Lúc này Lý Tuấn lái xe đến địa chỉ mà Trình Khả Nhu đưa cho.
Lý Tuấn: "Đến rồi!"
Mọi người cũng lần lượt xuống xe, khi nhìn thấy cái xưởng sửa xe trước mặt thì có một chút khó tin. Một cái xưởng khá cũ kỹ.
Mã Thành: "Là xưởng này hả? Hơi cũ đó nha."
Trình Hân Thư nhìn con gái mình hỏi: "Hai đứa con làm việc ở đây thiệt hả?"
Trinh Khả Nhu liền nở một nụ cười cứng ngắt nói:
"Dạ phải, hai đứa con làm ở đây đó mẹ!"
Mã Thành nhìn một lượt rồi nói: "Chỗ này còn cử hơn cả miếu thành hoàng của tôi nữa."
Mã Tùng Khang kéo kéo tay Trình Khả Nhu mà hỏi nhỏ:
"Khả Nhu có phải chỗ này thật không vậy? Coi chùng đi lộn chỗ đó.
Trình Khả Nhu: "Tôi đi theo chỉ dẫn của Tiểu Mỹ thôi, bây giờ tương kế tự kế đi."
Trình Hân Thư: "Mẹ thấy có chút kỳ lạ đó."
Trình Khả Nhu: "Có gì lạ đâu mẹ, ngày nào tụi con cũng làm việc ở đây mà."
Mã Tùng Khang cũng gật đầu hùa theo lời của cô, "Dạ phải đó dì."
Trình Hân Thư vẫn còn rất nhiều nghi ngờ hỏi:
"Vậy thì con ngồi ở chỗ nào, theo như mẹ thấy ở đây không có bán ghế ngồi làm việc gì cả. Tồi tàn như vậy mà trả con 20.000 tệ mẹ sợ đến cả 200 tệ, họ còn không có để trả cho con nữa là."
Trình Khả Nhu bị hỏi đến không biết nên nói gì, "Dạ thì..."
Trình Hân Thư ánh mắt sắt bến nhìn con gái mình.
"Hay là con đang nói dối mẹ, con không làm việc ở đây có đúng không?"
Trình Khả Nhu vội vàng lắc đầu nói: "Con không có nói dối mẹ, con nói thiệt mà, con làm việc..."
Đột nhiên giọng có giọng nói vang lên ở phía sau họ.
"Trời ơi là trời! Sao hôm nay trời nắng dữ vậy không biết nữa, không biết...."
Mọi người đều quay đầu lại nhìn, thì nhìn thấy Tiểu Mỹ ăn mặc như một bà thím đi đến, miệng không ngừng than vãn. Cô giả vờ nhìn thấy Trình Khả Nhu liền dừng lại hỏi:
"Khả Nhu cô đang làm gì ở đây vậy hả?"
Trình Hân Thư: "Ai vậy con?"
Tiểu Mỹ: "Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Tiểu Mỹ! Tôi hiện tại là chủ của tiệm sửa xe này đó. Mọi người đến thuê xe hả? Khả Nhu sao không tiếp khách hàng vậy hả?"
Trình Khả Nhu liền hiểu ý, mỉm cười giới thiệu.
"Dạ con xin giới thiệu đây là cô Tiểu Mỹ là chủ của nơi này. Cô Tiểu Mỹ, đây là mẹ của tôi, mẹ tôi muốn tới xem nơi làm việc của tôi đó."
Tiểu Mỹ rất nồng nhiệt chào đón, "Ôi đây là mẹ của Khả Nhu đó hả? Dạ em chào chị, em chào hai anh nha. Chào mừng mọi người đến với thiên đường của chúng tôi. Há há."
Mã Thành: "Thiên đường sao?"
Tiểu Mỹ gật đầu nói: "Phải đó. Hôm nay mọi người đến xem nơi làm việc của Khả Nhu có đúng không? Xin mời, xin mời rất hân hạnh được đón tiếp các vị khách quý. Mời vào, mờ đi bên này, tôi có nhiều thứ cho mọi người xem lắm."
Tiểu Mỹ dẫn họ vào bên trong, miệng vẫn liêng thiên giới thiệu hết chỗ này đến chỗ khác.
"Ở đây là thiên đường sửa xe, ở đây là khu vực xe cũ,... Ở đây chúng tôi làm việc như một gia đình, Khả Nhu rất giỏi giúp tôi đón khách, kiểm hàng, nhập hàng rất là tốt, làm cho tôi rất là hài lòng."
Trình Hân Thư: "Tôi cảm ơn cô đã giúp đỡ cho Khả Nhu."
Tiểu Mỹ xua tay nói: "Không có gì đâu mà. Mọi người cứ việc tham quan tự nhiên đi nha."
Trình Hân Thư, Lý Tuấn và Mã Thành cũng đi nhìn ngó xung quanh một lượt.
Trình Khả Nhu vẫy tay bảo Tiểu Mỹ qua phía bên này nói nhỏ:
"Qua đây nè, nè cô diễn tuyệt vời lắm luôn."
Tiểu Mỹ: "Tất nhiên rồi!"
Trình Khả Nhu có chút lo lắng hỏi: "Chúng ta đến đây như vậy bác có biết không vậy?"
Tiểu Mỹ: "Không sao hết, cô đừng có lo."
Trình Khả Nhu: "Cô nói với bác cô rồi hả?"
Tiểu Mỹ xua tay nói: "Vẫn chưa tôi lén đến đó."
Trình Khả Nhu: "Hả? Làm vậy chúng ta có bị cảnh sát bắt không?"
Tiểu Mỹ: "Đã nói đừng có lo mà, hôm nay là ngày nghĩ nên không có ai tới đâu."
Trình Khả Nhu: "Vậy hả? Vậy thì tốt rồi."
Tiểu Mỹ: "Ớ đây đợi tôi một lát nha."
Trình Hân Thư tham quan một vòng, lại có chút thắc mắc đi đến hỏi Trình Khả Nhu.
"Ớ đây không có nhân viên nào khác sao hả?"
Trình Khả Nhu nhất thời vẫn chưa biết nên nói thế nào. "Ò... Ờ..."
Lúc này Tiểu Mỹ quay lại trên tay cầm theo khây nước đi đến.
"Xin chào mọi người, tôi trở lại rồi đây. Trời nóng quá tôi mời mọi người uống lạnh cho mát mẻ nha. Bình thường chúng tôi sẽ chuẩn bị chai nước cho khách, nhưng mà hôm nay đã hết sạch rồi. Ha ha."
Lý Tuấn nhận ly nước rồi hỏi: "Nè khoan đã, cô là chủ của nơi này có thật không vậy?"
Tiểu Mỹ mỉm cười nói: "Ối trời đất ơi! Anh không tin tôi hả? Tôi đã nói rồi, ở đây chúng tôi coi nhau như một gia đình. Một người có thể làm được nhiều việc. Anh còn gì nghi ngờ gì nữa không?"
Ly Tuan: "Khong co."
Mã Tùng Khang thấy nếu mà còn hỏi nữa sẽ bị lộ hết liền lên tiếng.
"Ba ơi con nghĩ là mọi người nên về trước đi, con phải sửa xe tiếp rồi."
Mã Thành gật đầu nói: "Cũng phải, chúng ta nên đi về thôi."
"Ê nè! Tiểu Mỹ mày đến đây làm cái gì hả?" Đột nhiên một giọng nói vang lên từ phía xa, làm cho mọi người có chút kinh ngạt.