Ngón tay Tô Lâm nâng cằm cô lên, giữ đầu cô không cho nhúc nhích, ánh mắt Lộc Viên Viên chỉ có thể đặt trên mặt anh.
Nhìn bằng mắt thường cũng thấy được làn da trắng nõn mịn màng của cô gái nhỏ đang dần đỏ lên, cô muốn nghiêng đầu, nhưng bởi vì tay anh nên không thành, lộ ra chút luống cuống, đôi mắt to ướt át, trong trẻo sáng rực.
Nhìn anh suýt chút —— suýt chút đã đến thêm lần nữa.
Lời vừa rồi của Tô Lâm không hề khoa trương.
Anh thực sự nhớ cô bé nhà anh muốn chết.
Nhất là sau tuần hai người tới thành phố B chơi về thì anh như không được bình thường, suốt ngày mơ thấy mình lại được ngủ chung giường với cô.
Tỉnh dậy thì chỉ có mỗi mình anh.
Cái loại chênh lệch đấy vô cùng khó chịu.
Nhưng may là trong kỳ nghỉ không có ngày nào bị mất liên lạc, thỉnh thoảng không gọi video được, nhưng vẫn có thể nghe được giọng nói nhẹ nhàng của cô.
Mới xa nhau có nửa tháng mà Tô Lâm đã thực sự lĩnh ngộ được, không thể yêu xa.
Anh không nhịn nổi, cũng không muốn nhịn, trực tiếp cúi đầu xuống dán lên môi cô.
Mặt Lộc Viên Viên vừa hạ nhiệt lại một lần nữa - nóng lên, ngượng ngùng nhìn hắn, hai mắt mở to, có vẻ tức giận.
Tô Lâm cười trêu cô: “Có nhớ anh không? Cho em một cơ hội nữa đó.” Tay còn lại chuyển từ sau đầu cô sang sau tai, thuận tiện vuốt ve lỗ tai cô.
Lộc Viên Viên mím môi, anh linh cảm cô sắp nói "không", lập tức cảnh cáo trước khi cô lên tiếng: "Em nói không một lần thì anh sẽ hôn em một lần."
"..." Cô gái nhỏ cuối cùng cũng thành thật, lúc mở miệng khuôn mặt càng thêm đỏ ửng: "... Nhớ ạ."
Phát âm không nặng, nhưng âm thanh cũng không quá nhỏ.
Nghe được hai chữ này, Tô Lâm cảm thấy khoan khoái cả người, không khỏi muốn cười.
Anh đưa tay xoa xoa xương tai mềm mại: "Vậy là được rồi, có gì đâu mà em xấu hổ."
Lộc Viên Viên cuối cùng cũng thoát khỏi nanh vuốt của anh, không được tự nhiên quay mặt đi không nhìn anh: "Ai xấu hổ chứ..."
Chiếc áo khoác cô mặc hôm nay vẫn là màu trắng nhưng khác với chiếc áo khoác bánh mì lần trước. Nó được làm bằng chất liệu khác, khi đứng ở đó, trông cô giống như một cây kẹo bông gòn thơm ngon.
Vừa ngọt vừa mềm, nhưng cô lại không phải là kẹo bông gòn.
Tô Lâm kéo cây kẹo bông gòn vào lòng, vùi đầu vào khăn quàng cổ của cô, hít một hơi thật sâu mùi thơm ngào ngạt.
Anh cảm thấy cô gái nhỏ cũng duỗi tay ra, với chút sức lực, vòng qua eo anh.
“Đàn anh, giờ anh ở đâu?” Ôm được một hồi, cô bỗng hỏi.
"... Ở trường." Anh hơi dừng lại: "Sao thế?"
Lộc Viên Viên chưa kịp nói gì đã bị anh cướp lời: "Sao vậy, muốn ở chung với anh à? Muốn anh ở khách sạn sao? Thật ra cũng không phải là không được."
Lộc Viên Viên: "..."
Cô không kìm được vỗ nhẹ vào lưng anh: "... Anh đang nói cái gì vậy chứ!" Hơn nữa cái đó với ở khách sạn... có tí liên quan nào đâu.
"Em chỉ đang hỏi thử thôi..." Cô giải thích xong, một lúc lâu sau lại nói nhỏ: "... Cái đó, là em quan tâm đến anh thôi."
Bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp của anh.
Lộc Viên Viên vùi mặt vào áo anh, trên mặt lại nóng lên.
"Lát nữa em phải dạy bù cho Thư Điềm."
"..."
Suy nghĩ hồi lâu, Tô Lâm mới nhớ ra cái tên đó hình như là của cô bé cô đến nhà dạy.
Anh có chút buồn bực: "Vậy chúng ta chỉ được gặp mỗi buổi sáng thôi sao?"
"Không đâu." Cô lắc đầu: "Em có thể nói với con bé là học bù buổi sáng."
Tô Lâm đã hiểu, bỗng tỉnh ngộ.
Bé người yêu của anh sao tri kỷ thế nhờ?!
"Ồ." Anh giả vờ như không biết: "Tại sao em lại muốn học bù buổi sáng?"
"..." Không lên tiếng.
“Hửm?” Anh cố chấp, thổi vào lỗ tai nhỏ của cô: “Buổi sáng học xong vậy buổi chiều rảnh em định làm gì?"
Lỗ tai đầy đặn của cô đỏ bừng, rụt ra hai bên một chút.
“Đàn anh à, anh phiền quá đi...” Than thở xong, cô dùng sức nắm lấy áo khoác của anh, không ngẩng đầu lên, giọng nói như trút giận, lại không có chút làm người khác sợ hãi: "Muốn hẹn hò! Được chưa!!!"
Tô Lâm cười phá lên, cười đến cả người run rẩy.
Cmn, đáng yêu quá đi mất!
Anh cười rất lâu, Lộc Viên Viên lại vỗ vào lưng anh một phát, anh mới miễng cưỡng dừng lại.
Anh không nhúc nhích, vùi vào vai cô từ từ suy nghĩ, không quan tâm đến động tĩnh xung quanh.
Giữa hai cửa đơn có một con hẻm nhỏ, hai người ôm nhau ở chỗ này một lúc lâu nhưng vẫn chẳng thấy ai qua lại, khá khuất.
Lộc Viên Viên bị anh ôm, thính giác cũng không quá nhạy cảm.
Nhưng tiếng cửa đơn được mở ra thật sự quá quen, trong đầu cô chợt đánh một hồi chuông, vểnh tai lên lắng nghe—
"... Sao con bé còn chưa về tới nữa, gọi điện cũng không ai bắt máy, ai da, sốt ruột chết đi được..."
"Ui giời? Cái vali này sao nhìn quen quá..."
...!
Giọng nói này!
Lộc Viên Viên vội vàng giãy dụa muốn đẩy anh ra, Tô Lâm không biết có chuyện gì, tưởng cô bị anh cười nên ngượng ngùng, không những không buông ra, ngược lại càng siết chặt hơn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Dưới tình thế cấp bách, cô nói cực nhanh: "Ông bà nội em ra kìa!"
Tô Lâm nhận được thông tin, nhưng đại não vẫn còn đang phản ứng.
—— "Ai để cái vali ở ngay trước cửa đơn vậy?"
Anh nghe thấy.
Đây hình như là giọng của bà nội Lộc Viên Viên.
Khi anh ý thức được đã đến lúc phải buông tay và đứng thẳng dậy thì một giọng nói khác cũng truyền đến, già nua, mang theo trêu chọc và... giễu cợt.
"—— Ai ui." Lộc Viên Viên nghe đến một tiếng ai ui này, thực chỉ muốn tìm một cái lỗ dưới đất để chui vào.
"Đừng tìm nữa, bà nó này, còn ai có thể ném cái này ở đây nữa?"
"Sao cơ?"
"Đứa cháu gái ngoan của bà đang ôm ấp thằng nhóc thối tha nhà người ta ngay trước cửa nhà bà đó."
Cháu gái ngoan: "..."
Thằng nhóc thối tha nhà người ta: "..."
-
Điện thoại di động của Lộc Viên Viên vẫn luôn cầm trong tay, có điều vừa rồi trên tàu cao tốc có rất nhiều người đang ngủ, cô không muốn đánh thức ai nên đã tắt tiếng.
Xuống xe cũng quên không mở tiếng lại.
Sau đó—— gặp được Tô Lâm ngay dưới nhà, tất nhiên là quên béng luôn chuyện chỉnh lại điện thoại này.
Thời gian về đến nhà bất giác trễ hơn so với dự tính, hai ông bà cụ chắc chắn là ra ngoài tìm cô, lúc này bà nội vừa mới đỡ cái vali vừa rồi bị ngã xuống đất lên.
Ông bà mặc bộ quần áo mới cô chưa từng thấy, kiểu dáng thời Đường, một nâu, một đỏ sẫm, rất dày và cao cấp.
... Lại còn là đồ đôi.
Ông nội nói xong, hai người như bị điện giật buông nhau ra, cách khoảng một bước chân.
Lộc Viên Viên nhìn thấy khóe miệng ông nội xệ xuống, hơi ngượng ngùng cười cười: "Ông nội, bà nội..."
Tô Lâm cũng đi theo sau cô đến chào hỏi.
Quả nhiên, ông nội tức giận: “Hừ!” Âm thanh không nhỏ.
Ông trợn con ngươi không rõ ràng lắm, có lẽ là do mí mắt nặng trĩu nên không nhúc nhích nhiều: "Về một cái là bận cái này, nhà cũng không thèm về!"
Lộc Viên Viên không nói nên lời.
“Ối giời, ông già thối này ông nói cái gì thế hả!” Cuối cùng bà nội vươn tay, vừa kéo ông nội đi vừa nói: “Viên Viên, bà với ông cháu đi mua đồ ăn nha!" Bà nội còn quay lại nháy mắt với cô: "Thoải mái đi!"
Sợi dây căng thẳng trong đầu Tô Lâm buông lỏng, anh nhìn Lộc Viên Viên vẫn chưa hoàn hồn nhìn về phía hai ông bà, đề nghị: "Hay là tối nay... đi chơi nhé?"
"Dạ?" Lộc Viên Viên ngẩng đầu: "Tối nay đi chơi? Anh muốn ăn ngoài à?"
"Đúng vậy." Tô Lâm vội gật đầu, thay đổi sắc mặt: "Không được thì anh tự đi ăn vậy."
"..." Cô cắn môi.
"Hôm nay là mùng ba Tết —"
“Được rồi.” Cô lập tức thỏa hiệp, trừng mắt nhìn anh: “Vậy em đi nói với ông bà nội đã.”
Tô Lâm dựa vào tường nhìn bạn gái nhỏ hoạt bát chạy mấy bước, đuổi kịp hai cụ vẫn chưa đi được bao xa.
Giọng cô rất nhỏ, nghe không rõ lắm, chỉ có thể thấy cô gọi hai ông bà lại nói gì đấy.
Có thể thấy ông cụ tóc trắng như tuyết quay lại thoáng sửng sốt.
Ngay sau đó, giọng nói tràn trề khí thế, không sót một chữ bay thẳng đến lỗ tai anh.
"Đi mau đi! Đi ăn cơm với nó đi! Lát nữa đừng có về nhà ăn cơm!!!"
"..."
-
Sau khi xách vali lên lầu, anh đưa Lộc Viên Viên đến một khu mua sắm trong trung tâm thương mại.
Vẫn chưa tới giờ cơm, Tô Lâm hỏi cô có muốn xem phim không.
Lộc Viên Viên suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: "Không xem."
“Tại sao?” Tô Lâm tò mò, bởi vì cô rất thích xem phim.
Cô nhìn xuống nền gạch men: "Hôm nay ngồi trên xe mệt quá, có thể em sẽ ngủ gục mất, uổng lắm."
"Xem phim có gì mà mệt mỏi?"
Lộc Viên Viên tỏ vẻ "anh không hiểu đâu" nói: "Phải dùng não đó!"
"..."
... Bé yêu à, em xem phim tình cảm ngu ngốc thì có gì cần động não đâu?
Nhưng anh im lặng nuốt câu này xuống, lại hỏi sang chuyện khác: "Vậy... sao em vẫn ra ngoài ăn cơm?"
"Ăn đâu có mệt." Lộc Viên Viên không hiểu nổi logic của anh: "Vả lại em phải đi với anh nha."
Tô Lâm không nói gì.
Lộc Viên Viên kéo tay anh, nghiêm túc nói: "Đàn anh tới tìm em, em phải chịu trách nhiệm chứ."
Anh đứng đó xoa đầu cô, mỉm cười: “Ồ, chịu trách nhiệm.” Sau đó anh nói: "Em chịu trách nhiệm thế nào đâu?"
“Em đi ăn với đi chơi với anh nè.” Cô gái nhỏ trả lời như một lẽ đương nhiên.
Tô Lâm cười xùy một tiếng, nhướng mày: "Bé yêu, chịu trách nhiệm không phải như thế."
Lộc Viên Viên bị một tiếng "bé yêu" của anh làm cho đầu óc mơ hồ, không vòng vo nữa: "... Vậy anh muốn chịu trách nhiệm thế nào...?"
Trong trung tâm thương mại người đến người đi, bọn họ đứng ở cuối lan can, bên ngoài lan can có một lớp kính bảo vệ.
Tô Lâm bước lại gần cô, tựa lưng vào lan can, nhìn đôi mắt mở to, ướt át và sạch sẽ của cô gái nhỏ.
Anh muốn chịu trách nhiệm như thế nào, bây giờ vẫn chưa phải lúc thích hợp.
Trong lòng thở dài một tiếng, anh cúi người, chạm môi vào gò má trắng nõn mềm mại của cô.
Lộc Viên Viên mất cảnh giác bị anh hôn một cái lên mặt, nhìn thấy trong mắt anh hiện lên một thứ gì đó, không quá rõ ràng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Anh nhìn cô chằm chằm như thế hồi lâu, sau đó cong môi, đứng thẳng dậy không đè nặng cô: "Tạm thời như vầy trước đi."
Lộc Viên Viên vô thức chạm vào nơi vừa bị anh hôn, sau đó bị anh kéo đi, chẳng hiểu gì.
... Tạm thời như vầy trước?
Ý anh là...
-
Ăn cơm xong đã hơn tám giờ tối, Tô Lâm đưa bạn gái đáng thương về nhà sau ba cuộc gọi đoạt mệnh liên hoàn từ ông nội.
Không thể tránh khỏi, khi nhìn thấy cái ghế ở dưới lầu, chỉ cảm thấy mệt mỏi một hồi.
Lộc Viên Viên lần này cũng có chuyện muốn nói.
Vừa ngồi xuống, cô sợ mình lại quên mất nên hỏi thẳng: "Đàn anh, sao anh luôn không cho em đưa tiền cho anh?"
Tô Lâm sửng sốt trước câu hỏi của cô, sau đó ôm cô cười: "Em không nợ anh, đưa tiền cho anh làm gì?"
Lộc Viên Viên bình tĩnh, chăm chú nhìn anh: "Anh đừng có lúc nào cũng ngắt lời em chứ, em đang rất nghiêm túc nha!"
Trước khi hai người hẹn hò, cô muốn trả tiền thực sự quá khó bởi vì chưa bao giờ nhanh hơn anh.
Cô nghĩ, không sao, đợi về rồi chuyển lại cho anh.
Tiền lương làm gia sư đều được chuyển vào WeChat, nhưng việc chuyển WeChat gì đó đều cần anh đồng ý.
Mỗi lần cô tính nhất quyết chuyển tiền, anh đều không chịu nhận, luôn chuyển chủ đề sang chỗ khác, sau 24 tiếng, do bên kia không nhận nên tiền lại trả lại cho cô.
“A!” Lộc Viên Viên lại nhớ tới: “Lần đến thành phố B kia cũng vậy.”
Lúc cô muốn mua vé, cần chứng minh thư của hai người nên mới hỏi anh số chứng minh.
Anh nói xem mặt giấy cô điền số chứng minh, lúc đó Lộc Viên Viên đã điền xong, không nghĩ quá nhiều chụp ảnh gửi cho anh.
Hồi lâu sau bên kia mới hẹn thời gian gặp mặt.
Sau đó... khi gặp nhau, cô vừa nghĩ tới chuyện này thì anh lại lặng lẽ đổi chủ đề, cuối cùng cô mới ý thức được anh muốn mua vé máy bay, cô hỏi anh tiền, anh cũng không nói gì.
"Rốt cuộc là tại sao vậy, không phải nói em mua vé máy bay sao? Tại sao mỗi lần em đưa tiền cho anh anh cũng không muốn?"
"... Anh đâu có nói em mua vé máy bay đâu." Tô Lâm nhớ lại: "Tự em nghĩ vậy mà."
"..."
Tô Lâm sờ sờ mặt cô: "Ui trời, em nghĩ mấy thứ vô dụng này làm gì, em coi như là anh thích vậy đi."
“Nhưng mà em không thích.” Giọng cô có vẻ uể oải.
Anh thực sự không lưu ý đến phương diện này.
Lần nào cũng chọc cười rất thành công, không ngờ hôm nay cô lại trực tiếp nhắc tới như vậy.
"Tại sao không thích?"
"Em cảm thấy mình như đang lợi dụng anh..." Cô nhăn mũi nhìn xuống đất, nhẹ giọng nói: "Dù sao thì em cũng không thích!"
"Hơn nữa đâu phải em không có tiền đâu." Cô nhóc lại cau mũi: "Em cũng có thể mời anh ăn cơm mà, anh cứ để em mời đi..."
Dù nhìn chính diện hay một bên, mũi của cô cũng vừa thẳng vừa hếch, cánh mũi cũng nhỏ, trước đây anh chưa từng thấy cô làm động tác như thế.
Thậm chí còn cau mũi... anh cảm thấy rất đẹp.
Tô Lâm cảm thấy nếu bây giờ mà anh nói bé yêu làm vậy đáng yêu quá thì chắc chắn sẽ bị đánh.
Vì vậy, anh ngồi thẳng lưng, hắng giọng: "Bé yêu."
"... Ừm."
"Nhìn anh nè."
"..."
Lộc Viên Viên không quá tình nguyện quay sang nhìn anh.
Cô cảm thấy anh sẽ sử dụng một cách gì đấy để dời sự chú ý của cô đi, lần sau cũng vậy.
Tô Lâm không híp mắt, không thờ ơ, vẻ mặt rất nghiêm túc.
"Anh thực sự không nghĩ đến chuyện này... Những gì em nói..." Anh dừng lại vài giây, quay đi chỗ khác, rồi lại nhìn cô: "Anh chỉ muốn như vậy thôi."
Lộc Viên Viên: "...?"
"Về việc không muốn nhận tiền của em..." Anh nói: "Anh vừa nghĩ tới một chút."
"Em biết đấy, rất nhiều cặp khi chia tay phải giải quyết chuyện tiền nong, quà cáp, v.v."
Thật ra anh không nói gì, chỉ mỗi khuôn mặt cũng đã là công cụ tốt nhất để dời đi sự chú ý rồi. Anh cười nhạt, ánh đèn đường tan vào trong mắt, tỏa ra động lòng người: "Anh không muốn để em tính rõ ràng."
Cô mở to mắt, nghi ngờ mình nghe nhầm: "... Dạ?"
“Anh nói là anh không muốn để em tính rõ hết mọi thứ." Anh lặp lại: "Tính không rõ sẽ không chia tay được."
"Hơn nữa sau khi kết hôn em cũng không cần suy nghĩ về chuyện này."
"..." Sao cô cảm thấy ngày càng lệch...
Lộc Viên Viên nhìn anh tự nhiên nở nụ cười, ngay cả đôi mắt cũng hơi cong lên, rất nhỏ, nhưng rất dịu dàng: "Ví dụ như, anh muốn cho em một tỷ để em vĩnh viễn không trả lại được."
"..."
Anh cong môi: "Em nghĩ xem, em nợ anh một tỷ vậy có thể rời xa anh không."
Một giây tiếp theo—
Tô Lâm bỗng ôm lấy cô, rất, rất chặt, hơi thở thuộc về anh lập tức bao trùm lấy cô, giọng nói thấp hơn bình thường một chút mang theo khoái cảm rõ ràng.
"Sau đó em... chỉ có thể gả cho anh, làm vợ của anh."