Thật không thể xem thường sức mạnh của Tề Phong và Trì Dương, họ đi đến đâu gió bão dữ dội nổi lên đến đấy.
Thấy cảnh tượng hỗn loạn, tan hoang trước mặt, Lý Càn khóc không ra nước mắt.
Các anh muốn đánh nhau thì cứ đánh, chứ đừng đánh nhau ở chỗ của tôi!
Thế nhưng ông ta chỉ dám nói thầm câu đấy ở trong lòng.
Một người là cậu ba nhà họ Quân, còn người kia lại là Phong Ngân, ông ta đâu dám đụng chạm vào bất kỳ ai trong số họ.
Nghĩ đến đây, ông ta lo lắng rồi nhìn chằm chằm vào cánh cửa vì sợ rằng thêm một vị đại thiếu gia quen thuộc khác xuất hiện.
Nếu ba chàng trai ấy đều tề tựu đông đủ ở đây, ông ta sẽ phải ngồi im chịu trận và chẳng làm được gì cả!
Mục Cảnh Hành vừa nâng dây thắt lưng vừa vuốt cằm vừa quan sát trận chiến với tâm trạng vô cùng vui mừng.
“Trì Dương đã tìm ra đối thủ cho anh ta rồi.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, tôi nghĩ hai người họ sẽ đánh cho đến khi trời tối thui mất.
”
Lang Âm đang trốn trêи nóc nhà thầm gật đầu, thực lực của hai người họ ngang nhau nên quả thực là khó phân thắng bại.
Quan sát Trì Dương và Tề Phong xong, anh ta nhìn qua phía Quân Dạ Huyền và Phong Ngân.
Anh ta tò mò, không biết khi giao đấu với nhau, hai người họ sẽ trông như thế nào.
Đang nghĩ như thế, đột nhiên Trì Dương và Tề Phong đánh đến chỗ anh ta.
“Rầm!”, một tiếng nổ vang trời vang lên và mái nhà đã bị phá sập.
Vài phút sau, Lang Âm bị Tề Phong lôi xuống.
“Anh cũng đừng đứng đó hóng chuyện nữa, mau phụ tôi xử lý con chó hoang này đi! Môn chủ và cô chủ nhà anh quen biết nhau đã ba năm, lâu hơn khoảng thời gian cậu ba Quân ở rể, bởi thế anh nên đứng về phía tôi, đúng chứ?”
Vì buộc phải tham gia trận chiến nên trong lòng Lang Âm vô cùng đau khổ.
Khi chưa nắm rõ ý định của cô chủ, đương nhiên anh ta sẽ không vội hỗ trợ cho bên nào cả.
Nhưng một khi đã vào trận, nếu Lang Âm không ra tay thì sẽ bị đánh cho tơi tả.
Không lâu sau, vì hai người họ mà cơ thể của anh ta bị thương.
Thấy vậy, mặt Kiều Khanh nghiêm lại, cô lao đến trước mặt ba người họ rồi khiêu khích Trì Dương và Tề Phong.
“Muốn đánh nhau thì cút ra ngoài mà đánh, đừng động người của tôi!”
Cô vừa dứt lời, Quân Dạ Huyền và Phong Ngân cùng nhìn Lang Âm.
Một người nhìn anh ta với ánh mắt sắc như dao cạo, người còn lại nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết.
Hiếm khi nào họ lại đứng cùng một chiến tuyến như thế.
Rõ ràng Kiều Khanh đã nói là “người của tôi” mà, nghe thế hai người họ ghen tuông ngay lập tức.
Sống lưng của Lang Âm lạnh toát, anh ta run lẩy bẩy rồi trốn sau lưng Kiều Khanh.
Lúc này, trông anh ta vô cùng yếu đuối, đáng thương và bơ vơ.
Thấy thế, Tề Phong ngẩn người, tên này còn biến thái hơn anh ta nữa!
Lý Càn nhìn lên cái mái nhà bị hỏng và lớp vôi đang rơi xuống rồi ngẩn người, ông ta cảm thấy đời này chả còn gì để luyến tiếc nữa.
Vừa định phàn nàn, ông ta bỗng nghe thấy tiếng của cái gì đó kêu “răng rắc”, thì ra có một viên ngói đang rơi từ trêи mái nhà xuống.
“Rầm!”, Lý Càn chưa kịp chạy đi đã bị viên ngói đập vào đầu rồi bất tỉnh.
“Ông sáu!”
“Ông sáu!”
Người phụ trách và các thuộc hạ của Lý Càn hét lên.
“Mau đưa ông ấy đến bệnh viện!”
Tình hình của bên này cũng đã phá vỡ bầu không khí đầy căng thẳng ở bên đó.
Kiều Khanh hít một hơi thật sâu rồi nói với Lang Âm: “Chúng ta đi thôi.
”
Quân Dạ Huyền đút hai tay vào túi quần rồi rảo bước theo sau cô: “Khanh Khanh, chờ tôi với.
”
Tề Phong nhìn gương mặt u ám của Phong Ngân rồi hỏi: “Môn chủ, có cần đuổi theo bọn họ không?”