Bạn Gái Tôi Đáng Yêu Nhất Trên Đời

Chương 57



"— Em phải ôm anh ngủ cơ."

Lộc Viên Viên nghe câu này, hoàn toàn không quan tâm nội dung là gì, toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn vào giọng nói của anh.

Bình thường cho dù anh chỉ đè thấp giọng nói một chút thì cô vẫn không thể quen được, lỗ tai vẫn đỏ bừng.

Mỗi lần anh vừa dậy sớm để tới lớp, mặc dù không thích nói chuyện nhưng vẫn bị cô nghe thấy rất nhiều lần.

Giọng mũi rất nặng, kèm theo đó là một chút biến đổi trong giọng nói, nhất là âm trẻ vị thành niên.

Cực kỳ êm tai.

Cũng y như bây giờ.

Nhưng khi anh dậy sớm, anh sẽ không nói chuyện gần gũi với cô như vậy, cô hoàn toàn không ý thức được lực sát thương này.

Nhưng bây giờ, không chỉ gần gũi mà âm điệu còn... ẩn chứa ý nũng nịu. Khoảnh khắc nghe thấy, thực sự là... nửa người thoáng tê dại.

Trong bóng tối, cô nhanh chóng đỏ mặt, có phần cảm thấy may mắn vì anh không thể nhìn thấy.

Mặc dù Tô Lâm phát sốt, nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy cô, Lộc Viên Viên không thể thoát ra, nói với anh: "Đàn anh à, anh bị sốt rồi, phải uống thuốc cái đã."

Anh nói "ừm", rất chiếu lệ, quay đầu đi, cuối cùng lại vùi vào cổ cô.

Lúc anh dụi vào, tóc sẽ quét khắp mặt, ngứa ngáy khó chịu, mang theo mùi hương - Lộc Viên Viên ngửi được vừa rồi không phải là hương gỗ trên người anh trước đây, mà là mùi sữa tắm và dầu gội đầu.

Vì cô mới dùng qua, lại rất thích nên cô có ấn tượng rất sâu, mũi vẫn còn nhớ rõ.

Đó là hương cam xanh.

Lúc đầu, cô không nhận ra ai đang đè mình, cũng quên mất mình đang ở đâu, chỉ mơ màng đề phòng theo bản năng, kết quả nửa giây sau, cô ngửi thấy mùi hương giống hệt mình trên người anh.

Như thể cho cô một tín hiệu nào đó, những dây thần kinh đang căng thẳng hoàn toàn thả lỏng.

Tô Lâm dụi xong, nói: "Vậy em đồng ý không?"

"Đồng ý cái gì ——"

Anh nhanh chóng ngắt lời cô: "Ngủ chung đó."

"..."

Lời nói của Lộc Viên Viên nghẹn trong cổ họng, thật ra cô cũng không xác định được hiện giờ anh đang sốt đến mơ hồ rồi hay là thật sự nghiêm túc.

Nhưng cả người anh nóng hổi là thật, phát sốt cũng là thật, Lộc Viên Viên nghĩ tới đây liền quyết định không xoắn xuýt vấn đề này với anh nữa: "... Anh uống thuốc trước đi."

“Uống thuốc...” Nghe vậy, Tô Lâm ngẩng đầu lên, mắt đã thích ứng với bóng tối giúp cô có thể nhìn rõ đường nét của anh, anh nói: “Là được rồi, đúng không?"

Như sợ cô đổi ý, anh tức khắc ngồi dậy: "Được, là em nói đó nha."

Lộc Viên Viên chỉ cảm thấy trên người nhẹ đi rất nhiều, sau đó là động tác anh xuống giường.

Chỉ tốn mấy giây.

Hóa ra phát sốt cũng có thể nhanh nhẹn thế sao...

Đèn trong phòng khách vẫn sáng, Lộc Viên Viên không còn bị ôm cứng nữa, xốc chăn bước xuống giường rồi theo anh ra khỏi phòng.

Nghe giọng điệu của Tô Lâm thì ngôi nhà này hẳn là đã lâu không có người ở, vậy có lẽ sẽ không có thuốc...

Sự lo lắng của Lộc Viên Viên tan biến ngay khi nhìn thấy động tác của Tô Lâm.

Ngoại trừ trên mặt có chút ửng đỏ thì anh vẫn như bình thường. Một tay chống lên bàn, tay kia cầm ly uống nước, trên bàn còn có một đống thuốc.

Lộc Viên Viên thản nhiên đi tới, nhìn lướt qua liền phát hiện không chỉ có thuốc hạ sốt mà còn có cả thuốc cảm, giải nhiệt, tiêu đàm, còn có một chai... siro ho.

"..."

Cô thật sự sững sờ một hồi, cho đến khi nghe thấy tiếng cái ly đặt trên bàn, cô mới ngẩng đầu lên hỏi: "Đàn anh, không phải anh nói đã lâu anh chưa về đây sao? Vậy những loại thuốc này—"

“Anh mua ở thành phố S.” Anh vừa nói vừa nắm tay cô đi vào phòng: “Anh sợ em không thích ứng được với thời tiết và khí hậu hay gì đó ở đây."

Cho nên anh mua siro ho dành cho con nít?

Lộc Viên Viên bị kéo đi theo phía sau anh, nhìn quần áo của anh, yên lặng nhíu mày.

Áo phông trắng và quần đùi đen dài trên đầu gối, mặc dù đang ở trong nhà, nhiệt độ điều hòa ấm áp, mặc thế này hình như cũng không có gì không ổn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhưng ở ngoài anh thực sự mặc rất ít.

Cô không nhịn được nói: "Đàn anh à, anh đừng có lúc nào cũng đỏm dáng chứ!"

"..." Tô Lâm vừa bật đèn trong phòng lên, kinh ngạc quay đầu lại: "Anh gì cơ?"

"Đỏm dáng ạ." Lộc Viên Viên cố làm giọng nói của mình trở nên nghiêm túc: “Bây giờ đang là tháng Giêng, là thời điểm lạnh nhất trong năm, anh ăn mặc phong phanh thế này ra ngoài đương nhiên phải sinh bệnh rồi. Anh nhìn em đi, lần nào em cũng mặc nhiều như thế mà anh vẫn còn bảo em choàng thêm khăn quàng cổ, đội thêm mũ, vậy sao anh không làm hả? Không phải là anh —— ưm!"

Anh vốn im lặng đứng đó nghe cô quở trách, nhưng đột nhiên, không có chút dấu hiệu nào nhanh như chớp chặn môi cô lại — bằng chính môi của mình.

Anh nắm cánh tay cô, nhiệt độ trên tay cao đến bất thường, nhưng các hành động của anh lại chẳng hề có chút dáng vẻ của người bệnh.

Lộc Viên Viên cho rằng lần này cũng hôn rất lâu như lần trước.

Không ngờ, chỉ vài giây ngắn ngủi, anh đã buông ra. Lúc bốn mắt giao nhau, cô nhìn thấy một chút... kinh ngạc từ trong mắt anh?

Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, sau đó Tô Lâm nhanh chóng trở lại vẻ mặt bình thường.

Anh buông cánh tay cô ra, đột nhiên đưa mu bàn tay lên lau môi cho cô rồi nói: "Không sao đâu."

Lộc Viên Viên: "???" Không sao cái gì cơ?

“Ngủ đi.” Anh tắt đèn, không nói gì đóng cửa lại, chặn hết ánh sáng.

Lộc Viên Viên theo lực của anh đi trong bóng tối, khi hai chân vừa chạm vào mép giường, cô nghe thấy tiếng động Tô Lâm ngồi xuống rất khẽ.

Cô nắm một góc chăn bông, muốn nói gì đó, nhưng anh cứ như nhìn thấy được trong bóng tối, thoáng cái đã kéo cô xuống giường.

Cô nằm không yên trên giường, lập tức bị hai tay anh mò tới nhét vào trong chăn.

Một loạt động tác diễn ra rất nhanh, cô cảm thấy mới một giây trước mình còn đứng bên cạnh giường, ngay sau đó đã dịch chuyển tức thời đến trên giường rồi.

“Chờ anh một chút.” Giọng anh vang lên.

Sau đó Lộc Viên Viên nhìn thấy một tia sáng yếu ớt, có lẽ là đang nhìn điện thoại.

Thực sự muốn... ngủ chung sao?

Muốn! Ngủ chung!!

Lộc Viên Viên lập tức nhắm mắt lại, úp mặt vào trong chăn, nín thở vài giây rồi mới lấy ra.

Bởi vì có ánh sáng nên cô có thể nhìn thấy một chút bóng lưng của Tô Lâm, áo thun là loại anh hay mặc vào mùa hè, rất mỏng, khiến toàn bộ tấm lưng của anh ấy trông gầy hẳn đi.

Trước mắt bỗng tối sầm lại lần nữa.

Sau đó, phần đệm bên cạnh lõm xuống, cô vô thức nắm chặt bên trong chăn bông, thân thể tỏa ra hơi nóng cách cô càng lúc càng gần, Lộc Viên Viên cảm nhận được anh đắp kín chăn xong liền nằm xuống.

"Anh đã tra rồi..." Giọng nói của anh có chút trầm thấp, không còn loại cảm xúc như trước, cũng thành thật không có chạm vào cô, nói: "Hình như... bị sốt thì không thể... hôn môi."

"..."

"Trên mạng nói, có thể lây bệnh."

À... vậy cho nên, lúc đó anh mới lấy mu bàn tay lau miệng cho cô?

Nhưng hình như cái này lây qua đường hô hấp thì phải...?

Lộc Viên Viên buồn cười, tâm trạng căng thẳng trước đó bị hành động của anh làm tan biến hơn phân nửa.

"Vậy ——" Cô vừa nói một từ.

Tô Lâm đột nhiên trở mình, tiếp lời cô: "Vậy —— anh vẫn muốn ngủ với em."

"..."

Anh còn nói: "Có phải em muốn đuổi anh đi không? Không thể nào đâu."

Giọng điệu còn có chút đắc ý.

Lại xuất hiện nữa rồi à?

Đứa trẻ ở sâu trong nội tâm của đàn anh Tô.

"Em không có mà..."

Lộc Viên Viên khô khan giải thích xong, suy nghĩ một hồi, thật sự không biết hai người bọn họ nằm ở trên giường có thể trò chuyện cái gì.

Cô thẳng thắn đề nghị: "Ngủ thôi, người bị sốt phải nghỉ ngơi thật tốt mới mau khỏi bệnh được."

“Khoan hẵng ngủ." Anh bỗng nói: "Em xoay người sang chỗ khác đi."

"..."

"Mau xoay đi mà, ngoan."

Lần này, anh không chỉ dỗ dành ngoài miệng mà còn bắt đầu ra tay giúp cô xoay người.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lộc Viên Viên nhanh chóng trở mình, không biết sao tim lại đập nhanh, không biết anh muốn làm gì.

"Thực ra..." Giọng anh vang lên từ phía sau: "Nghỉ ngơi tốt cũng không thể khỏe nhanh được."

Sau đó ——

Một cánh tay luồn vào giữa cổ cô và gối đầu, cánh tay còn lại quàng qua eo cô, sau đó toàn bộ phần lưng đều bị anh dán sát vào.

Anh nói: "Ôm bạn gái ngủ mới có thể nhanh khỏe được."

Lộc Viên Viên: "..."

"Bé yêu."

Lộc Viên Viên cảm nhận được cằm anh tựa vào đầu cô.

Cô khẽ "ừ" một tiếng.

Đồng hồ sinh học của cô đã trôi qua, mặc dù có lẽ vẫn có thể chìm vào giấc ngủ, nhưng cũng không buồn ngủ lắm.

Vào mùa đông, trong một căn phòng ấm áp, trong chiếc chăn ấm áp hơn, nằm bên cạnh người mình thích.

Anh ôm cô từ phía sau, mang lại cho cô cảm giác được yêu thương và chăm sóc đặc biệt mãnh liệt.

Lộc Viên Viên bỗng muốn nói gì đó với anh.

Muốn nói với anh về những chuyện trước đây mỗi lần nghĩ tới cô sẽ cảm thấy khó khăn, sẽ khóc thầm.

"Hình như em đã ngủ một mình... từ rất rất lâu rồi."

Vừa mở miệng, cô đã cảm nhận được động tác của anh thay đổi, cánh tay dưới cổ cong lại, ngón tay chạm vào tóc cô, nhẹ nhàng xoa đầu cô.

"Vậy thì có sao đâu?" Anh nói: "Anh bắt đầu ngủ một mình từ khi học mẫu giáo cơ."

"..."

Lộc Viên Viên mặc kệ anh khoe khoang.

"Thực ra, em sợ rất nhiều thứ. Em sợ tối, sợ tiếng ồn ào và các loại côn trùng. Em nhớ năm cấp hai lúc bố mẹ em vừa ly hôn." Cô nói đến đây, tay anh hơi dừng lại. Lộc Viên Viên tự nhiên vươn tay ra kéo tay anh xuống, nắm chặt lấy.

Cô kể tiếp: “Hồi đó học môn sinh học về côn trùng, đủ loại hết, côn trùng có ích và côn trùng có hại, em không sợ bướm, nhưng mà có chút... Haiz, những hình ảnh trong sách giáo khoa sinh học đó thường cực kỳ rõ ràng, em vừa nhìn đã thấy là da đầu tê dại, không biết là bệnh gì... "

"Sau đó, em dùng kéo cắt hết mấy hình ảnh đó đi, không ngờ bị bạn cùng bàn phát hiện, cậu ta ngạc nhiên nói với em, "Lộc Viên Viên cậu nhát dữ vậy!""

"Nhưng sau đó, khi em từ nhà vệ sinh quay lại, cậu ta ngồi ở chỗ không nhìn thấy em, em nghe thấy cậu ta nói với người khác, em thật giỏi giả vờ, thật lập dị, bố mẹ em đã ly hôn, cả người toàn là khuyết điểm mà còn coi mình là công chúa."

"Chuyện bố mẹ em ly hôn là vì lúc đó em quá khó chấp nhận được nên mới nói cho cậu ta biết. Khi ấy cậu ta còn an ủi em, bình thường tụi em vẫn rất tốt..."

"Haiz, thật ra đây chỉ chuyện rất nhỏ thôi, không hiểu sao tự dưng em lại nhớ tới nữa.” Lộc Viên Viên tách ngón tay vẫn không động đậy của anh ra.

Từ lúc bắt đầu, người ở phía sau hoàn toàn không có chút động tĩnh nào.

Cô ngập ngừng hỏi: "... Anh ngủ rồi ạ?"

"Chưa."

"Vậy anh đang làm gì thế?"

"Đang đau lòng."

"..."

Lộc Viên Viên không khỏi cong khóe môi, lại bẻ bẻ các ngón tay anh như trút giận.

Không biết có phải đã đau lòng xong rồi hay không mà anh lại động đậy, ôm cô chặt hơn, tưởng chừng như muốn dùng sức biến cô thành cùng một thân nhiệt với anh.

Anh áp môi mình vào sau gáy, dán vào tai cô: "Em quên mấy thứ đó đi, người kia chỉ là một kẻ ngốc thối tha thôi."

"..."

A, tới rồi, mắng người kiểu Tô tới rồi.

Anh nói tiếp: “Cô ta nghĩ công chúa là thứ tốt gì hả? Ai mà thèm làm chứ.” Cực kỳ bênh vực kẻ yếu thay cô.

Lộc Viên Viên bị giọng điệu của anh chọc cười, chớp chớp mắt, nắm tay anh, rất phối hợp hỏi: "Vậy cái gì mới tốt ạ?"

Tô Lâm cầm tay cô, vuốt ve từng đốt ngón tay như đang an ủi.

Sau đó, một nụ hôn nóng hổi đáp xuống vành tai cô, ngứa đến tê dại: "Là bé yêu của ông đây mới tốt."

- -------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Anh Lâm ấu trĩ bị sốt: Ông đây, bé yêu

Lần đầu tiên ngủ chung.