Dương Hàn Tuyết thay bộ đồ ngủ gợi cảm của mình rồi nằm uống éo trên giường chờ đợi Tống Thiên Hàn.
'Cốc cốc cốc
Nghe thấy tiếng gõ cửa Dương Hàn Tuyết liền ngồi bật dậy núp ở sau cánh cửa.
'Cạch
Tiếng mở cửa, cánh cửa vừa mới mở ra Dương Hàn Tuyết liền nhanh chóng nhào vào ôm lấy người vừa bước vào, nhưng người bước vào lại là Trình Khả Nhu.
"Anh Thiên Hàn "
Trình Khả Nhu cũng rất bất ngờ khi bị Dương Hàn Tuyết ôm lấy bất ngờ, mà hét lớn.
"Á... á... á..."
Dương Hàn Tuyết nghe không phải giọng của Tống Thiên Hàn, liền đẩy đẩy Trình Khả Nhu ra tức giận hỏi.
"Cô vào đây làm cái gì vậy hả?"
Trình Khả Nhu: "Vậy còn cô thì sao? Cô vào phòng này làm gì?"
Trình Khả Nhu lại nhìn thấy bộ đồ hở hang của Dương Hàn Tuyết liền hỏi tiếp.
"Cô mặc đồ kiểu gì vậy?"
Dương Hàn Tuyết: "Tôi muốn mặc gì, một người thấp kém như cô có tư cách gì để hỏi."
Trình Khả Nhu: "Công nhận chửi cũng mạnh miệng thật. Nè! Tự nhiên cô ăn mặc kiểu đó, rồi vào phòng của người yêu tôi nằm, làm sao tôi không hỏi cho được. Vừa rồi cô còn nhảy ra ôm chặc lấy tôi, chắc tưởng tôi là anh Thiên Hàn chứ gì? Thèm khát người yêu của người khác tới rung rảy luôn rồi, đúng là cái đồ không biết xấu hổ."
"Cô dám..." Dương Hàn Tuyết tức giận đưa tay lên muốn tát Trình Khả Nhu. Nhưng lại bị Trình Khả Nhu bắt được tay của cô.
"Cái gì muốn tác tôi hả? Tác đi"
Hai người họ cứ giằng co qua lại, nhưng với sức của Dương Hàn Tuyết không thể nào chống lại Trình Khả Nhu, liền tức giận mắng cô.
"Cô là người đến sau, tôi và Thiên Hàn yêu nhau trước. Cô chính là cái đồ trà xanh, tôi chỉ dành lại đồ của tôi thôi! Nên cô không có quyền chửi tôi. Cô trả lại Thiên Hàn cho tôi đi!"
Trình Khả Nhu: "Không được! Cho dù tôi là trà xanh thì cô cũng không có quyền làm như vậy. Cô thích hở hang chứ gì, nếu cô muốn hở hang như vậy tôi sẽ giúp cho cô."
Trình Khả Nhu quay qua lại thấy cây kéo trên bàn làm việc của Tống Thiên Hàn, liền đẩy Dương Hàn Tuyết ra, chạy đến cầm lấy cây kéo. Dương Hàn Tuyết nhìn thấy coi cầm kéo liền sợ hãi hỏi:
"Cô định làm gì?
Trình Khả Nhu: "Muốn khiêu gợi lắm đúng không? Vậy tôi sẽ giúp cô!"
Dứt lời Trình Khả Nhu cầm kéo xong tới chỗ của Dương Hàn Tuyết. Dương Hàn Tuyết sợ hai né ra rồi hét lên.
"Á... á... ..... Có ai không? Cứu với!"
Trình Khả Nhu cầm kéo đuổi theo Dương Hàn Tuyết.
"Đừng có chạy, lại đây! Lại đây!"
Dương Hàn Tuyết nào dám để cô bắt được, vừa chạy vừa hét lớn.
"Á... á... á....!"
Á Liêu đáng làm việc dưới nhà lại nghe thấy tiếng la hét ở trên tầng.
"Có tiếng hét là giọng của ai vậy? Hình như là giọng cô Hàn Tuyết. Thôi chết rồi!"
Á Liêu vội vàng chạy lên lầu xem. Lúc này Tống Thiên Hàn và Từ Lệ cũng vừa hay về tới. Vừa mới bước xuống xe đã nghe thấy giọng hét lanh lãnh từ trong nhà truyền ra.
Tư Lệ: "Ai la hét ở trong nhà vậy?"
Tống Thiên Hàn: "Giống giọng của Hàn Tuyết đó mẹ."
Từ Lệ: "Mau vào xem sao"
Trình Khả Nhu đuổi nảy giờ cuối cùng bắt được một gốc váy ngủ của Dương Hàn Tuyết. Dương Hàn Tuyết cũng té ngã xuống giường của Tống Thiên Hàn. Được thế Trình Khả Nhu liền cắt váy ngủ của Dương Hàn Tuyết.
"Muốn khoe mà đúng không? Tôi sẽ giúp cho cô."
Dương Hàn Tuyết: "Á... đừng mà..."
Á Liêu cũng vừa chạy vào, thấy hai người học đang đáng đánh nhau. Á Liêu liền vòng qua ôm lấy Trình Khả Nhu muốn kéo cô ra.
"Dừng lại, dừng lại đi!"
Từ Lệ và Tống Thiên Hàn cũng chạy vô tới, thấy tình hình trước mắt, anh liền nhanh chóng đến ngăn Trình Khả Nhu lại.
"Dừng lại, dừng lại, dừng lại đi."
Nhưng Trình Khả Nhu rất hăng không muốn để cho Dương Hàn Tuyết thoát, nhưng với sự ngăn cản của Á Liêu và Tống Thiên Hàn, đã tạo cơ hội cho Dương Hàn Tuyết có được cơ hội chạy thoát.
Trình Khả Nhu rất tức giận, "Đừng chạy đứng lại đi, đừng có trốn"
Dương Hàn Tuyết núp ở sau lưng của Tống Thiên Hàn.
"Anh Thiên Hàn "
Thấy Trình Khả Nhu vẫn không chịu thôi, Tống Thiên Hàn tức giận quát lớn.
"Khả Nhu! Dừng lại đi!"
Thấy Tống Thiên Hàn nổi giận Trình Khả Nhu mới dừng lại, thở hổn hển.
Tống Thiên Hàn: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Trình Khả Nhu liền chỉ vào Dương Hàn Tuyết núp sau lưng anh nói.
"Chính là cái cô Hàn Tuyết đó đó, cô ta cố tình vô đây để ăn anh. Anh phải cảm ơn em, vì đã phát hiện ra được, nếu không anh không còn cái gì luôn rồi."