tiếng nhắc nhở.
“Nè, trả lời đi cô có làm được hay là không đây? Hứ!”
Trình Khả Nhu cười nói: “Tất nhiên là được rồi, nhiêu đây đơn giản mà. Con sẽ bắt đầu bằng việc đi chợ đây thưa bác.”
Trình Khả Nhu cầm lấy đồ lên rồi vui vẻ rời đi. Từ Lệ và Á Liêu liền cười đắt ý.
Từ Lệ: “Ai mà biết được, khi cô ta không làm được, thì sẽ tự khắc rời khỏi đây mà thôi. Hí hí!”
Á Liêu liền nịnh nọt nói: “Đúng vậy, đó bà chủ! Hi hi.”
Từ Lệ: “Ha ha, cô ta sẽ không chịu nổi đâu, việc nhiều đến như vậy kia mà.”