Giáo viên vật lý nói: “Xin lỗi.
Bản thân tôi vốn giỏi ra đề, cùng với thầy Lặc và thầy Tần, trong vòng 3 tiếng ra năm đề sẽ tuyệt đối không dễ dàng thua trong cuộc thi lần này.”
Đến khi các thầy cô giáo hóa sinh cũng lần lượt bày tỏ thái độ của mình, Lương Mẫn liền cảm thấy vui vô cùng.
Vốn đang lo lắng các thầy cô giáo có ý định nhường, giờ đây bà ta lại hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Vội vàng đi theo các thầy cô giáo đưa đề đã chuẩn bị xong cho Kiều Khanh.
Sau khi Kiều Khanh nhận được đề, Lương Mẫn nói: “Em ấy làm bài cần phải gia hạn thời gian đúng không? Cũng không thể để chúng ta ngồi ở đây chờ đợi một ngày một đêm được, chúng ta cũng có cuộc sống của mình mà đúng không? Huống chi, cuộc thi cũng có gia hạn thời gian.”
Dương Liên Phong nhìn đồng hồ: “Các thầy giáo ra đề trong ba tiếng, đều là những câu hỏi khó, cũng không thể yêu cầu em ấy làm xong trong một thời gian ngắn được.
Vậy tạm thời định ra ba tiếng đi.
Cũng đã phiền đứa nhỏ này đến đây, chắc hẳn mọi người không tận mắt nhìn thấy kết quả thì cũng không cam tâm.
Vậy thì mời mọi người ở lại đến giữa trưa làm chứng, cơm trưa vẫn là tôi mời.”
Lời nói của ông ta hợp tình hợp ý, không có ai phản bác lại.
Nương theo lời nói của Dương Liên Phong, bọn họ ghi nhớ thời gian bắt đầu, Kiều Khanh an vị ngồi trên bàn làm việc của ông bắt đầu làm bài.
Trong lúc hai bên rảnh rỗi, lại sợ Kiều Khanh giở trò gian lận, dường như Lương Mẫn một phút cũng không rời khỏi người của cô mà nhìn chằm chằm vào cô.
Chỉ thấy Kiều Khanh xem lướt qua đề một lần, không hề dừng lại để suy nghĩ mà bắt đầu đặt bút xuống viết, môn nào cũng như vậy.
Thậm chí trong lúc làm Tiếng Anh, cô làm nhanh đến nỗi bà ta không kịp thấy rõ cô điền đáp án gì.
Ngay tại thời điểm bà ta đang sững sờ cảm thấy mới có vài phút trôi qua, đã thấy Kiều Khanh ném bút: “Xong.”
Tất cả các thầy giáo nghe vậy đều không tự chủ được mà nhìn thời gian, lại nhìn thấy thời gian hiện ở trên đồng hồ, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
Mới hai sáu phút trôi qua!
Tất cả bọn họ chia nhau cũng mất ba tiếng ra đề, vậy mà chưa đến ba mươi phút cô đã làm xong rồi!
Tính bình quân mỗi đề làm cũng chưa tới một phút đồng hồ!
Các thầy giáo đều ngạc nhiên tiến lên cầm đề thi chính mình ra đi so đáp án.
Thần sắc trên mặt Lương Mẫn sắp không kìm được: “Làm nhanh thì có ích gì chứ? Còn phải chính xác mới được!”
Nói xong bà ta cầm đề Anh lên xem, lập tức sững sờ.
Chờ đến khi xem hết các đáp án của Kiều Khanh, đáy mắt Lương Mẫn tràn đầy vẻ không thể tin, tay chân không tự giác được trở lên lạnh buốt: “Chuyện này sao có thể?”
Dương Liên Phong nhìn sắc mặt của bà ta, liền biết Kiều Khanh hoàn toàn đúng.
Trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi, ánh mắt nhìn Kiều Khanh lại lâm vào trầm tư.
Dù sao cũng là đề vừa ra, tất cả các đáp án đều vẫn còn nhớ kỹ trong lòng.
Các môn khác cũng rất nhanh so đáp án xong, tất cả các thầy giáo đều khiếp sợ nhìn Kiều Khanh giống như đang nhìn một quái vật.
“Tôi sắp không nhịn được mà muốn chửi tục rồi, đây chính là người ngu ngốc trong miệng của Lương Mẫn sao? Trí thông minh này sợ là còn cao hơn cả ba của tôi đấy.” Trương Đức Tuấn nói.
“Vốn dĩ tôi còn cảm thấy Diệp Phàm lớp tôi là thiên tài.
Bây giờ so sánh mới biết được thiên tài chân chính là như thế nào.
Thầy Dương, tôi bắt đầu hâm mộ thầy rồi phải làm sao bây giờ?” Giọng điệu Trâu Hải Yến chua xót.
Dương Liên Phong nghe vậy thì không tự chủ được mà ưỡn thẳng sống lưng, cuối cùng đã hiểu câu “Vận khí của thầy không tệ” của Giang Tuệ Tiêm là có ý gì.
Vận khí của ông ta há chỉ là không tệ? Đây là quá nghịch thiên đấy!
Có thầy giáo nghi ngờ nói: “Nếu thành tích đã tốt như vậy, vì sao bình thường lại cố ý thi kém chứ?”
Lời này tựa như châm ngòi thuốc nổ của Lương Mẫn: “Đúng! Rõ ràng là không hề ngu xuẩn, tại sao lại phải giả vờ học ngu dốt, sao bây giờ lại không tiếp tục giả bộ? Chẳng lẽ thấy vui khi đùa bỡn các thầy cô sao?”
Kiều Khanh còn chưa đáp lại, sắc mặt Giang Tuệ Tiêm đã dần chùng xuống.
“Lương Mẫn, em tốt nhất hãy có chừng mực.
Tôi cũng biết một chút, nếu không phải em nhiều lần khiêu khích đứa nhỏ này, thậm chí trong cuộc họp phụ huynh dùng ngôn ngữ nhục nhã mẹ cô bé, thì căn bản cô bé sẽ không lựa chọn làm bản thân mình bại lộ.
Mà em, một người gần bốn mươi tuổi, cũng chỉ vì lúc còn trẻ theo đuổi Kiều Truy Bác không thành mà luôn luôn nhằm vào đứa con gái vẫn chưa thành niên của cậu ta, em không cảm thấy mất mặt sao?”.