Lộc Viên Viên cũng biết truyền thuyết về vòng đu quay này.
Hơn nữa, còn là lúc đang học cấp ba.
Lúc đó, trong lớp được ngồi tự do, cô và một người bạn ở gần nhà ngồi cùng bàn, người bạn đó chính là cô gái yêu đương cô đã giúp để ý.
Mỗi tuần quay về trường, nếu bạn cùng bàn hẹn hò vào cuối tuần, sẽ kể cho cô nghe cô ấy đã đi đâu, làm gì.
Cô vẫn nhớ rõ vẻ mặt hạnh phúc của bạn cùng bàn lúc miêu tả lại vòng đu quay cho cô nghe.
Bởi vì đã nhiều năm trôi qua, Lộc Viên Viên chỉ có thể nhớ đại khái, sau buổi tự học tối, bạn cùng bàn đột nhiên lo lắng nói, cô ấy chợt nhớ tới một quyển sách cô ấy đã đọc, nếu như hai người yêu nhau cùng ngồi đu quay thì sẽ chia tay.
Lúc đó Lộc Viên Viên cũng không để ý lắm, chỉ an ủi cô ấy vài câu, có lẽ bạn cùng bàn cũng cảm thấy mình quá ngây thơ nên không nhắc lại nữa.
Sau này cô ấy và bạn trai chia tay thật.
Nhưng lại chẳng có tác động từ bên ngoài, tình cảm của hai người vẫn ổn định, chỉ là vì bạn cùng bàn thi trượt đại học nên mới mỗi người một ngả.
Tô Lâm cũng nói những thứ này chỉ là truyền thuyết vớ vẩn.
Nhưng anh vẫn muốn làm một lần để yên tâm.
Vòng đu quay vẫn chuyển động chậm rãi, bởi vì hai người ngồi cùng một phía nên cabin hơi nghiêng.
Lần trước cũng vậy.
Lộc Viên Viên đột nhiên nghĩ tới lần trước ở trong vòng đu quay, anh đi qua ngồi bên cạnh cô, cuối cùng cabin cũng nghiêng tới tận lúc xuống đất.
Nhưng lần đấy mất mặt hơn vì bọn họ mãi không trả lời nên cuối cùng... cuối cùng bị đuổi xuống.
Thoáng nhớ lại cảnh tượng khi ấy, cô hơi buồn cười.
“Không có gì.” Cô thành thật nói: “Chỉ là nhớ đến vòng đu quay chúng ta ngồi lần trước thôi.”
“Ồ.” Anh nghiêng đầu ra sau, hai tay chuyển cô gái nhỏ trên đùi sang chỗ bên cạnh, đổi thành ôm bả vai cô.
Tô Lâm đưa tay sờ mặt cô, chọc chọc lúm đồng tiền nhỏ, thản nhiên nói: "Em thấy ngồi vòng đu quay có lãng mạn không...?"
Hồi nãy Thẩm Cố Minh đề cử xong, lúc anh tra đường đi thì phía dưới khu vui chơi này có một loạt bình luận của các cô gái, tất cả đều nói nhất định phải đi đu quay, siêu cấp lãng mạn, theo sau đó còn có một chuỗi "A a a a" dài.
Anh thực sự không thể hiểu nổi.
Đi vòng vòng lên trời thì có gì mà lãng mạn chứ?
Hay là, mấy cô gái nhỏ đều thích những thứ này?
"À..." Giọng nói của Lộc Viên Viên kéo mạch suy nghĩ của anh lại: "Em cảm thấy lãng mạn lắm."
"..."
“Nhưng mà đàn anh...” Cô đột ngột ngồi thẳng lên, ghé sát vào tai anh thì thầm: “Nếu anh không hôn em thì sẽ không lãng mạn đâu.”
Lúc cô nói chuyện, hơi thở thổi tới tai anh, giống như một luồng điện nhỏ, lan khắp các bộ phận trong cơ thể.
Tô Lâm sững sờ một lúc, sau đó quay sang nhìn cô.
Cô ngẩng mặt lên, gương mặt rất nhỏ, trong cabin không đèn mờ tối anh không nhìn rõ sắc mặt cô, chỉ có đôi mắt trong veo sáng ngời.
Anh chợt mỉm cười: "Vậy thì anh phải làm cho em cảm thấy lãng mạn hơn mới được."
"... Dạ?"
Lộc Viên Viên không kịp phản ứng.
Cô vừa mở miệng định hỏi thì một giây tiếp theo, môi anh đã dán tới, ngăn chặn mọi lời nói.
Nụ hôn này kéo dài cho đến khi vòng đu quay đến mặt đất.
Lộc Viên Viên được anh dắt đi, đại não từ trạng thái thiếu oxy trở lại bình thường, sau đó nhìn quanh mới phát hiện đã ra khỏi công viên giải trí.
Bên đường có một chiếc taxi vừa mới dừng lại cho hai người xuống, Tô Lâm dẫn cô đi tới, chờ bọn họ đi xong, hai người liền lên xe.
Lộc Viên Viên nghĩ bọn họ sẽ đi ăn cơm.
Tô Lâm đột nhiên kéo tay cô: "Ngày mai không phải ngồi taxi nữa."
"Tại sao ạ?"
"Đến lúc đó em sẽ biết."
Lộc Viên Viên gật đầu, cuộc đối thoại kết thúc.
Tài xế phía trước đang nói chuyện phiếm, cô không cố ý nghe nhưng tiếng nói chuyện lại vừa khéo lọt vào tai.
"... Anh Lý bị sao cơ? Anh ấy sẽ không uống say gây sự, đánh nhau nhập viện rồi đấy chứ? Đang lái xe gì? Đùa thôi..."
"..."
Anh Lý? Uống say?
Cô chợt nhớ đến một chuyện mẹ Tô đã nói với mình.
Cô liếc nhìn Tô Lâm đang ngồi bên cạnh, xích đến gần anh: "Đàn anh, anh còn nhớ chuyện hồi cấp hai của anh không?"
"... Nhớ một số, sao thế?"
Lộc Viên Viên lên tinh thần, nói ra thắc mắc của mình: "Dì nói với em, hồi cấp hai anh rất thích đánh nhau, sau đó còn tưởng là chú dì không biết, nhưng thật ra bọn họ đều biết hết đấy, chỉ là không có chuyện nghiêm trọng nên không quản anh quá nhiều mà thôi."
"Sau đó đầu năm lớp 9, anh học đòi uống rượu. Dì nói có một lần anh gây sự đánh nhau về, bố anh vốn không định mắng anh, nhưng anh lại uống rượu, thậm chí còn uống say luôn —— "
Lộc Viên Viên nói một hơi xong, nuốt nước miếng rồi mới nói tiếp: "Dì nói, bố anh vừa gọi "Tô Lâm", anh liền ngắt lời chú ấy ——"
Chuyện đầu năm lớp 9 đã trôi qua đã lâu, hơn nữa còn vào thời gian say rượu, vừa rồi anh vẫn cố nhớ lại.
Cô nói đến đây, Tô Lâm lập tức nhớ ra...
Lúc đó anh nói ——
Cô gái nhỏ cố ý đè giọng thành ồm ồm, giả vờ trầm thấp: ""Ông đây không phải Tô Lâm, mau gọi anh Lâm"."
Vừa nói xong, cô không khỏi bật cười: "Hahahahahahahaha, đàn anh, chuyện là thật sao?"
"..."
"Đàn anh, anh còn nhớ không? Em thật sự rất tò mò đó."
"... Tò mò cái gì?"
"Sau đó anh..." Ánh mắt thận trọng và hưng phấn của cô có chút buồn cười: "Thế nào ạ? Bị đòn à?"
Tô Lâm: "..."
"Tiểu Viên Viên," Tô Lâm nheo mắt, buông tay ra đổi thành ôm eo cô, siết chặt cô vào góc ghế sau, thong thả nói: "Bây giờ lá gan của em càng lúc càng lớn rồi nhỉ."
"..."
“Nếu em còn hỏi nhảm nữa, anh sẽ hôn em đấy.” Chiêu này vẫn dùng rất tốt.
Quả nhiên cô không nói nữa.
Tô Lâm muốn buông cô ra, nhưng lại bất ngờ bị cô kéo vai, Lộc Viên Viên nhanh như chớp hôn lên môi anh: "Hôn xong rồi, giờ anh nói được chưa?"
"..."
"Đàn anh, em tò mò thật mà. Dì không nói cho em biết, anh —"
"Bị đòn." Tô Lâm cắn răng cười: "Ông ấy suýt chút đánh chết anh luôn, nếu không phải do mạng anh lớn thì em không có bạn trai đâu."
"..."
-
Việc Tô Lâm trở về vốn nghĩ đã che giấu rất tốt nhưng không ngờ lại bị bà Tô bất ngờ đến kiểm tra đột xuất.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tuy khó chịu nhưng cũng không hoàn toàn xấu.
Ví dụ như - cuối cùng anh đã có thể quang minh chính đại về nhà lấy chìa khóa xe, muốn ra ngoài lúc nào cũng được, anh không cần phải cân nhắc thời gian bắt taxi, muốn đi đường vòng là đi đường vòng, không cần phải chen chúc trong taxi với bạn gái quá lâu.
Mấy ngày sau khi đi vòng đu quay, Lộc Viên Viên trở thành một du khách đủ tiêu chuẩn, có thể nói là đến tất cả các điểm tham quan nổi tiếng ở thành phố B một lần, ăn tất cả các hàng quán nổi tiếng.
Khi leo lên Vạn Lý Trường Thành, cô học theo những người khác đến studio ảnh dưới chân Vạn Lý Trường Thành chụp ảnh, đặt ảnh vào mặt dây chuyền.
Sau đó lại gặp một người phác họa chân dung ven đường, rất nhiều người đang vẽ nên cô cũng đi vẽ.
Đối diện Thiên An Môn có một con hẻm nhỏ, bán rất nhiều đồ lưu niệm, cô mua bốn dây đeo trang trí hình chủ tịch Mao, định về sẽ chia cho các bạn cùng phòng.
Tô Lâm cũng học cô mua bốn cái, nói là anh cũng phải tặng cho bạn cùng phòng.
...
Thực ra nếu bảo cô tổng kết những thứ mình đã chơi thì cô cũng không biết bắt đầu từ đâu, hơn nữa thành thật mà nói, một số danh lam thắng cảnh rất đồ sộ, thực sự hơi nhàm chán.
Nhưng dù vui hay không thì có vẻ như vì hai người được ở cạnh nhau nên những nơi đã đến sẽ có một chút khác biệt.
Hôm nay là đêm gần cuối ở thành phố B.
Hai người không đi đâu cả, buổi trưa ăn cơm với mẹ Tô, còn bây giờ thì đi ăn với bạn của Tô Lâm.
Chính là ông bố Thẩm rất cool ngầu đến sân bay đón bọn họ, nghe nói còn có bạn gái của bố Thẩm.
Lộc Viên Viên ngồi ở trong xe, nhìn phong cảnh lướt nhanh về sau bên ngoài cửa sổ, có chút buồn.
Cảm giác một tuần trôi qua chỉ trong chớp mắt.
Một lúc sau, cô dời tầm mắt, quay sang nhìn người ngồi ở ghế lái.
Từ ngày đầu tiên khỏi bệnh, Tô Lâm đã lén giấu áo lông đi, chỉ đồng ý có thể quàng khăn quàng cổ. Hôm nay, anh mặc một chiếc áo khoác trước đây Lộc Viên Viên đã từng thấy một lần, chiếc áo khoác dài màu đen, làn da trắng, khi tập trung nhìn đường, sườn mặt cực kỳ đẹp mắt.
Lộc Viên Viên không nhịn được vươn tay chọc vào cúc áo trên vai anh.
Tô Lâm cười cười, một tay tiếp tục cầm vô lăng, tay kia xoa xoa mặt cô, cuối cùng véo mấy cái: "Sao thế?"
“Không có gì ạ.” Lộc Viên Viên vội vàng thu tay về: “Anh đừng có sờ em, lo lái xe đi kìa!” Nói xong, cô nắm lấy tay anh, suýt chút nữa ấn vào vô lăng.
"..." Tô Lâm buồn cười, quay hẳn sang nhìn cô: "Em phải tin tưởng vào tài lái xe của anh chứ."
“Em tin, em tin mà, ai da!” Lộc Viên Viên nhìn đôi mắt đen như mực của anh nhìn chằm chằm vào mình mãi, chắc cũng phải mấy giây, cô nhất thời sốt ruột, đưa hai tay tới, xoay mặt anh về phía con đường đằng trước: "Anh nhìn đường đi!"
Tô Lâm rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.
Mấy người chọn một nhà hàng không quá lớn, hai tầng lửng, do tư nhân mở. Đây cũng là nơi bọn họ thường tới khi còn đi học.
Hai người đến hơi muộn, Lộc Viên Viên vừa vào cửa đã nhìn thấy bố Thẩm đẹp trai quen thuộc, và cả một người cô gái xinh đẹp đối diện cậu ta.
Mỹ nữ không thèm nhìn Tô Lâm mà nhìn cô, trên mặt không tươi cười, nhưng trong mắt lại lộ ra ý cười.
Nhìn nhau một hồi, người đẹp gõ đầu ngón tay lên mặt bàn thủy tinh, huýt sáo cực kỳ lưu manh: "Ây dô, đây là tiểu tiên nữ đã kéo Tô đẹp trai mẫu thai solo (*) ra khỏi đội quân ế đấy à?"
(*) Mẫu thai solo: ế từ trong bụng mẹ ế ra:)))
Nói xong, cô ấy chớp mắt nhìn Lộc Viên Viên, cong môi cười, nhẹ giọng nói: "Em đẹp thật đấy."
Lộc Viên Viên: "..."
-
Bố Thẩm và bạn gái cậu ta đều không phải người bình thường.
Mà Tô Lâm cũng không thân thiết với hai người họ.
Ăn được nửa buổi, đây là hai kết luận mà Lộc Viên Viên đưa ra được.
Cô ngồi bên cạnh người đẹp, Tô Lâm ngồi cạnh bố Thẩm, đối với việc này Tô Lâm tỏ vẻ rất bất mãn, nhưng người đẹp lại sống chết không chịu đổi chỗ, anh chỉ có thể đen mặt ngồi đối diện cô.
Người đẹp nói cô ấy tên là Thập Nhất, nhưng Lộc Viên Viên không hỏi sao lại là Thập Nhất, cô ấy cũng không nói.
Ngay sau đó, cô ấy bắt đầu hỏi Tô Lâm theo đuổi cô thế nào.
Lộc Viên Viên khô khan nói vài câu, đột nhiên cảm thấy hai người các cô yêu nhau... hình như không xảy ra quá nhiều chuyện, hết sức thuận theo tự nhiên.
“Thích uống rượu không?” Giọng Thập Nhất rất êm tai, nhẹ nhàng mà lạnh nhạt.
Lộc Viên Viên cảm thấy cô ấy cũng là người như vậy.
Có một cảm giác khó tả, tuy tính tình rất xa cách nhưng lại có vẻ ngoài đặc biệt hấp dẫn người khác, một sự kết hợp của những mâu thuẫn.
Người đẹp lắc lắc ly rượu: "Hửm? Em muốn uống bia không?"
"..."
Lộc Viên Viên liếc nhanh về phía đối diện.
Tô Lâm đang nghịch điện thoại.
Vì vậy cô vội gật đầu: "Thích! Uống ạ!"
Thập Nhất thoáng sửng sốt, cười cười không thành tiếng, cũng phối hợp với bộ dạng lén lút của cô: "Cậu ta không cho em uống à?"
Lộc Viên Viên gật đầu.
"Không sao, em chờ chút."
Lộc Viên Viên nhìn cô ấy đứng dậy đổ nước trong tách trà đi, lúc quay lại, cô ấy rót bia vào trong tách trà mờ đục, đẩy sang bên cạnh: "Uống đi, Đại Thanh diệt vong rồi mà cậu ta còn không cho bạn gái uống bia nữa."
...
Thời Y không ngờ tiểu tiên nữ vừa nhắc tới bia hai mắt đã sáng rõ lại một chai đã gục.
Hoặc có thể là hai chai.
Nói chung là đã say mèm.
Lúc ăn cơm tiểu tiên nữ vẫn luôn nói rất nhỏ nhẹ, bởi vì cái bàn lớn, cũng không nói gì với Tô Lâm, vẫn luôn nói chuyện với cô.
Bộ dạng đáng yêu, giọng nói ngọt ngào, nhìn thấy cô uống rượu vang đỏ, còn dịu dàng khuyên cô ăn nhiều hơn, nếu không sẽ đau dạ dày.
Thời Y càng nhìn càng cảm thấy quá hời cho Tô Lâm.
Cho đến khi cô gái nhỏ nhã nhặn an tĩnh bỗng lớn tiếng, âm thanh thanh thúy văng vẳng trong ghế lô (*): "Đàn anh ơi!"
(*) Ghế lô: ghế ngồi thiết kế đặc biệt, một gian có vài chỗ ngồi
Mấy người đồng loạt dừng động tác lại.
Tô Lâm là người đầu tiên phản ứng lại: "Hả?"
“Không cho anh!” Lộc Viên Viên bỗng che miệng, khẽ nấc một tiếng, sau đó chỉ vào anh nói: “Anh không được uống rượu!!!"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"..." Tô Lâm trừng mắt nhìn người bên cạnh bé người yêu mình: "Cô cho cô ấy uống rượu?"
"Người ta thích uống mà." Thời Y hiếm khi thấy Tô Lâm như vậy, vui vẻ cười: "Không chịu nổi đôi mắt nhỏ của cô ấy nha, em gái nhà cậu quá đáng yêu."
Chỉ có Thẩm Cố Minh quan tâm đến nguyên nhân, đợi hai người nói xong, chống cằm nhìn Lộc Viên Viên không quá bình thường: "Tại sao cậu ấy không được uống rượu?"
“Bởi vì...” Lộc Viên Viên im lặng một hồi, sau đó khóe miệng chợt rũ xuống, đôi mắt nai trong veo ngấn nước, giọng nói cực kỳ tủi thân: “Anh ấy uống say! Bắt em gọi anh ấy là bố!"
"..."
Mấy giây sau, cô bắt đầu dụi mắt, còn không quên giữ vững lập trường: "Em không muốn gọi đâu!!"
"..."
-
Bữa cơm này còn chưa kết thúc.
Tô Lâm ôm Lộc Viên Viên ra về trong tiếng cười của hai đứa bạn thối, nhét người vào xe, thắt dây an toàn xong, cô vẫn đang lải nhải.
Dọc theo đường đi, động một chút là vươn tay túm tóc, quát anh: "Anh uống rượu rồi hả? Uống rồi hả? Anh biết anh không được uống mà!?"
Lần này Tô Lâm phải lái xe nên không thể chăm sóc cô như lần trước.
Cũng may là có dây an toàn, nếu không anh dám chắc chắn, Lộc Viên Viên sẽ trực tiếp leo lên đùi anh ngồi trên vô lăng tra hỏi anh có uống rượu không.
Về đến bãi đậu xe ở dưới lầu, anh không để cô tự mình đi mà ôm thẳng lên lầu. Sau khi say Lộc Viên Viên vẫn duy trì được khả năng tự chủ của mình, cúi xuống thay giày vẫn không thành vấn đề, một đường đi thẳng về phòng, "lạch cạch" đóng cửa lại.
Kèm theo đó là một giọng nói: "Em đi tắm trước!"
Nhanh đến mức anh không kịp ngăn cản
Tô Lâm nghĩ một hồi cũng theo vào, nhưng không thể vào phòng tắm... Khụ, hơn nữa với trạng thái của cô thì không cần.
Cuối cùng anh cũng đi tắm.
Khi vào phòng cô, cửa nhà vệ sinh đóng chặt, bên trong không có tiếng nước chảy nhưng có tiếng máy sấy tóc.
Tô Lâm bật cười.
... Lại còn biết sấy tóc.
Anh bước đến giường ngồi xuống, buồn bực chải chải tóc.
Thực ra trừ cái đêm anh phát sốt ra thì anh không được ngủ chung với Lộc Viên Viên nữa - một đêm cũng không có.
Buổi trưa lúc cô chợp mắt, anh có thể ở bên.
Chỉ có tới tối thì anh dỗ thế nào cũng không được.
Tô Lâm còn có thể nói gì được.
Anh cũng không thể bệnh thêm lần nữa, cho nên chỉ có thể bắt đầu ngủ trưa với cô.
Đang định thở dài than thở tiếp thì bên cạnh vang đến tiếng cửa "cạch".
Tô Lâm ngẩng đầu, mơ hồ nhìn thấy một cục bông màu trắng lao thẳng tới trước mặt mình, tốc độ cực nhanh, mang theo hơi nước bay bay, đụng sầm vào lồng ngực anh, lực không hề nhỏ làm anh ngã ngửa ra sau.
Anh chỉ kịp dùng một tay ôm lấy cô, tay còn lại chống về sau.
Lộc Viên Viên quỳ một chân bên giường, trọng lượng toàn thân đặt ở trên người anh, toàn thân thơm phức, vòng tay ôm cổ anh gọi: "Đàn anh ~~~"
Dùng kiểu âm cuối cực kỳ nhộn nhạo.
Tô Lâm vừa nghe xong, cả người đều cứng đờ, nghiến răng hàm, nhắm mắt.
... Lại nữa rồi.
Ma men Lộc Viên Viên.
“Ồ ~ không đúng nha!” Cô bỗng ngẩng đầu, giơ một ngón tay lên: “Không phải đàn anh.”
"... Vậy thì là ai?"
"Hì hì." Hai má cô đỏ bừng bất thường, híp mắt cười: "Là, anh Lâm, á!"
"..." Tô Lâm hít sâu một hơi.
Sau đó, khống chế giọng điệu, dỗ dành cô: "Em bỏ từ đằng trước đi (*), gọi lần nữa."
(*) Do từ "anh Lâm" trong tiếng trung là "Lâm ca" nên bỏ chữ đằng trước là bỏ từ "Lâm" á.
Cô suy nghĩ một hồi cái "Bỏ từ đằng trước đi" nghĩa là gì, sau đó chợt hiểu ra, gọi: "Anh!"
Còn hết sức vui vẻ xác nhận với anh: "Em gọi đúng chứ?"
“... Đúng rồi.” Tô Lâm cảm thấy mình quá là cmn tìm đường chết.
Nhưng anh không thể kiểm soát được cái miệng tự tìm đường chết của mình.
Anh nghe thấy bản thân tiếp tục dụ cô: "Cái từ đấy, em gọi hai lần liên tục luôn xem."
Mấy giây sau.
Cô gái nhỏ nghiêng đầu: "Anh trai?"
Âm "anh trai" (*) cuối dường như rất dễ gợi ra cảm giác nũng nịu.
(*) Trong tiếng Trung, "anh trai" là "ca ca", ở đây đại khái muốn nói từ "ca" cuối cùng nghe rất nũng nịu.
Từng từ từng chữ, nói rõ từng chữ, giọng nói của cô vốn đã ngọt ngào, lúc say càng không cần nói.
Chỉ hai từ này, quả thực có thể nhấn chìm anh.
"Em có anh trai ạ? Anh tên Lộc gì cơ?" Cô bỗng hỏi.
"..."
"Lộc Hoa Hoa? Hoa Viên?"
Đây là loại mạch não tài tình gì vậy trời...
Tô Lâm không nhịn được nữa: "Không phải, em —"
Cô gái nhỏ vịn vai anh quỳ ở mép giường, vừa khéo kẹp ở giữa hai chân anh, cô gọi: "Anh trai!"
Hai từ này lập tức khiến anh im lặng.
Lộc Viên Viên quan sát anh chốc lát: "Anh ơi, anh có biết Tô Lâm không?" Vẻ mặt cô rất kinh ngạc: "Anh ấy và anh giống nhau quá đi mất! Sao có thể giống như thế nhỉ?!"
"..."
Tô Lâm duy trì tư thế này, vầng trán vừa rồi còn sạch sẽ giờ đã đầy mồ hôi.
Thầm nghĩ dỗ cô ngủ xong sẽ... đi tắm lần nữa.
Vậy cứ làm theo cô nói là được.
Tô Lâm gật đầu: "Biết."
Đôi mắt cô chợt sáng ngời, chớp chớp, hàng lông mi dày cong cong: "Vậy thì anh giúp em một chuyện được không?!"
"... Được."
Cô đột ngột dừng mọi động tác trong vài giây.
Sau đó lấy bàn tay đang đặt trên vai anh xuống, bỗng dùng hai tay che mặt, không để ý đập đầu xuống —— cũng may mà lần này không trúng xương bả vai, mà ở cổ.
Cô nói: "Ai da, em ngại nói."
Tô Lâm: "..." Đã nhìn ra.
Tô Lâm đếm giúp cô, mười giây đã trôi qua.
“Anh ơi!” Lộc Viên Viên lại ngẩng đầu, vuốt khuôn mặt ửng hồng, bộ dạng nghiêm túc lạ thường: “Vậy anh giúp em ——”
Sau khi nói xong bốn chữ, cô hơi dừng lại, rồi chậm rãi tiến về phía trước.
Tô Lâm cúi đầu liếc nhìn, sợ cô ngã xuống giường, đảo qua lại càng hoảng sợ.
Đầu gối của cô suýt chút đã chạm vào anh—
Hơi nóng bên tai lại thu hút sự chú ý của anh.
"Anh giúp em nói với anh ấy một câu là được rồi." Cô nằm sấp, ghé vào tai anh thì thầm.
Cô gái nhỏ nói rất chậm, từng từ từng chữ, rất sợ anh trai nghe thiếu mất một chữ nào đó của mình: "Anh nói, Lộc Viên Viên, rất thích anh ấy, nha."