Bạn Gái Toàn Năng Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 37: Diễn Xuất Của Quân Dạ Huyền



Giáo viên luôn hòa nhã đột nhiên nghiêm túc đứng lên, lực uy hϊế͙p͙ vẫn rất lớn, phía dưới lập tức không ai dám nói chuyện nữa.

Dương Liên Phong lại uống một ngụm nước, đã dự phòng trước.

“Đừng quên, tôi nhấn mạnh lại một lần nữa, cuộc họp phụ huynh sẽ là thứ tư tuần này, cũng chính là ngày kia.

Nếu ai đó không mời phụ huynh của bạn đến, tôi chỉ có thể mời cha mẹ của bạn đến văn phòng.



Lời này của ông ta vừa nói, những bạn học cảm thấy mình chưa thi tốt cũng không dám nghĩ tới điều đó nữa.

Nghe tiếng thở dài phía dưới, Dương Liên Phong cười đắc ý.

Sau khi tan học, Kiều Khanh về đến nhà, liền phát hiện trong nhà có hai vị khách không mời.

Bà cụ ngồi ở ghế chính giữa nhìn thấy Kiều Khanh, chống nạng gõ xuống đất.

Mặt lạnh nói: “Cháu còn biết đường mà về đấy à! Hôm nay cháu đã làm được chuyện tốt gì rồi?”

Mắt Kiều Khanh nheo lại, còn chưa kịp mở miệng, Hà Vãn Thanh liền lên tiếng.

“Mẹ, nể mặt Truy Bác, con tôn trọng gọi một tiếng mẹ, nhưng mẹ cũng không thể vì mẹ lớn tuổi mà không tôn trọng người khác! Khanh khanh vừa trở về, còn chưa hỏi rõ ràng mà mẹ đã mắng con bé, xin lỗi người làm mẹ như con không đồng ý!”

“Cô nói ai là có tuổi rồi mà không biết tôn trọng người khác?” Mạnh Xuân Hoa chỉ vào Hà Vãn Thanh rồi ho khan vài tiếng.

“Có ai nói chuyện với mẹ chồng như vậy không? Con bé này sở dĩ không nghe lời như vậy đều là tại cô cả…”

“Đủ rồi!” Vẻ mặt Kiều Khanh mệt mỏi, ánh mắt dừng lại trêи mặt Mạnh Xuân Hoa và Tần Vịnh Mai: “Hai người tới đây có việc gì sao?”

Mạnh Xuân Hoa hừ lạnh một tiếng: “Quả nhiên đúng là cái loại mẹ nào con nấy, bây giờ ngay cả bà nội cũng không gọi!”

Tần Vịnh Mai tiến lên một bước, nói lại cho con gái mình với vẻ mặt tức giận.

“Khanh Khanh, bác gái tự thấy rằng bác đối xử với cháu không tệ, cháu là chị gái, bác không nói đến việc cháu ở trường chăm sóc Niệm Niệm như thế nào, nhưng cháu cũng không thể xúi giục những lưu manh ngoài xã hội kia bắt nạt con bé chứ!”

Kiều Khanh nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Cô ta nói như vậy với các người à?”

“Cháu cho rằng con bé giống như cháu sao, lúc nào cũng nghĩ người khác đều xấu xa như vậy à!” Mạnh Xuân Hoa nói: “Chính là trêи đường về nhà bạn học nữ đi cùng con bé đã nói với chúng ta.



Niệm Niệm còn không cho phép nói, còn ở đây nói chuyện với cháu, cháu mở miệng ra lại là trách móc con bé, lương tâm của cháu để đâu!

Nói xong bà ta giơ cây nạng trong tay đập về phía Kiều Khanh.

Kiều Khanh còn chưa kịp làm gì, bên thân một tiếng gió đập tới, bên hông cô đột nhiên bị siết chặt lại, bị rơi vào một cái ôm tràn ngập hơi thở lạnh lẽo.

Nạng đánh vào sau vai, Quân Dạ Huyền lập tức kêu rêи một tiếng.

Cúi đầu nhìn xuống người trong vòng tay của mình: “Lúc bắt nạt tôi ngược lại rất thông minh, lúc này sao ngốc nghếch thế lại không biết tránh đi chứ?”

Hà Vãn Thanh bị sự cố này làm cho hoảng sợ, sau khi lấy lại tinh thần lập tức tức giận: “Bà àlão, bà làm cái gì vậy?”

Trách móc Mạnh Xuân Hoa một câu, bà liền vội vàng đi tới bên cạnh Kiều Khanh và Quân Dạ Huyền.

Nói với Kiều Khanh: “Con gái yêu, con mau lên tầng xem cho Tiểu Huyền, trêи người cậu ấy còn có vết thương.



“Dì ơi, con không sao.

” Quân Dạ Huyền nét mặt giọng nói tràn ngập đau đớn, “Chỉ cần Khanh Khanh không sao là tốt rồi.



Mục Cảnh Hành đứng ngoài cửa ngước nhìn bầu trời không nói gì còn chưa bước vào.

Giả bộ, tiếp tục giả bộ.

Trước kia anh ta sao lại không phát hiện, anh ba diễn xuất tốt như vậy?

Diễn xuất này, anh ta cũng nguyện ý cúi đầu.

Chẳng lẽ là suốt ngày nhìn thấy Kiều Khanh cùng người con trai bằng tuổi ở cùng nhau, sinh ra cảm giác nguy hiểm, bây giờ đã bắt đầu dùng khổ nhục kế?

Anh ta đang đảo mắt xung quanh, lại cảm nhận được ánh mắt muốn ăn thịt người của Quân Dạ Huyền.

Nhất thời run rẩy, nhớ tới còn có việc quan trọng chưa làm, liền xoay người đi gọi điện thoại.

Kiều Khanh bị ôm chặt không thở nổi, mặt mũi tối sầm nói: “Buông tôi ra!”

Quân Dạ Huyền nghe thấy vậy lưu luyến không nỡ buông tay.

Ánh mắt Kiều Khanh dừng lại ở trêи ngực anh, nhìn thấy một vết máu lớn phía sau, đôi hàng mi không khỏi run rẩy.