“Cháu ơi cháu đừng manh động, nếu như họ đã làm cái nghề này thì chắc chắn sẽ có người chống lưng ở thành phố Lương, chúng ta không đụng được vào bọn họ đâu.
”
Kiều Khanh bật cười một tiếng: “Có đụng tới được hay không, cháu nói là được, dì cứ đi theo cháu là được rồi.
”
Một sòng bạc dưới hầm ở nhà phố Lương.
Khi Kiều Khanh cầm theo chiếc hộp đến nơi liền nhìn thấy một người phụ trách đi tới: “Bạn nhỏ đến đánh bạc hay là đến vay tiền thế?”
Nếu như là bình thường có người mặc đồng phục cấp ba đến đây bọn họ đều sẽ không quan tâm.
Nhưng người phụ trách quan sát vài lần gương mặt lạnh lùng của Kiều Khanh, bây giờ ngoài xã hội đầy rẫy những cô gái xinh đẹp, thiếu gì thứ để thế chấp cơ chứ?
Kiều Khanh ném chiếc hộp xuống dưới mặt đất: “Tôi đến để trả tiền.
”
Người phụ trách cúi đầu xuống nhìn chiếc hộp quen thuộc mà mình vừa mới cho vay rời tay, lại nhìn về phía bên cạnh Kiều Khanh, bây giờ mới nhìn thấy hai mẹ con nhà Thẩm Vân.
“Đây là…”
“Chưa nghe rõ hay sao? Trả tiền.
Ba trăm nghìn nhân dân tệ vừa mới lấy, đều ở đây hết không thiếu một đồng nào.
” Giọng nói của Kiều Khanh đã hơi mất bình tĩnh.
Ánh mắt của người phụ trách đưa qua đưa lại giữa gương mặt của Thẩm Vân với Kiều Khanh, liền hiểu ra chuyện rốt cuộc là như thế nào.
Những ngón tay ở phía sau lưng siết chặt lại, nhưng bộ dạng vẫn mỉm cười khinh khỉnh.
“Xử lý việc trả tiền nằm ngoài phạm vi chức trách của một đứa như tôi, cô đợi một chút để tôi thông báo với ông Sáu một tiếng.
”
Sau khi người phụ trách này rời đi, vẻ mặt của Thẩm Vân vô cùng căng thẳng nhìn Kiều Khanh: “Cô… cô Kiều à, liệu bọn họ có để cho chúng ta trả tiền rồi coi như xong hết mọi chuyện không?”
Kiều Khanh nói: “Dì đừng lo lắng, cứ để cháu lo là được rồi.
”
Thẩm Vân nghe thấy thế cũng không nói thêm gì nữa, nhưng bàn tay tóm lấy quần áo đã làm lộ tẩy sự lo lắng.
Không lâu sau đó, người phụ trách kia đã mỉm cười trở lại: “Mời cô và bà, ông Sáu của chúng tôi đang đợi ở bên trong.
”
Thẩm Vân thấy thế liền kéo cánh tay của Kiều Khanh lại: “Hay là để tự dì đi đi, cháu ở lại đây đợi cùng với Nhan Nhan.
”
Kiều Khanh lắc đầu, thầm thở dài về sự ngây thơ của Thẩm Vân: “Nếu như dì và Tích Nhan sợ thì có thể ở bên ngoài đợi, vì để kết thúc chuyện này nên cháu không thể không đi được.
”
Nói xong cô liền cầm theo chiếc hộp đi vào phía bên trong.
Sao Thẩm Vân và Lâm Tích Nhan có thể để cô đi vào trong một mình được cơ chứ, liền đi theo sau.
Kiều Khanh đi theo người phụ trách đến một căn phòng, liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi ngồi vị trí ngồi chính.
Vóc dáng hơi béo, Ăn mặc theo phong cách Địa Trung Hải, trêи người mặc một bộ quần áo thời Đường, gương mặt tràn ngập sự ngao ngán.
“Thưa ông Sáu, bọn họ tới rồi.
” Người phụ trách thông báo một tiếng xong liền đứng gọn sang một bên.
Người được gọi là ông Sáu có tên là Lý Càn, nổi tiếng ra tay độc ác ở thành phố Lương.
Ông ta vừa đưa qua đưa lại nắp chén để thưởng trà, vừa đưa mắt lên nhìn ba người Kiều Khanh: “Không phải là vừa mới vay tiền hay sao? Sao đã lại đến trả luôn rồi?”
Kiều Khanh đặt chiếc hộp xuống mặt đất nói: “Không dùng đến nữa, không vay nữa.
”
Lý Càn đặt chén trà xuống dưới mặt bàn, gương mặt không tỏ rõ thái độ mỉm cười như không cười.
“Bảo vay là vay, bảo trả là trả, cô coi đây là chỗ nào thế? Anh em tôi không cần ăn cơm nữa à?”
Kiều Khanh khoanh tay lại: “Thế ông nói xem xử lý thế nào? Cho người ta vay tiền giờ lại không cho người ta trả tiền hay sao?”
“Trả thì cũng được thôi.
” Lý Càn đứng dậy, đi xuống khỏi vị trí ở trêи cao: “Nhưng ba trăm nghìn nhân dân tệ này đã ra khỏi cửa rồi thì xem như đã cho mượn rồi, đến trả lại thì không chỉ là con số này nữa đâu.
”
“Ồ?” Ngón tay của Kiều Khanh gõ nhẹ vào bắp tay: “Ông nghĩ rằng cần phải trả bao nhiêu?”
“Quy tắc của chúng tôi là một năm nhân năm lần, nể tình người phụ nữ này cũng đáng thương, cộng thêm việc thời gian cũng không dài, trả sáu trăm nghìn nhân dân tệ là được rồi.
”
“Cái gì cơ?” Thẩm Vân nghe thấy thế hai mắt liền trợn trừng, môi run rẩy nói: “Tôi… Mới đi chưa được bao lâu, sao lại có thể nhân lên gấp đôi cơ chứ? Các người ức hϊế͙p͙ người quá đáng quá.
”
“Dì à.
” Kiều Khanh nhìn về phía bà ấy, ngăn cản việc bà ấy nói thêm gì.
Sau đó gương mặt lạnh lùng nhìn về phía Lý Càn: “Nếu như chúng tôi chỉ trả ba trăm nghìn nhân dân tệ thì sao?”.