Trần Minh nhíu mày, nhưng giọng điệu của ông ta vẫn rất ôn hòa: “Trong này không phải bên ngoài biệt thự, phòng anh Cảnh có nhà vệ sinh mà, sao phải đi xa thế? Hơn nữa phóng uế lung tung không đúng đâu.”
Mục Cảnh Hành: “…”
Dù từ nhỏ đến giờ, mấy lời đồn về anh ta không tốt lắm, nhưng chưa có ai nói anh ta phóng uế lung tung cả.
Chuyện này mà lan ra ngoài, cậu chủ nhà họ Mục như anh ta sẽ không được tung hoành khắp thủ đô nữa!
Hít vào thở ra mấy lần, sau một hồi sững sờ, Mục Cảnh Hành mới giữ được bình tĩnh.
Anh ta hỏi: “Quản gia Trần, ông không ngủ à?”
Trần Minh nói: “Mải nhớ lại chuyện con dâu tôi mang thai đã mười ba tháng nhưng vẫn chưa sinh nên tôi cũng mất ngủ.”
Mục Cảnh Hành: “…” Lý do gì mà nghe ngang trái vậy?
Thấy ánh mắt oán trách và giận hờn của Trần Minh, Mục Cảnh Hành chẳng buồn an ủi nỗi buồn hết sức vô lý của ông ta.
Anh ta uể oải rồi lại xoay người bước đi.
Nhìn bóng lưng của Mục Cảnh Hành, Trần Minh hả dạ rồi nói: “Cỡ anh sao đấu lại cô chủ nhà tôi!”
Sáng sớm hôm sau, Mục Cảnh Hành gõ cửa phòng Quân Dạ Huyền với đôi mắt thâm đen như gấu trúc.
Vừa bước vào, anh ta khóc nức nở.
“Anh ba, em làm cỡ nào cũng không vào được phòng sách của Kiều Khanh, chứ đừng nói gì đến giúp anh tìm kiếm bí mật trong tủ sách của cô ấy!”
Quân Dạ Huyền đang cài khuy ở cổ tay áo, trông anh không ngạc nhiên gì cả.
Thấy nét mặt của anh, Mục Cảnh Hành sững sờ.
Anh ta bực bội, nói: “Anh đã đoán được rằng tôi không vào được?”
Đôi lông mày thanh tú của Quân Dạ Huyền cau lại: “Không chắc, nên để cậu thăm dò trước.”
“Anh có biết cả đêm qua tôi không ngủ được không hả!”
“Vậy giờ cậu đi ngủ đi.” Quân Dạ Huyền đáp lại một cách bình thản rồi đi ra cửa.
Mục Cảnh Hành bồn chồn: “Anh định làm gì?”
“Ăn sáng.”
Mục Cảnh Hành nhanh chóng đứng dậy: “Tôi cũng đi.”
Khi xuống lầu, Hà Vãn Thanh đang dặn người hầu chuẩn bị bữa sáng.
Thấy Mục Cảnh Hành, bà cười thầm: “Đêm qua con ngủ không được à?”
Mục Cảnh Hành chưa kịp mở miệng, Trần Minh đã trả lời: “Đêm qua anh Cảnh bị mất ngủ.”
Mục Cảnh Hành trừng mắt nhìn ông ta.
Hà Vãn Thanh nhìn Trần Minh với ánh mắt khó hiểu: “Sao ông biết anh ta bị mất ngủ?”
Trần Minh: “Vì đêm qua anh Cảnh đã đi… ưm…”
Mục Cảnh Hành đột nhiên bịt miệng ông ta: “Dì ơi, con đói rồi.
Ta đi ăn cơm đi.”
Hà Vãn Thanh liếc nhìn hai người với ánh mắt đầy nghi ngờ.
Sau cùng bà không hỏi gì thêm, chỉ xoay người bảo người hầu dọn đồ ăn.
Ăn xong, Kiều Khanh nhấc ba lô trêи ghế sô pha rồi khoác lên vai.
Sau khi nói vài câu với Hà Vãn Thanh, cô đi ra ngoài.
Nhà họ Kiều khá gần trường nên Kiều Khanh ít khi đi ô tô, cô hay đi bộ đến trường.
Kiều Khanh đi chưa được bao lâu, Quân Dạ Huyền đang ngồi trong phòng khách liền đứng dậy và nói: “Dì ơi, con đi dạo một tí.”
Hà Vãn Thanh nhìn anh với ý “Dì hiểu rồi” rồi vẫy tay bảo anh “Con đi đi.” Mục Cảnh Hành thấy vậy liền đứng dậy định đi ra ngoài, nhưng bị Hà Vãn Thanh chặn lại: “Con đi theo làm gì?”
Nhớ lại chuyện sáng hôm qua bị nhầm là gay, Mục Cảnh Hành nói lại:
“Con đi gặp các nhà đầu tư, để dò xem có thể thu hút thêm tiền vốn cho việc khởi nghiệp không.”
Hà Vãn Thanh cười tươi rồi giơ ngón tay cái lên: “Cậu nhóc này tương lai xán lạn đó! Dì rất xem trọng con!”
Mục Cảnh Hành vừa mừng vừa lo, anh ta cười đắc ý: “Cảm ơn dì.”
Sau đó quay người chạy ra ngoài đuổi theo Quân Dạ Huyền.
Kiều Khanh nhìn thẳng về phía trước.
Quân Dạ Huyền bình thản sải bước trêи đôi chân dài của mình và giữ một khoảng cách nhất định với cô.
Một lúc sau, Mục Cảnh Hành đuổi kịp tới: “Anh ba, anh đi theo Kiều Khanh để làm gì?”
“Suỵt.” Quân Dạ Huyền đặt ngón trỏ lên môi anh ta rồi hất cằm lên: “Nhìn đi.”.