Rạp chiếu phim có mở máy điều hòa, nhưng có thể do không gian rộng, hoặc do mấy tiếng đồng hồ không có phim chiếu ở phòng này nên lúc mới vào không những không nóng mà còn hơi lạnh, Lộc Viên Viên lúc ấy còn phàn nàn một câu.
Bây giờ cô cảm thấy mình như sắp bị nấu chín.
Ngoại trừ màn hình chiếu lúc sáng lúc tối ra thì xung quanh không có một chút ánh sáng nào.
Đặc biệt là bọn họ ngồi ở hàng ghế cuối cùng, hơn nữa —— còn có một vách ngăn giữa hai vị trí.
Cô vốn cho là anh bắt cô ngồi trên đùi anh là đủ rồi.
Không ngờ anh lại bắt đầu...
Cô biết xung quanh tối đen, không ai thấy ai, nhưng dù sao cô vẫn có thể cảm nhận chân thực được người đang ngồi bên cạnh tấm vách ngăn, phía trước cũng toàn là người. Làm loại chuyện này ở chỗ nhiều người như thế mà anh hoàn toàn không có ý định dừng lại.
Lộc Viên Viên không chịu nổi thử thách, sắp xấu hổ lên đến đỉnh điểm.
Cô đang nghĩ đến chuyện khác thì chợt nghe thấy bên tai mình vang lên một câu "Anh thích em” đầy thâm tình.
Lộc Viên Viện mặc kệ cơn ngứa ngáy trên cổ, quay đầu lại.
Trên màn hình lớn, dưới đêm trăng sao, trên băng ghế —— thật ra là băng ghế dài, trai xinh gái đẹp ngồi trên đó, những lời đó là do người con trai nói.
Không chỉ giàu cảm xúc mà giọng nói khi được khuếch đại cũng rất dễ nghe.
Hiệu ứng âm thanh của rạp chiếu phim rất tốt, người bên trong nói gì cũng giống như đang nói bên tai của mình.
Cái thích này?
Nhưng mà thích thế nào nhỉ?
Rõ ràng là tình tiết cuối cùng trong ấn tượng của cô vẫn chỉ là mới bắt đầu, nữ chính đẩy đổ trà sữa lên người nam chính, điều này đã đặt nền móng cho sự bất hòa của cả hai. Hai người vừa gặp nhau là bắt đầu gây gổ, giai đoạn trước của bộ phim theo phong cách hài hước.
Trong thời gian cô không xem, tình tiết phim vậy mà đã đến cảnh tỏ tình mất rồi!
Lộc Viên Viên cảm thấy như mình đã bỏ lỡ một trăm triệu.
Cô đưa tay về phía sau, đẩy vai Tô Lâm, nhưng tất nhiên là không đẩy mạnh.
Tranh thủ lúc trong phim không có ai nói chuyện, cô hạ giọng: "Đàn anh, em muốn xem phim mà, anh đừng làm vậy..."
Trước khi môi anh rời đi, lực mút đột ngột tăng mạnh, cảm giác tê dại gặm nhấm ban đầu càng thêm mãnh liệt xông thẳng lên đỉnh đầu, Lộc Viên Viên bị kích thích, kêu "a" một tiếng theo phản xạ có điều kiện.
Cô không khống chế được âm lượng, vừa kêu xong, ở hàng ghế trên có người quay đầu xuống nhìn.
Cô không thấy rõ khuôn mặt của người kia, có lẽ người kia cũng không thể nhìn thấy bọn họ, chỉ quay đầu nhìn theo âm thanh.
Nhưng hai gò má vẫn nóng bừng.
Tô Lâm mút xong thì ngẩng đầu lên khỏi cần cổ cô, ngồi thẳng dậy, bàn tay còn lại còn có ý tốt giúp cô kéo cổ áo khoác lên lần nữa.
Lộc Viên Viên quay sang nhìn, thỉnh thoảng có ánh sáng chiếu vào mặt anh, ánh mắt chứa ý cười rất rõ.
Làm cô đỏ mặt tới mang tai, nhưng bản thân anh vẫn bình thản như không có việc gì.
Lộc Viên Viên đưa tay sờ sờ chỗ đó.
Hiện tại không có môi anh, chỗ đó đã không còn ngứa ngáy nữa, khi ấn ngón tay xuống thì chỉ thấy lớp da mỏng tê rần, còn hơi đau.
Nói chung, đó là một cảm giác hết sức kỳ lạ.
“Đừng sờ.” Tay cô bị nắm lại.
Ngay sau đó, Tô Lâm nhích vào bên trong một chút.
Sau đó, anh luồn vào kẽ hở hai cánh tay của cô, kéo cô vào trong thêm chút nữa - nhưng người vẫn ngồi trên đùi anh như trước.
Lộc Viên Viên dựa lưng vào anh, không kịp phản ứng với một loạt hành động của anh, bả vai buông lỏng, anh lại tiếp tục vươn tay kéo vai cô về sau để cô dựa cả người vào lòng anh.
Tô Lâm không biết đã nhặt bắp rang bơ cô bỏ quên từ lúc nào, nhưng không chịu đưa cho cô mà để nó sang một bên, từ sau lưng vang lên giọng nói trầm ấm: "Ăn đi."
Thực ra Lộc Viên Viên rất thích cảm giác tựa vào một thứ gì đó.
Ở nhà, hồi tiểu học lúc bố mẹ còn hạnh phúc, cô cũng đã từng là cô công chúa nhỏ trong lòng bàn tay bố mẹ. Lúc đó bố mẹ cô gần như đồng ý mọi mong muốn của cô, cô có rất, rất nhiều búp bê và gấu bông, con to nhất trong đó là một con gấu, thời điểm mua về, nó cao bằng cô, sau này cô lớn lên, con gấu chỉ tới bụng cô mà thôi.
Nhưng nó vẫn là một trong những con gấu bông yêu thích của cô.
Con gấu kia vẫn được đặt trên sàn cạnh giường trong phòng cô, ngồi cạnh mép giường của cô.
Mỗi khi khó chịu, không vui, cô lại thích ngồi trong lòng con gấu, ngả người ra sau, đầu gấu cao vừa phải với lưng cô.
Cô thích làm như thế, có lẽ là vì cảm thấy mình có thứ gì đó để dựa vào thì tâm trạng sẽ hồi phục nhanh hơn.
Dù là giả nhưng vẫn tốt hơn không có.
Hình ảnh con gấu nhất thời hiện lên trong đầu, Lộc Viên Viên ngẩn người.
Tư thế này thực sự rất giống, nhưng - bây giờ sau lưng cô không phải là con gấu kia.
Mà là Tô Lâm.
Anh ấy thật nóng, thật sự nóng.
Cô chớp mắt, trong khoảnh khắc bản thân cô cũng không ý thức được, chợt mím môi cười.
Qua một vài giây, cô dứt khoát thả lỏng cơ thể hoàn toàn.
Cũng không biết tại sao, hốc mắt cô cay cay nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào.
-
Phim đã chiếu được phân nửa, từ mùa hè lần đầu chạm mặt, đến mùa đông.
Sau khi Tô Lâm yên tĩnh lại, Lộc Viên Viên hiển nhiên lại tiến vào trạng thái xem phim, nhìn không chớp mắt, thỉnh thoảng còn cảm khái một số tình tiết.
Tô Lâm vẫn không xem phim, cằm anh vừa vặn đặt trên đỉnh đầu của cô bạn gái nhỏ trong lòng mình, anh không ghì nặng xuống, chỉ nhẹ nhàng chạm vào.
Cô bạn gái nhỏ đột nhiên chỉ tay lên màn hình: "Woa! Tuyết rơi rồi! Tuyết rơi rồi!"
Anh cân nhắc một lúc rồi nói: "Em có thích tuyết không?"
“Thích lắm ạ!” Lộc Viên Viên gật đầu lia lịa: “Nhưng mùa đông ở nhà em đều trên 0 độ cả, còn rất ẩm ướt. Em nghe những người khác nói mười năm mới có tuyết rơi một lần. Nhưng em đã lớn hơn mười mấy năm rồi mà vẫn chưa từng thấy tuyết."
Thoáng cái đã nói nhiều như thế, xem ra cô ấy thực sự rất thích rồi.
Tô Lâm ít căng thẳng hơn một chút.
Anh hỏi tiếp: "Vậy em có muốn nhìn thấy không?"
“Đương nhiên là muốn rồi!” Lộc Viên Viên ngồi thẳng người: “Cực kỳ, cực kỳ muốn luôn ấy!” Cô bỗng ý thức được điều gì đó, kinh ngạc quay đầu lại: "Đàn anh, ở thành phố S sẽ có tuyết ạ?"
"Không..." Thực ra là anh không biết.
Nhìn thấy cô gái nhỏ nhanh chóng ủ rũ, anh nắm tay cô: "Nhưng có một chỗ."
"Ở đâu ạ?"
"Thành phố B."
"..."
"Muốn đi không?"
Người trong lòng anh im lặng một lúc, giọng nói nhỏ đến mức không nghe kỹ sẽ không nghe được: "Đàn anh... Đó là nhà của anh đúng không?"
"Đúng, là nhà của anh."
"..."
"... Ở đấy chơi rất vui, hơn nữa ——" Tô Lâm cố tình kéo dài giọng của mình: "Lúc nào cũng có tuyết."
"Lúc, lúc nào cũng có tuyết luôn ạ?"
“Ừ.” Anh không ngừng nỗ lực: “Trước khi thi cuối kỳ có một tuần được nghỉ. Chúng ta đến thành phố B cũng có thể ôn tập, có thể đi chơi, có rất nhiều món ăn ngon cho em ăn —— hơn nữa em có thể nhìn thấy tuyết.”
"..." Cô hoàn toàn bị dao động.
Lộc Viên Viên nuốt nước miếng hỏi ra vấn đề mình lo lắng nhất: "Vậy thì bố mẹ anh..."
"Bọn họ không biết." Tô Lâm nói dối không cần viết nháp: "Chỉ có hai người chúng ta, sẽ không gặp bố mẹ anh đâu."
"Vậy chúng ta ở đâu...?"
"Những chuyện này em không cần lo lắng, chỉ cần em nói có muốn đi hay không thôi." Anh cố ý ghé vào lỗ tai cô nhóc nói: "Hửm? Đi không em?"
Lộc Viên Viên trong lòng anh run rẩy, nghiêng đầu cách xa anh một chút, sờ sờ lỗ tai, phản ứng đúng như dự đoán.
“...” Cô bỏ tay xuống, quay lại nhìn anh: “Vậy thì đi.” Giọng nói kiên định đầy hứng thú.
Sau khi quyết định xong, tâm tình Lộc Viên Viên như tăng vọt trong nháy mắt, phim cũng không thèm xem, quay đầu lại hỏi: "Đàn anh, thế này coi như là chúng ta du lịch sao?"
"Đúng vậy."
Một lúc sau cô chợt nảy ra ý tưởng: "Ngày đầu tiên em muốn đến Thiên An Môn, em muốn chụp ảnh với ông Mao!"
"Được thôi."
Một hồi còn nói: "Đàn anh, chúng ta phải đi máy bay à? Em chưa từng ngồi máy bay bao giờ cả, ây da!"
"Ừm."
"Vậy thì em sẽ mua hai vé cho chúng ta, được không? Em có thể..."
"Suỵt." Tô Lâm vươn tay che miệng cô: "Em cứ việc chơi đi, việc còn lại đừng nghĩ tới."
"Nhưng mà ——"
"Phim sắp hết rồi kìa."
"?!" Hả???
Lộc Viên Viên không dám tin quay đầu lại, nhìn màn ảnh hơn mười giây, phát hiện mình không theo kịp cốt truyện nữa rồi.
Trong vài phút, nam nữ chính rõ ràng đã trưởng thành hơn, đứng trong trường đại học nơi lần đầu tiên gặp mặt, nhìn nhau cười rồi ôm nhau.
Màn hình đột nhiên chuyển sang màu đen, sau đó bắt đầu phát phần kết thúc, giới thiệu qua dàn diễn viên.
Cùng lúc đó, đèn trong rạp sáng lên.
Cho nên cô đã xem được cảnh gì nhỉ??
Gặp nhau, giận nhau, tỏ tình và ở bên nhau.
... Coi như là xem được hết các mốc quan trọng.
Tự an ủi mình như thế, có vẻ cũng không quá mất mát.
Cô trượt xuống đùi anh, định quay lại tiếp tục thảo luận về chuyến đi kéo dài một tuần sắp tới, nhưng vừa quay lại nhìn, cô thoáng nhìn thấy màu tóc trắng xóa.
Động tác của Lộc Viên Viên cứng lại trong nháy mắt.
Chậm rãi quay đầu lại, một lần nữa nhìn về hướng kia — phía trên bên phải, đầu của ông lão cao hơn vách ngăn lộ ra ngoài, hình như cũng vừa mới đứng lên.
Khi người ta kinh ngạc đến cực độ, đại não sẽ trống rỗng.
Lộc Viên Viên rõ ràng không muốn nhìn chằm chằm nơi đó, cô có thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo —— nhưng cả người cô như bị dính thuật định thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể nhúc nhích.
Ánh mắt mãnh liệt như vậy vẫn bị người ta chú ý.
Ông cụ nhìn về phía cô.
Lộc Viên Viên mở miệng, nhưng lại không nói nên lời.
Ông cụ cũng há miệng, tầm mắt liếc về phía sau cô.
Tô Lâm đang trả lời tin nhắn, vừa gửi xong liền cảm giác được có người đang nhìn mình.
Anh vẫn luôn bị người ta nhìn nên khá nhạy cảm với ánh mắt, đó rõ ràng không phải là một cảm giác tốt cho lắm.
Hơn nữa người ngồi trên đầu gối anh đột ngột cứng đờ không động đậy.
Anh nghi ngờ nhìn lên, bỗng bắt gặp một đôi mắt quen thuộc.
Vùng da quanh mắt chùng nhão do lão hóa, nhưng qua ánh mắt và khí thế toàn thân có thể thấy diện mạo lúc còn trẻ.
Tô Lâm cũng cứng đờ như người đang ngồi trên đầu gối mình.
Đây không phải là ——
Bên tai truyền đến một giọng nữ khác, là giọng anh đã nghe thấy ở đầu bộ phim: "Ông đứng ở đây làm gì, đi đi."
Ông lão không nhúc nhích.
"Viên Viên." Ông chăm chăm nhìn Tô Lâm, nhưng lại hỏi: "... Tại sao cháu lại ở đây?"
-
Lộc Viên Viên cũng không biết tại sao lại bị bắt quả tang lúc yêu đương thời đại học lại kích thích như thế.
Ông bà đi taxi đến, khi hết phim đã hơn chín giờ nên cũng bắt taxi về.
Cô muốn về cùng với hai người họ, lúc cô bảo Tô Lâm đi trước thì ông của cô lại lên tiếng nói Tô Lâm đi cùng.
Lộc Viên Viên muốn nói gì đó giúp anh, liền lấy lý do đã trễ, anh nên về trường trước.
Nhưng sắc mặt ông nội tối sầm lại: "Đàn ông con trai mà sợ trễ à?!"
... Vì vậy, hai ông bà cụ ngồi một xe, hai người bọn họ một xe, đi theo sát phía sau.
Người căng thẳng không chỉ có mình cô mà tay của Tô Lâm cũng liên tục đổ mồ hôi.
Anh hỏi: "Ông nội em... không cho em yêu đương à?"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Em không biết.” Lộc Viên Viên nói thật.
Tô Lâm xoa xoa sống mũi, chợt nghe thấy giọng nói lo lắng của cô gái nhỏ: "Đàn anh, ông nội em bảo anh đi theo, nhất định sẽ muốn nói chuyện với anh. Tuy em không biết ông muốn nói gì... nhưng mà nếu ông nói không đồng ý cho chúng ta yêu nhau thì anh đừng nghe."
"..." Tô Lâm sửng sốt: "Tại sao không đồng ý?"
"Không phải em vừa nói——"
"Đúng, đúng." Lộc Viên Viên gật đầu: "Em không biết ông có cho em yêu đương hay không, nhưng em chợt nghĩ tới một chuyện..."
"Chuyện gì cơ?"
“Ông nội em... ông…” Cô nhóc đột nhiên dè dặt nhìn anh: “Ông có vẻ rất thích cháu trai nhà họ Lý nhà đối diện, kỳ nghỉ hè còn bảo em đi chơi với anh ta.”
Tô Lâm: "..."
Ồ, cháu trai của ông Lý.
Không ngờ đã có hình mẫu lý tưởng rồi.
-
Bác sĩ Trung y Lộc cảm thấy ngoài tin tức thằng con trai không nên thân phải nhập viện vào tháng trước ra thì đã lâu ông không tức giận rồi.
Gần đây mọi chuyện đều rất tốt đẹp, vợ ông nằng nặc đòi đi xem phim, lúc đầu bà cụ muốn đi xem buổi công chiếu vào rạng sáng khiến ông hoảng sợ, thuyết phục mãi mới chịu đổi giờ.
Xem xong, không có ấn tượng quá nhiều nhưng bạn già vui là được rồi.
Thật không ngờ, vậy mà... ông lại nhìn thấy đứa cháu gái luôn ngoan ngoãn, nghe lời, giỏi giang của mình... ngồi trên đùi một người đàn ông.
Hơn nữa thằng nhóc này còn từng đến nhà ông—— lúc đó ông đã ngửi thấy mùi không thích hợp rồi!
Quả nhiên là có vấn đề!
Trong nhà bác sĩ Trung y Lộc không có chỗ để nói chuyện nghiêm túc như phòng sách, ông đã già rồi, chữa bệnh gần cả đời, những bài thuốc Trung y đã khắc sâu vào xương, cho dù trí nhớ có mất đi thì những thứ này cũng không phai mờ.
Đến trình độ này, ông đã thuộc lòng nhiều sách, không cần phải lật quá năm cuốn, vì vậy lúc chuyển đến đây, ông căn bản không nghĩ đến việc có phòng sách.
Ông chỉ có một đứa con trai, hồi nó còn đi học ông cũng quan tâm không ít, nhưng sau bao nhiêu năm, ông đã quên mất cách giáo dục con trẻ thế nào từ lâu rồi.
Hoặc là... nên bắt đầu thế nào.
-
Lộc Viên Viên ngồi với bà nội trên sofa, bà nội cô hăng hái thảo luận với cô xem cặp đôi trên màn ảnh vừa rồi hợp nhau đến cỡ nào, bộ phim này hay ra sao. Lộc Viên Viên đáp lại từng tiếng, thỉnh thoảng phụ họa theo mấy câu, nhưng ánh mắt luôn nhìn về phía cánh cửa của căn phòng nhỏ kia.
Cô ngẫm lại chuyện đã từng xảy ra nơi căn phòng nhỏ ấy.
Lộc Viên Viên thực sự không thể kìm được nữa, cắt ngang cảm xúc của bà nội: "Bà ơi, ông nội sẽ không cần kim tiêm đâu nhỉ..."
Bà cụ sững sờ một lúc rồi bật cười, cười đến mức ngửa tới ngửa lui, ứa cả nước mắt.
Cuối cùng cũng cười xong, bà vừa lau khóe mắt vừa nói: "Ai dô dô, sao có thể được chứ, con nhóc này đang suy nghĩ gì thế hả?"
Lộc Viên Viên thở phào nhẹ nhõm.
Đúng thật là, sao cô có thể nghĩ về ông nội mình như thế chứ —
“Ông của cháu không mang theo kim, bà nhìn rồi.” Bà nội nói thêm.
Lộc Viên Viên: "..."
Chờ thêm mười phút nữa.
Ngay khi cô cảm thấy một giây tiếp theo mình sẽ xông vào thì hai người bước ra.
Sắc mặt của hai người họ... cô không nhận thấy bất kỳ thay đổi nào so với trước khi bước vào.
Tô Lâm đi thẳng đến bên cạnh cô, đột nhiên ngồi xuống.
Lộc Viên Viên ngồi bên trái bạn trai, bên phải là bà nội, còn chưa kịp phản ứng đã thấy ông nội đi tới trước bàn cà phê - đối diện với ba người trên sofa.
"Khụ." Ông hắng giọng trước rồi mới bắt đầu nói: "Ngày hôm nay người sai đầu tiên là Lộc Viên Viên."
Lộc Viên Viên bị điểm danh: "Hả..."
"Không cần cháu "hả"." Ông nội chỉ vào cô: "Chuyện yêu đương lớn như thế cũng không nói cho ông và bà cháu biết! Thế nào hả? Sợ hai ông bà già này chia uyên rẽ thúy hai đứa à?"
Lộc Viên Viên cảm thấy mình như học sinh bị la rầy, âm thầm đỏ mắt: "Không phải ạ..."
“Hừ,” Sống lưng bác sĩ Trung y Lộc thẳng tắp, khi dạy dỗ người ta rất có khí thế: "Cháu nói xem cháu đã lên đại học rồi, nói cho ông bà biết một tiếng thì ông bà có thể nói cái gì nữa hả, còn chẳng phải là kiểm định giúp cháu sao? Nếu không phải hôm nay bị ông bà bắt gặp thì cháu định khi nào mới chịu nói hả?"
"..."
Tiếp theo là sân nhà của một mình ông, bà nội đã bắt đầu chơi điện thoại, chỉ có hai người họ im lặng nghe ông cụ thao thao bất tuyệt.
Nói tới nói lui, hình như có hơi chệch hướng.
"... À, sao thời buổi giờ mấy đứa nhóc này yêu sớm thế chứ? Hả? Viên Viên cháu mới bây lớn, sinh nhật 18 tuổi không phải là ông bà cùng đón với cháu à? Một cô bé còn chưa trưởng thành, còn chưa quen biết được bao nhiêu người, nhìn thấy trai đẹp, nói đôi ba câu dễ nghe là yêu đương ngay?
Mắt thấy ông càng nói càng không thích hợp, Lộc Viên Viên cảm thấy ông nội mình đã rơi vào vòng luẩn quẩn của chính mình.
Ai nói cũng không tiện, chỉ có thể chờ tự ông tự thoát ra thôi.
"Bà nội Viên Viên, bà nói cho tụi nó biết đi!" Ông cụ kích động đến mức "mưa xuân" bắn đầy: "Chúng ta khi đó, vào cái thời đại ấy, đến lúc này chúng ta mới bắt đầu yêu đương! Bà nói cho tụi nó biết năm đó bà bao nhiêu tuổi!!"
Bà nội không nói lời nào.
Mấy giây trôi qua.
"Bà đang làm gì thể hả? Nói đi!" Ông cụ sốt ruột giục: "Nói cho tụi nó biết! Chúng ta bao nhiêu tuổi mới yêu nhau!!!"
Bà nội khóa màn hình điện thoại một tiếng "cạch", ung dung thở dài: "... Mười sáu."