“Phù… khụ khụ…” Lạc Thâm bị cơm làm cho nghẹn suýt chết, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng.
Cậu ta len lén liếc nhìn Kiều Thanh thì thấy sắc mặt cô vẫn bình tĩnh và trơ trơ như thường lệ.
Hà Vãn Thanh rút ra hai tờ giấy rồi đưa tới: "Sao con lại bất cẩn vậy? Dì chỉ nói đùa thôi mà, Tiểu Huyền bình tĩnh hơn con nhiều đấy.
”
Nghe thấy cái tên Tiểu Huyền thốt ra từ trong miệng Hà Vãn Thanh, Kiều Khanh đang gắp rau chợt khựng lại một chút, thoáng chốc có một bóng dáng mơ hồ phảng phất ở trong đầu cô.
Cô cứ tưởng anh sẽ liên tục quấy rầy cô vào đêm hôm đó, nhưng trêи thực tế từ sau cuộc gọi video kia, anh không hề liên lạc lại với cô thêm một lần nào nữa.
Nếu không phải đột nhiên nghe thấy tên của anh, thì cô đã quên mất người này đã từng xuất hiện.
Nghĩ đến những gì Quân Dạ Huyền đã nói trước khi rời đi, Kiều Khanh nhíu mày.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng một phen, cô vẫn không tài nào nhớ nổi bộ dạng của anh nữa rồi.
Nhưng tính cách trơ trẽn không biết xấu hổ của anh để lại ấn tượng khá sâu sắc trong lòng cô.
Thủ Đô.
Bên trong trang viên Huyền Tôn.
Quân Dạ Huyền uể oải nằm nghiêng trêи ghế tựa của đài quan sát, hờ hững ném thức ăn cho cá xuống cái ao ở bên cạnh.
Khi Mục Cảnh Hành đến nơi, anh ta nhìn thấy hình ảnh một người đẹp đang say giấc vô cùng sống động.
Anh ta chống tay vào lan can, quay đầu lại nói: "Anh Ba, công việc của cậu đều đã xử lý xong từ nhiều ngày trước rồi mà, cậu không có ý định đến thành phố Lương một chút xíu nào sao? Chả lẽ tôi đã nghĩ sai rồi, cậu không có hứng thú với cô gái kia à?”
Quân Dạ Huyền phớt lờ anh ta, không biết anh đang suy nghĩ gì.
Mục Cảnh Hành ho nhẹ một tiếng: “Vừa nãy tôi đọc được một mẩu thông tin, hình như mẹ của Kiều Khanh đang muốn tìm gia sư tại nhà cho cô ấy.
Ý tôi là nếu như Kiều Khanh thật sự là thiên tài, thì trí nhớ của mẹ cô ấy cũng quá tồi rồi nhỉ? Ai da… Cậu đi đâu thế?”
Quân Dạ Huyền rời khỏi đài quan sát mà không thèm ngoái đầu lại, chỉ để lại cho Mục Cảnh Hành một bóng lưng tao nhã và lịch lãm.
Sau khi ăn cơm xong, Kiều Khanh và Lạc Thâm cùng nhau trở lại trường học.
Trong tiết học cuối cùng vào buổi chiều, Kiều Khanh loáng thoáng thấy khó chịu.
Khi tiết học trôi qua được hai mươi phút, cơn đau âm ỉ bỗng trở nên dữ dội.
Nhận ra “ngày con gái” đến sớm hơn dự kiến, Kiều Thanh thấp giọng chửi rủa một tiếng.