Bạn Gái Toàn Năng Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 49: Đối Xử Khác Biệt



Hà Vãn Thanh nghe thấy thế ngay lập tức chớp chớp mắt.

Vốn dĩ người có thành tích kém rất nhiều không đến nỗi bị nói là đồ vô dụng.

Vấn đề nằm ở việc Khanh Khanh có một người bố thiên tài, lại có một cô em gái giỏi giang vượt trội.

So sánh với nhau mới càng khiến cho người khác cảm thấy Kiều Khanh vô dụng.

Vì thế khi Đào Nghệ nhắc tới Kiều Truy Bác khiến cho Hà Vãn Thanh không thể nào không giật mình.

Nhưng cho dù là như thế thì bà vẫn gật gật đầu: “Đúng thế.



Đào Nghệ nghe thấy thế, ánh mắt nhìn Hà Vãn Thanh càng trở nên dịu dàng hơn.

“Khi xưa tôi và Hoài An vừa mới đặt chân đến thành phố Lương, đều là nhờ vào sự giúp đỡ tận tình của ông Kiều mới có thể đứng vững ở thành phố Lương cho đến tận bây giờ.

Nếu như không phải…”

Đào Nghệ thở dài một hơi, rút ngắn lại một vài lời: “Nhà họ Kiều cao quý hơn nhà họ Lạc gấp mấy lần, bây giờ bọn trẻ của hai nhà chúng ta lại có mối quan hệ tốt với nhau, có thể nói là mối duyên phận trời định.



Nói xong bà ấy lấy ra từ trong túi xách hai tấm danh thϊế͙p͙: “Đây là phương thức liên lạc của tôi với của bố Lạc Thâm, bà và Khanh Khanh có khó khăn gì không giải quyết được cứ việc liên lạc với chúng tôi.



Hoài An mặc gì cũng không phải tài cao chức trọng gì cho lắm, nhưng ở thành phố Lương cũng xem như là người có chút tiếng nói.



Tần Vịnh Mai đứng từ phía xa nhìn chằm chằm về bên này thấy thế gương mặt xanh mét.

Không ngờ rằng bà ta chủ động đến xin xỏ cũng không thuyết phục được Đào Nghệ.

Mà Hà Vãn Thanh còn chưa làm gì lại khiến bà ấy chủ động tình nguyện.

Quả nhiên, cả nhà đó chính là khắc tinh của bọn họ.

Nhất là Kiều Truy Bác, cho dù đã mất tích rồi mà vẫn ngáng đường bà ta.

“Thế sao được cơ chứ?” Hà Vãn Thanh đưa tay ra từ chối.

Đào Nghệ đút thẳng tấm danh thϊế͙p͙ vào trong tay bà: “Bà đừng từ chối nữa mà, cho dù không phải là để đền ơn thì tôi cũng muốn kết bạn với bà, bạn bè với nhau giữ lấy phương thức liên lạc cũng được đúng chứ?”

Hà Vãn Thanh lúc này mới thôi từ chối mỉm cười nói: “Bà khách sáo quá đi.



Tần Vịnh Mai nhìn thấy Hà Vãn Thanh làm tịch làm bộ một phen trong lòng tức sôi máu.

Không muốn ở lại đây chứng kiến cảnh này nữa, bà ta lạnh lùng hừ một tiếng kéo theo Kiều Niệm quay người rời đi.

Đào Nghệ nhìn thấy Hà Vãn Thanh nhận lấy liền thở phào nhẹ nhõm cũng không khách sáo nữa: “Để hôm khác tôi với Hoài An đến nhà chào hỏi nhé.



Nói xong bà ấy gọi Lạc Thâm đang đứng ở bên cạnh nói chuyện với Kiều Khanh: “Lạc Thâm, chúng ta nên về nhà rồi.



Lạc Thâm “Ò” một tiếng: “Khanh Khanh à, buổi chiều gặp lại nhé.

Dì ơi, tạm biệt ạ.



Đào Nghệ cũng mỉm cười vẫy vẫy tay với hai mẹ con nhà Hà Vãn Thanh, sau đó bật mở chiếc ô ra che đi những ánh mắt ác độc của những người khác dành cho Lạc Thâm.

Kiều Khanh nhìn theo bóng lưng rời đi của hai người rơi vào trầm tư.

Mối quan hệ giữa Đào Nghệ với Lạc Thâm, bên ngoài nhìn có vẻ giống như là mẹ con.

Nhưng cẩn thận quan sát, mỗi một biểu cảm và động tác mà Đào Nghệ dành cho Lạc Thâm đều vô cùng cung kính.

Không giống với người mẹ đối đãi với con cái, ngược lại giống như một người giúp việc đang đối đãi với người chủ vậy.

“Con gái yêu à, con đang nghĩ cái gì thế?” Hà Vãn Thanh nhìn thấy Kiều Khanh thất thần bất giác hỏi.

“Không có gì ạ.



Kiều Khanh thu ánh mắt lại bình thản nói: “Chúng ta đi thôi.



Trêи đường trở về, giữa đường Hà Vãn Thanh và Kiều Khanh gặp Tần Vịnh Mai được mấy bậc phụ huynh tung hô, gương mặt vô cùng đắc ý.

Vốn không định góp vui, nhưng mấy người tung hô Tần Vịnh Mai lại không để bọn họ được như ý.

Đang nói những lời nịnh hót Tần Vịnh Mai và Kiều Niệm, nhìn thấy hai mẹ con Hà Vãn Thanh liền chuyển chủ đề liên quan đến hai mẹ con.

“Đây không phải là cô chị gái của Niệm Niệm đó hay sao? Người mà ban nãy nói sẽ đứng đầu kỳ thi đấy đúng chứ?”

Lời của người này vừa dứt, một đám phụ nữ liền bịt miệng tấm tắc cười.

“Lời này cũng chỉ có bà mới tin, đứng thứ hai từ dưới lên mà lại có thể thi được vị trí đầu tiên, thì con gái của tôi chẳng phải cũng có thể đứng đầu cả nước hay sao?”

“Ây, nhắc đến mấy người đó làm gì cơ chứ? Đúng là lãng phí thời gian mà, bây giờ tôi chỉ muốn nghe xem bà Kiều dạy dỗ con cái như thế nào thôi để còn học tập theo nữa.