Lộc Viên Viên thoát khỏi app lại đăng nhập lại rồi lại thoát ra đăng nhập lại tận ba bốn lần.
Nhìn điện thoại của mình vẫn dừng lại ở giao diện thông tin chi tiết về việc bị khóa màu xám trắng, cuối cùng cô mới xác nhận được.
Cô, đã bị khóa tài khoản.
Nhưng mà cô mới đăng ký được có ba phút…
Lại còn có khả năng vô cùng lớn là bị... Tô Lâm khóa tài khoản.
Không, có lẽ chính là anh.
Tài khoản bị khóa không chỉ không thể comment, ngay cả đăng nhập lại cũng không được, Lộc Viên Viên ngơ ngẩn, lại lấy thân phận khách qua đường để quay lại bài đăng kia.
Cái bình luận của cô về lời chúc phúc của người đăng bài kia, ngoại trừ người quản lý sở hữu hoả nhãn kim tinh ngồi rình thì hình như cũng chẳng có ai chú ý tới, sự chú ý của mọi người đều ở chỗ Tô Lâm hết rồi.
…
Lầu 83 [Yakult]: Vãi chưởng tui chỉ nhìn bốn chữ “Đã biết, cám ơn” mà cũng thấy ngọt là sao, tui bị điên rồi à?
Lầu 84 [Bạn không cô đơn]: Hóa ra Tô đẹp trai không nói chuyện thì thôi, nói chuyện một cái là vào ngay chuyện sinh con đẻ cái! (tui đang nói cái gì thế này)
Lầu 85 [Cà phê trứng]: Ôi vãi tui mới đi ra ngoài một tí mà bình luận đã đến một trăm rồi á! Tui mới vừa mò xem xong mấy trăm bình luận trước, chỉ muốn nói là… Đứa nào đăng bài!!! Mau ra đây ông đánh cho cái!!! Cơm chó ngào ngạt thế này mà dám bảo là chỉ hóng chuyện thôi!!!
Lầu 86 [Đồ đáng yêu]: Ỏ ỏ ỏ tui cũng muốn nói chuyện này với mọi người! Trên bình luận trước có chị em nào đấy bảo là bạn cậu ấy được like đúng không, chắc mọi người còn nhớ bài đăng trước chứ, là cái bài về đại hội thể thao ấy! Lúc đấy tui xem đã thấy vô cùng hâm mộ rồi, comment ở dưới mấy câu linh tinh như là đúng là thần tiên yêu đương thế mà cũng được cái ID tên là Tô Lâm like. Thật ra cái chức năng like rồi thì theo dõi này của diễn đàn của bọn mình chẳng có người dùng mấy, sau đó thì hầu hết các comment trong cái bài đăng đấy toàn câu từ khá là kích động, chắc là cũng không tiêu cực gì cả, sau đó tui thấy không chỉ tui được like, mà lượt like của mấy người comment phía dưới cũng viết số 1.
Lúc đó tui cảm thấy không biết ai rảnh mỡ như vậy…
À, hóa ra là nhân vật nam chính của chúng ta.
Vậy được rồi.:)
Lầu 87 [Chủ topic]" À, nếu nói thế thì tóm lại mọi người cứ nhớ kỹ là được.
Cứ khen Lộc Viên Viên là có khả năng cao được Tô đẹp trai like, còn chửi Lộc Viên Viên thì xác suất bị khóa tài khoản là trăm phần trăm.
Các chư vị, hãy bảo trọng! Suy nghĩ kỹ rồi mới làm! Nếu không thì tài khoản đăng ký bằng số điện thoại sẽ tan thành mây khói đấy ha ha ha ha!
Lộc Viên Viên: “...” Nhưng mà cô có tự chửi mình đâu, thế mà số đi động cũng tan tành rồi.
Hơn nữa —— ba năm ôm hai đứa! Là gì vậy chứ a a a a! Tại sao mọi người lại dùng những lời này để chúc một cặp đôi mới ở bên nhau được hai tháng chứ!
Tuy rằng biết là khoa trương nhưng mà…
Vẫn là…
Cô ôm điện thoại rồi lại nằm xuống giường, trên mặt nóng bừng.
Vốn dĩ định nói cho Tô Lâm, anh biết không, em vừa mới lên diễn đàn mới đăng được một bình luận đầu tiên đã bị anh khóa tài khoản uôn rồi.
Nhưng nhìn lên trần nhà, cô lại nghĩ.
Thôi vậy.
Lộc Viên Viên xoay người nằm nghiêng, chụp màn hình giao diện thông báo khóa tài khoản kia lưu vào album ảnh, sau đó khóa điện thoại nhắm mắt lại.
Mà ngay cả chính cô cũng không nhận ra, mình vẫn luôn cong môi.
Vào tháng mười hai, khác với thời tiết sáng nắng ráo sủa của tháng 11, thành phố S có mấy trận mưa đứt quãng, sau mỗi một trận mưa thì nhiệt độ không khí đều hạ thấp, có vẻ như từ cuối mùa thu đến trời đông giá rét cũng chỉ cách nhau mấy trận mưa, mấy tuần mà thôi.
Tô Lâm cho rằng tháng 11 anh đã bận lắm rồi.
Không nghĩ tới là, đảo mắt một cái đã bị tháng mười hai vả bôm bốp vào mặt.
“... Anh phải nghĩ là, thầy giáo giao nhiều bài tập cho anh như vậy đều tính vào điểm cuối kỳ mà, nếu như vậy thì điểm thi cuối kỳ sẽ không chiếm phần nhiều nữa, dù cho phát huy thất thường thi trượt môn thì cũng có thể bởi vì bài tập làm tốt vẫn được điểm cao mà.”
Tô Lâm nhìn bạn gái nhỏ đang nắm tay anh, anh mới vừa kêu ca một câu với cô, cô đã lải nhải dạy dỗ anh như người lớn.
Thật ra đúng là anh hy vọng là bài kiểm tra cuối kỳ chiếm trăm phần trăm điểm toàn môn là được.
Mấy cái bài tập kia, vừa dài lại vừa tốn thời gian, còn phải phí sức dạy dỗ mấy thành viên có ý tưởng rất là kỳ quái, có đôi khi không dạy được, mình lại phải tự tay làm phần của bọn họ.
Phải nói là phiền chết.
Nhưng anh không nói gì, Lộc Viên Viên nói tiếp: “Anh nhìn xem, như em này…”
Bắt đầu rồi.
Anh biết thừa tiến trình dạy dỗ của Lộc Viên Viên.
Đầu tiên là dùng đạo lý lớn thông tục mọi người đều hiểu để đả động bạn —— sau đó bắt đầu áp vào chính bản thân mình, lấy mình làm ví dụ thực tế để dạy dỗ bạn —— cuối cùng thì thông thường sẽ tổng kết là “Ây dà anh nhìn em nè, em cũng vậy đó, ai mà chẳng thế, cho nên đừng cảm thấy phiền”.
“... Ngày thường, bài tập chuyên ngành của bọn em nhiều đề cần phải tính toán lắm, thật sự là khó nghĩ vô cùng, chưa nói đến việc lựa chọn đề tài lớn em cũng phải suy nghĩ rất lâu, mà mỗi một lần làm bài tập chỉ chiếm năm phần, nhưng lại tốn rất nhiều thời gian như thế mà kể cả được điểm tuyệt đối vẫn chỉ được năm phần điểm, quá là ——” kêu ca kêu ca, cô gái nhỏ càng nói càng kích động, cuối cùng đột nhiên im bặt, hình như nhận ra mình đã chạy lệch hướng.
Cô hắng giọng, ý đồ cứu vãn: “... Quá là gì đó, dù sao thì ý em là, tuy quá trình có vất vả, tuy rất khó, nhưng mà cuối cùng khi làm xong bài thì em luôn cảm thấy rất vui vẻ, rất có cảm giác thành tựu!”
“Cho nên đàn anh đừng cảm thấy phiền nha, anh ——” Lộc Viên Viên quay đầu sang một cái thì liền thấy anh đang giơ tay che môi, cả người run rẩy, lập tức sửng sốt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lúc Tô Lâm nghe cái câu “Dù sao” cũng đã không nhịn được rồi.
Kế tiếp, cô gái nhỏ lại dùng giọng nói mềm mại kia để cứu vãn một cách tự cho là vô cùng hoàn hảo không chê vào đâu được, từ đầu đến cuối, hoàn hoàn toàn toàn giống với lời tổng kết trước đây anh từng nói.
Dễ thương chết đi được.
Đúng lúc buồn cười, anh cảm thấy cánh tay bị đẩy một chút, “Đàn anh anh cười cái gì!”
Anh hơi hơi kiềm chế, nhìn thấy hai má Lộc Viên Viên có hơi phiếm hồng, nhưng vẫn cứng cổ lạnh mặt: “Rõ ràng là anh kêu ca với em, em mới an ủi anh, sao anh tự nhiên lại cười chứ!”
“...”
Tô Lâm dừng một chút, hạ tay đang đặt trên môi xuống rồi móc điện thoại ra tìm thứ gì đó.
“Vì sao anh không nói gì vậy chứ.” Người kia đang nắm một bàn tay khác của anh không vui, cứ liên tục lắc lắc cánh tay anh.
“Đừng sốt ruột, tìm được rồi.” Nói xong, Tô Lâm giơ màn hình điện thoại ra trước mặt cô, “Nhìn xem đây là ai đăng?”
Tầm mắt Lộc Viên Viên nhìn vào màn hình, bước chân dừng lại trong chớp mắt.
Tiếp theo lập tức nhìn ra chỗ khác, túm anh chạy anh về phía trước, tốc độ nói cũng rất nhanh: “... Chúng ta mau đến nhà ăn thôi không kẻo tí nữa là hết đồ ăn ngon đấy.”
Vào lúc này vườn trường mới vừa bật đèn đường, ngoại trừ một vài loại cây cá biệt, các cây đại thụ vốn rất xanh um tươi tốt lúc nhập học hai bên con đường giờ đây đã rụng hết lá, hôm nay Lộc Viên Viên mặc một cái áo khoác rất dày, nhưng có thể là do khung xương bé, phần thân trên không hề cảm thấy béo ra mà còn có cảm giác hơi chút ngốc nghếch đáng yêu.
Anh vừa bị cô kéo đi về phía trước, lúc đầu bàn tay nắm tay anh còn rất khô, bây giờ lại vừa nóng vừa ẩm ướt, ngay cả quay đầu lại cũng không thèm.
Hiển nhiên là cảm thấy xấu hổ.
Tô Lâm lại nhìn màn hình điện thoại.
Là giao diện vòng bạn bè của Lộc Viên Viên.
Thời gian vào hai ngày trước.
[Lộc OO]: Đại số nâng cao à, mày là một môn học trưởng thành rồi, phải tự học cách tự làm bài đi chứ QvQ
[ hình ảnh ]
Ảnh là một tờ giấy, rõ ràng là bài thi, chữ không thấy rõ.
Bởi vì kết bạn rất ít, anh chỉ thấy hai bình luận.
[Lâm Thiến]: Viên Nhi trâu thế! Diệt sạch chỗ bài tập về nhà kia rồi à? Cậu làm xong rồi á?
[Lộc OO] trả lời [Lâm Thiến ]: Làm xong rồi nè... Thật sự là khó muốn khóc luôn ấy t^t…
Tô Lâm không nhắc lại về vấn đề “Muốn khóc” cùng “Rất có cảm giác thành tựu”.
Da mặt cô gái nhỏ quá mỏng, không thể trêu mãi được.
Lúc ở cửa sổ xếp hàng, đồ ăn Lộc Viên Viên thích còn có rất nhiều, vị trí cô đứng nghiêng, là vị trí cuối cùng ở khu đồ ăn sinh viên, bên trái là khu đồ ăn giáo viên.
Ở phía trước có hai người, cô lục thẻ cơm, nhìn xung quanh hai bên trái phải.
Phát hiện bên trái có người cứ nhìn cô mãi.
Sau khi yêu đương với Tô Lâm, mỗi ngày bọn họ đi đến nơi nào, chỉ cần là chỗ có người thì toàn bị nhìn, bị đánh giá bởi các loại ánh mắt, có mấy ánh mắt của bạn học nữ sẽ khiến cô vô cùng không thoải mái, lâu rồi cô cũng biết phân biệt, nhưng hầu hết là tự động xem nhẹ, không quan tâm.
Trong lúc nhất thời Lộc Viên Viên không nhớ là bên trái là khu đồ ăn giáo viên.
Là người trung niên, đeo mắt kính không có khung, mặt mày bình thản, hơn nữa lúc người này nhìn cô cũng không dùng ánh mắt khiến người ta phản cảm, tuy rằng ông ấy không cười, nhưng Lộc Viên Viên lại có cảm giác là ông ấy đang cười với cô.
Cô cũng không biết làm sao bây giờ, trực tiếp nở một nụ cười cứng đờ sau đó nhìn ra chỗ khác.
Giây tiếp theo, trên đỉnh đầu vang lên một âm thanh quen thuộc: “Giáo sư Lưu.”
Hả?
Lộc Viên Viên quay đầu nhìn Tô Lâm, theo hướng anh đang nhìn —— là người đàn ông trung niên đứng ở phía bên trái đối diện với bọn họ, sau đó gật đầu.
Đây là giáo viên của anh à, bảo sao vừa nãy ông ấy nhìn cô.
Lộc Viên Viên cũng không biết mình nghĩ như thế nào, ngay sau khi Tô Lâm nói, cô nghe thấy mình cũng chào một câu: “Em chào giáo sư Lưu——”
Vừa nói xong, hai người đều nhìn về phía cô.
Lộc Viên Viên cuối cùng cũng tỉnh táo lại, khô khan bổ sung thêm một chữ: "...ạ."
Giáo sư Lưu không hổ là giáo sư, cũng chỉ sửng sốt với câu chào hỏi đột ngột này của cô tầm 0 phẩy mấy giây, ngay sau đó đã cười với cô: “Chào em.”
Sau đó, hai người phía trước đã đi rồi, Lộc Viên Viên nhanh chóng lấy cơm xong ngồi chờ ở một bên, hai người lúc nào cũng bưng mâm đồ ăn đến chỗ gần cửa sổ ngồi, đột nhiên Tô Lâm nói: “Em quen thầy ấy à?”
“Hả?”
“Giáo sư Lưu vừa nãy ấy.”
Cô ăn ngay nói thật: “... Không quen.”
“Thế...”
Không chờ anh nói xong, cô liền giải thích cho mình: “Em thấy anh chào hỏi thầy ấy, hai chúng ta đi cùng nhau, nếu em mà không chào thì chẳng lẽ rất là không lễ phép à.”
Lúc học cấp ba, cứ nhìn thấy giáo viên trong trường học thì hầu như là mặc kệ có quen hay không, có phải là thầy cô dạy lớp mình không thì cũng phải chào một câu.
Nhưng kỳ thật khi lên đại học, chỉ chào hỏi thầy cô dạy mình thôi, không có kiểu nhìn thấy một giáo viên là cứ chào.
Cô giải thích xong, nhìn người đối diện đầu tiên là nhíu mày một chút, sau đó cười rất vui vẻ như lúc ở bên ngoài nhà ăn vậy.
Lộc Viên Viên bị anh cười đến mức đỏ mặt, lại nói thêm một câu: “Hơn nữa anh còn chào hỏi với thầy ấy, thầy ấy còn nhìn em…” Cô càng nói thì giọng càng nhỏ, cuối cùng trực tiếp kết thúc chủ đề: “Em muốn ăn cơm.”
Cô cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng chẳng lẽ không phải bởi vì anh sao!
Tô Lâm cười xong, nhìn cô gái nhỏ tức giận vùi đầu ăn cơm, sườn mặt trắng nõn phình phình, đôi mắt cũng nhìn xuống dưới, không thèm ngẩng đầu.
Cách vài phút, anh dùng đũa gõ mâm đồ ăn, phát ra tiếng vang.
Lộc Viên Viên vẫn không ngẩng đầu.
“Em có biết vì sao thầy ấy cứ nhìn em không?”
“......” Giãy giụa trong chốc lát, lòng hiếu kỳ chiến thắng những thứ khác, Lộc Viên Viên chậm rãi ngước mắt, hỏi: “Vì sao?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Vào năm nhất, một tuần thì có ba tiết của thầy ấy, đúng lúc đều là tiết vào cuối ngày, lúc đó tan học một cái là có bạn nữ chặn anh, bị thầy bắt gặp quá nhiều lần.”
Tô Lâm nhìn chiếc đũa, nói tiếp: “Sau đó có lần anh đến văn phòng thầy ấy nộp đồ, thầy ấy cũng không tệ lắm, khi đó là học kỳ cuối cùng, cũng coi như quen biết nhau, nói chuyện phiếm một lát thì thầy ấy liền hỏi anh sao nửa năm nay nhiều bạn nữ đến tìm gặp thế mà không có bạn gái.”
Cô gái nhỏ đã quên hoàn toàn cái chuyện vừa bực xong, chớp mắt nai: “Thế tiếp theo thì sao? Anh nói cái gì á?”
“Anh nói...” Anh nhớ tới lời nói khi đó, không nhịn được cười cười, cố ý mập mờ: “Ăn xong thì anh nói cho em.”
Không đợi cô đặt câu hỏi, ngược lại anh lại nhắc tới chuyện khác: “Em biết vừa nãy em gọi là gì không?”
“... Hả?” Lộc Viên Viên không hiểu ra sao: “Cái gì?”
“Em bắt chước anh chào giáo sư Lưu, đây gọi là chồng hát vợ ——” anh còn chưa nói xong, cô gái nhỏ đột nhiên nhận ra bất thường, lập tức giẫm nhẹ vào giày anh ở dưới bàn, mặt hơi đỏ lên, ngay cả lỗ tai cũng đỏ, “Anh đừng nói nữa!”
Cô càng thế, anh càng muốn nói: “Chồng hát vợ khen hay.”
Không chỉ nói, còn nhấn mạnh từng từ một.
“...” Lộc Viên Viên chẳng làm được gì cả, chỉ có thể chán ngắt trừng mắt nhìn anh, mặt càng ngày càng đỏ, răng cắn môi dưới.
Sau đó, cô lại đá vào chân anh ở dưới bàn, Tô Lâm nghe thấy giọng nói mềm như bông không có lực công kích của cô: “Sao đàn anh anh đáng ghét thế không biết...”
Ra nhà ăn, nói chuyện chốc lát đã đến gần ký túc xá nữ, cách đó không xa chính là cái cây cổ thụ mà hai người hẹn gặp nhau rất nhiều lần, ngay giữa mùa đông, cái cây này cũng rụng hết lá.
Mỗi ngày đưa cô về ký túc xá, tới nơi này mới là lúc Tô Lâm thích nhất.
Nhưng cuối tháng mười hai có rất nhiều bài tập deadline, cho nên thời gian này cơ bản là chỉ đưa cô về ký túc xá cũng chẳng có thời gian dính bên nhau nữa, mãi đến hôm nay anh mới tính là bớt bận rồi.
Anh nắm thật chặt tay cô, “Không vội về chứ?”
“Không vội, sao —— a?” Cả người Lộc Viên Viên đột nhiên trở nên nhẹ lên, cảnh vật trước mắt xoay tròn, sau đó mới nhận ra —— lại bị anh bế lên.
Đúng vậy, lại.
Lộc Viên Viên gục mặt vào vai anh, trong lòng phun ra vô số lời phàn nàn.
Không biết vì sao, hình như Tô Lâm vô cùng thích ôm cô như ôm trẻ con, hơn nữa hình như bởi vì cô khá là lùn, thế mà lại cũng không cảm thấy khó chịu, cô cũng được ôm rất thoải mái.
Lần đầu tiên được bế còn sẽ cảm thấy vừa kinh ngạc vừa thẹn thùng.
Mà bây giờ.
Tiếng kêu vừa nãy cũng chỉ là theo bản năng, thật ra trong lòng đã quen lâu rồi.
“Anh lại muốn làm gì vậy đàn anh......”
Lộc Viên Viên ôm nhẹ lấy vai anh, nắm tóc của anh. Nắm rất nhẹ, chỉ nắm chơi thôi.
Tuy tóc của anh thiên về mềm nhiều hơn, nhưng lại chẳng hề dính vào đầu, ngược lại chân tóc dựng đứng, trông rất phong cách.
Tô Lâm không đáp.
Lộc Viên Viên cảm thấy chắc là anh sẽ ôm cô đến cái ghế bên cạnh cây đại thụ kia.
Chờ mãi, chờ đến khi cuối cùng anh dừng chân, lại cũng không buông cô ra, ngược lại còn để cô ngồi thẳng, trong lúc Lộc Viên Viên ngơ ngác cảm thấy hình như mình đang dựa vào thứ gì.
Quay đầu nhìn lại, là thân cây.
À, thân cây.
Hả? Thân cây?
Vì sao cả người cô vẫn lơ lửng ——?
Không chờ hỏi ra tiếng, đầu sỏ gây tội mở miệng: “Chẳng lẽ vừa nãy anh chưa nói xong sao.”
“A,” Lộc Viên Viên vẫn luôn tò mò, cho nên lập tức nhớ lại tới: “Anh nói về chuyện giáo sư Lưu hỏi anh đó sao?”
“Đúng vậy.” anh gật đầu, “Khi đó thật ra anh trả lời thầy ấy cũng chỉ là nói giỡn, anh bảo là do mình, ánh mắt anh cao quá, chướng mắt.”
Nghe nói cái cây này là cổ thụ trăm năm, thân cây rất to, có thể che kín hai người bọn họ, hơn nữa Tô Lâm chọn đứng ở chỗ ngược đèn đường, chung quanh chẳng có mống người nào, sau lưng mới có tiếng người.
Lộc Viên Viên mới vừa tiêu hóa xong lời anh nói.
Anh lại nói: “Kỳ thật bây giờ ngẫm lại, cũng không tính là nói giỡn.”
“Hả?” Cái gì mà không tính là nói giỡn.
“Là do ánh mắt anh cao quá, nếu không thì…” Tiếng nói trầm thấp mà có từ tính vang lên từ phía dưới, chứa ý cười, “Nếu không thì sao lại theo đuổi em chứ.”
“...” Ai tin cơ chứ.
Cứ việc cảm thấy anh nói điêu, nhưng Lộc Viên Viên vẫn nghe đến mức lỗ tai cũng hơi ngứa.
Trong lòng còn rất vui vẻ.
Sau khi nói xong, anh siết chặt cánh tay dưới chân cô, nhấc cô lên cao hơn một chút, hai người dính sát vào nhau, bởi vì cô là người được ôm, cho nên cao hơn anh một cái đầu.
Kỳ thật cái khoảng cách dính người vào nhau này dường như không là gì cả.
Nhưng mà cả người lơ lửng ở trong lòng ngực anh… Cảm thấy có chút xấu hổ.
Không có chỗ để tay, chỉ có thể để trên người anh, vòng qua sau cổ anh.
Anh ôm cô, lưng cô dựa vào cây, Lộc Viên Viên hoàn toàn không biết Tô Lâm muốn làm gì, trong lúc hoảng loạn cúi đầu nhìn anh, lại lập tức sửng sốt.
Những hồi ức đó, hình như góc độ này có chút quen thuộc.
Tô Lâm phải ngẩng đầu mới có thể nhìn cô, cả khuôn mặt hình dáng rõ ràng hiện hữu dưới tầm mắt của cô, đuôi mắt hơi cong, dù cho đưa lưng về phía đèn đường, chỉ có ánh trăng chiếu sáng, cũng có lực công kích rất mạnh, đến mức khiến cho tim cô bắt đầu loạn nhịp.
“Anh ôm em, không tiện.” Đột nhiên anh nói.
Tay Lộc Viên Viên không tự chủ được mà nắm thật chặt.
Cô nhìn anh cười, đôi môi mỏng nhợt nhạt mở ra, giọng nói trầm thấp ở trong bóng đêm vô cùng mê người.