Tuy nói điểm không cao nhưng đề của cuộc thi lần này rất khó, điểm số này coi như không tồi.
Qủa nhiên sau đó phát mấy tờ bài thi thành tích chỉ có hai chữ số.
Chờ khi phát đến Lâm Tích Nhan, phía bên trên là ba chữ số, 112.
Chờ khi phát đến mình, trong nháy mắt Khương Dực nhẹ nhàng thở ra.
117, cao hơn hai người.
Xem ra chỉ riêng một môn toán học này, có lẽ anh ta đứng đầu trong lớp bọn họ.
Sau đó anh ta không thèm quan tâm đến thành tích của người khác như thế nào, chỉ phát như máy móc.
Chờ đến khi phát không biết còn mấy tờ đếm ngược, đột nhiên tay của anh ta dừng lại.
Nhìn chằm chằm vào số 150 ở cột điểm số rất bắt mắt, lần đầu tiên cảm thấy mình có hơi không biết chữ số Ả rập.
Trong nháy mắt, trong đầu anh ta hiện lên rất nhiều thứ, đầu tiên theo trực giác chính là thầy giáo lỡ viết nhiều thêm một số 0.
Để chứng minh sự suy đoán, ánh mắt của anh ta nhanh chóng nhìn xuống phía dưới phần bài thi.
Mặt đầu tiên thấy không sai một chữ, anh ta lại lật lại bài thi phát hiện mặt thứ hai viết rất đầy đủ, không thiếu một phần nào!
Bài thi số học lần này lại có người thi được max điểm!
Hô hấp Khương Dực không tự chủ được nặng nề hơn rất nhiều, anh ta không chờ được vội lật về mặt đầu tiên, nhìn về phía ô họ và tên.
Lúc thầy hai chữ “Kiều Khanh”, một lần nữa anh ta nghi ngờ đôi mắt của mình có vấn đề.
Thật lâu sau đó nhìn thấy Kiều Nhanh cúi đầu chuyên chú đọc sách, Khương Dực mới nghiêm mặt bắt đầu phát bài thi lên trên mặt bàn của Kiều Khanh.
“Khanh Khanh, tôi xem cậu thi được bao nhiêu.
”
Lạc Thâm đang muốn lấy bài thi khép một nửa trên mặt bàn Kiều Khanh thì bài thi của mình được Khương Dực đưa đến.
Cậu ta cầm lấy bắt đầu xem xét, lập tức sững sờ, sau đó là vui mừng.
“Lúc đầu mình cũng không hi vọng có thể thi được hai chữ số, kết quả thi được 46! Qủa thật nhiều hơn so với bài thi trước đó của mình!”
Sau khi giọng nói của cậu ta phát ra, trên hành lang bên cạnh lập tức truyền đến một tiếng “Mẹ nó!”
Cho dù có mấy thầy cô giáo đứng trên bục giảng, đại biểu môn vật lý Vương Hâm cũng không nhịn được nói tục với tổng điểm bài thi khoa học trong tay.
“Mẹ nó tổng điểm thi khoa học được 300! Lý hóa sinh ba môn đều max điểm!”
Một câu kinh động đến bốn phía.
Sau khi cậu ta nói ra cậu đó, bạn học cùng lớp đồng loạt nhìn lại.
Dường như tất cả mọi người trăm miệng một lời: “Thật hay giả?”
“Nói đùa sao?”
Vương Hâm nhìn thấy ánh mắt sáng rực của mọi người, chỉ cảm thấy nếu như không có thầy cô giáo ở phía trên thì những người này đã xông đến.
Lúc này Khương Dực còn chưa đi về, không tự chủ được nhìn về phía cột họ và tên trên bài thi nằm trong tay Vương Hâm.
Khi nhìn thấy hai chữ “Kiều Khanh” một lần nữa, đột nhiên anh ta run lên một chút, dường như trong đầu có thứ gì đó nổ tung.
Lạc Thâm nhìn Vương Hâm đứng ở bên cạnh Lâm Tích Nhan, lập tức dùng vẻ mặt sùng bái nhìn cô ấy: “Tổng điểm khoa học cậu thi được max điểm? Quá lợi hại!”
Lâm Tích Nhan cúi đầu nhìn tổng điểm khoa học trên bài thi trải phẳng ở mặt bàn, lắc đầu nói: “Không phải, bài thi của mình đã được phát rồi.
”
Lạc Thâm đang muốn hỏi đó là ai, thì thấy Vương Hâm đặt bài thi trên mặt bàn của Kiều Khanh.
Lạc Thâm: “??”
Toàn bộ bạn học: “??”
Một tay Lạc Thâm lấy bài thi qua, sau khi nhìn thấy tên trên cột họ tên và điểm số 300 kia, lập tức “A” một tiếng.
“Khanh Khanh, không phải tôi đang nằm mơ chứ? Là cậu điên rồi hay là tôi điên rồi?”
Nói xong dường như cậu ta nghĩ đến cái gì, lại cầm một tờ bài thi khác trên mặt bàn Kiều Khanh qua.
Sau khi thấy số màu đỏ “150” bắt mắt ở phía trên, trong nháy mắt miệng há to.
Trong lớp một nhóm bạn học bị một loạt phản ứng của cậu ta làm tò mò muốn chết.
Dù cho chuông tan học vang lên cũng không có một ai nhớ về nhà.
Kiều Niệm thì bày ra vẻ mặt không thể tin được nhìn bên này, hi vọng không phải như cô ta nghĩ.
“Được rồi, chắc là các bạn học cũng đã nhìn thấy thành tích lần này của mình.
”
Sau đó Dương Liên Phong chờ tiếng chuông tan học vang lên, khua tay, nói: “Hôm nay, đầu tiền chúng ta muốn khen ngợi hai bạn học.
”.