Trong mắt là trời sao, bên tai là lời tỏ tình, Vương Nhất Hàm cũng không biết vì sao cô bỗng nhiên không nói lên lời.
Không biết qua bao nhiêu giây, có lẽ là thời gian cô im lặng hơi lâu, con ma men ở bên đầu dây bên kia không nhẫn nại được nữa: "Con mẹ nó em..." bốn chữ đầu rất gắt gỏng, sau đó, anh nặng nề thở ra một hơi, giọng điệu có vẻ cẩn thận từng li từng tí: "... Em bị doạ rồi hả?"
"..."
Cô có thể nhận ra, câu ban đầu anh muốn nói khẳng định không phải câu này, đoán chừng là mấy lời thô tục bị liều mạng đè xuống.
Cô nhắm mắt lại, tựa đầu lên tường, im lặng cười thầm.
Trước đó anh hỏi một câu, ngày nào anh cũng tìm cô nói chuyện, cô không có cảm giác sao?
Thật ra đương nhiên là Vương Nhất Hàm có cảm giác.
Cho dù chỉ là trò chuyện qua điện thoại, nhưng loại cảm nhận thông qua từng câu chữ kia, cô hình dung không rõ, nhưng cô cảm thấy người này cũng có chút tình ý với cô.
Nhưng mà cô không biết sao Tần Phóng có thể nghẹn được như vậy, có thể làm chuyện vô nghĩa như vậy, còn có thể bình tĩnh cãi cọ với cô nửa tháng trời không nói vào chuyện chính.
Nếu cô không nhìn thấu điều này, anh đã bỏ qua quá trình “tán gái” hay “theo đuổi gái” mà đi tỏ tình luôn - tỷ lệ thành công chắc chắn sẽ cực kỳ thấp.
Chẳng qua đoán chừng là lúc đầu anh cũng không có ý định nói ra... dù sao hiện tại uống say, say rượu nói lời thật còn gì.
Cô lại mở mắt ra, hắng giọng một cái, nhẹ giọng hỏi: "Này, em nói này... hiện tại anh đang tỉnh táo hả?"
Vương Nhất Hàm cắn môi một cái, ngay cả lúc thi đại học cô cũng không căng thẳng như vậy, lần đầu tiên cảm nhận được tâm trạng thấp thỏm, cô hít sâu, thừa thế xông lên: "... Ngày mai sau khi anh tỉnh rượu, đừng cmn lại gọi điện thoại cho em nói, xin lỗi tối hôm qua anh say rượu, bảo em quên những gì anh đã nói đi.:"
Vậy thì xấu hổ lắm đó.
Nếu lời cô vẫn luôn mong ngóng muốn nghe lại là do cô đoán mò, ngày thứ hai lại bị anh phủ nhận, mà cô lại đồng ý luôn... vậy thì thật sự rất xấu hổ.
Nếu là xảy ra thật, đoán chừng về sau cũng không làm bạn bè dược nữa, càng đừng nói tới người yêu.
Tần Phóng không do dự chút nào, cho dù say rượu cũng có thể nghe ra được tính tình gắt gỏng như bình thường lúc nói chuyện: "Ông đây không say... nếu ngày mai anh nói như vậy thì ông đây chính là cháu trai của em...!"
Mặc dù không nhịn được chế giễu cách dùng từ đặt câu của anh, nhưng trong lòng Vương Nhất Hàm thoải mái như muốn bay lên.
Cô nhẹ nhàng đáp một tiếng "À".
Sau đó ai người đều im lặng một lúc.
Nhưng cũng không xấu hổ nữa.
Hồi lâu sau, vẫn là con ma men không giữ được bình tĩnh mở miệng trước, trong giọng nói đều là nghi hoặc: "Vậy... em nói, à... là có ý gì?"
Vương Nhất Hàm cười đến cong cả người.
Cô che miệng cười cả buổi mới ngừng lại: "Nếu không thì sao, anh muốn em nói gì nào?"
"Anh có hỏi gì em đâu, anh muốn em nói gì chứ?" Cô sợ anh không hiểu nên nói bổ sung.
Cũng may Tần Phóng không phải ngốc thật.
Tần Phóng rất biết điều, mặc dù nói không rõ, nhưng vẫn hỏi đúng trọng tâm: "Vậy em, cân nhắc thử xem... có làm bạn gái anh không?"
Giọng của chàng trai không cố nói to vang như lúc nói "ông đây", rất thấp rất nhẹ, giống như người đang ở ngay cạnh cô, giống hệt như buổi chiều đầu tiên.
Vương Nhất Hàm thầm nghĩ thế này mới đúng nè.
Trong quá trình nói chuyện phiếm mấy ngày này, cô đại khái cảm nhận ra Tần Phóng là người như thế nào.
Vương Nhất Hàm cảm thấy cái tên Tần Phóng này có đôi khi hơi ngây ngốc, nhưng trí thông minh của người có thể thi đậu khoa tài chính của đại học C thì có thể thấp đi đâu được, cũng chỉ là ngẫu nhiên EQ không online thôi.
Không biết vì sao, nghe được giọng tỏ tình vừa rồi, còn có câu hỏi được anh nói ra sau khi được cô dẫn dắt, coi như là dưới tác dụng của cồn... mặc dù anh nói không phải.
Trong thâm tâm cô lại sinh ra một loại cảm giác vui vẻ như của mấy ông bố già.
Đối tượng mập mờ rốt cuộc bước ra một bước, không cần nhà gái là cô ra tay... Rất tốt rất tốt.
Cô không định trêu anh nữa, lập tức dứt dứt khoát gật đầu đồng ý: "Được chứ."
Câu này vừa nói ra, tất cả âm thanh bên kia đều dừng lại.
Vương Nhất Hàm cảm thấy mặt mình hẳn là hơi đỏ, cô bổ sung thêm một câu cực nhanh: "... bạn trai."
Sau đó nhanh chóng cúp điện thoại, dán vào tường, một tay không tự giác che ngực, cảm nhận được nơi đó đang nhảy lên kịch liệt.
Nhắm mắt lại, cô rất may mắn vì hiện tại xung quanh có ít người, dáng vẻ ngu xuẩn này không bị nhìn thấy.
Đây cmn, là yêu đương cảm giác hả.
Chết mất.
-
Từ lúc nói yêu đương, hẹn hò cũng hẹn mấy lần, Vương Nhất Hàm không cố ý quan sát nhưng trang phục từ trên xuống dưới Tần Phóng mặc cũng không tính là rẻ, hơn nữa Vương Nhất Hàm còn nhớ rõ tư thế anh quẹt thẻ vào buổi tối mà ngày đầu tiên bọn họ gặp mặt.
Khi đó cô cho rằng anh là người có tiền, kết quả về sau ở trên giường nghe anh khóc lóc kể lể mình bị ông chủ bóc lột, ấn tượng về anh lại mạnh mẽ bị sửa lại.
Hiện tại lại bảo cô sửa lại... anh là người có tiền.
Đây là mối tình đầu của Vương Nhất Hàm, Tần Phóng cũng thế.
Nhưng cô cảm thấy sự chênh lệch giữa bọn họ không phải lớn một cách bình thường đâu.
Cô không biết thời học cấp ba xung quanh Tần Phóng đều là người như thế nào, cô cũng không thể võ đoán mà nói tất cả đều là thẳng nam nhỉ, nhưng tuyệt đối không tồn tại mấy anh chàng kiểu cao thủ tình trường.
Tên này rõ ràng là thẳng ruột, là cái loại không có tế bào yêu đương ấy.
Có một lần Lâm Thiến chia sẻ link một bài viết trên Weibo vào nhóm chat của ký túc xá, tiêu đề là "Cư dân mạng gửi bài: Cảm giác yêu đương với trai thẳng là thế nào".
Lâm Thiến cười rung cả giường: "Các cậu tranh thủ thời gian đọc đi! Cười chết tớ rồi ha ha ha ha ha ha ha!"
Nữ: Có hôm nào ảnh selfie của em không đẹp hả?
Nam: Em chờ tý, anh tìm xem.
Nam: Ngày x tháng 11 đó.
Nữ:...
Tiếng cười của Lâm Thiến vừa vặn truyền đến: "Cái ảnh thứ chín đó đó, cái mà có hôm nào ảnh selfie của em không đẹp đó, quả là tuyệt ha ha ha ha ha ha!"
Vương Nhất Hàm: "..."
Thật ra Vương Nhất Hàm vừa hẹn hò về chưa bao lâu, xem hết tấm ảnh đó, cô lập tức nhớ lại một cuộc cãi nhau nhỏ giữa hai người, nguyên nhân gây ra có thể coi là hiện trường tai nạn của cuộc nói chuyện.
Hôm nay là chủ nhật, cô và Tần Phóng hẹn nhau đi ăn cơm xem phim, sau khi về trường cũng không lên lầu ngay.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Rõ ràng cuộc gặp gỡ và quen biết của hai người đặc biệt và kịch liệt như vậy, thế nhưng sau khi bắt đầu yêu đương lại trở nên câu nệ... trạng thái hiện tại của hai người chỉ đang ở mức nắm tay thuần khiết.
Trò chuyện vu vơ trong chốc lát, Vương Nhất Hàm bắt đầu không có chuyện để nói thì cố tìm chuyện để nói, cô mặc chiếc váy mới mua, cộng thêm trang điểm ăn mặc mất một tiếng đồng hồ, cô nghĩ lại mấy tuần yêu đương tới nay, còn chưa từng hỏi qua vấn đề tương tự.
Cô kéo tay của anh: "Này, anh cảm thấy hôm nay em có xinh không?"
Câu hỏi cho không điểm này, anh tuỳ tiện trả lời thế nào cô đều có thể biến không khí thành bầu không khí tình tứ, chỉ cần anh nói "xinh đẹp"...
Tần Phóng nghiêm túc nhìn cô từ đầu tới đuôi, cuối cùng dừng lại trên đùi cô một thoáng, lại ngẩng đầu nói: "Bình thường."
Vương Nhất Hàm: "...?"
Phục.
Cmn như này thì nói tiếp thế nào đây?
"Bình thường?" Cô không dám tin lặp lại một lần.
Tần Phóng còn nghiêm túc gật đầu: "Thật, anh cảm thấy thứ bảy tuần trước em nhìn khá xinh."
Anh còn nhấn mạnh "thứ bảy tuần trước".
"..." Cô mới không quan tâm là lúc nào.
Không phải.
Vương Nhất Hàm nhìn khuôn mặt thoải mái lại vui vẻ kia, vẫn không dám tin điều mình vừa nghe thấy.
Thế mà anh nói như vậy thật? Còn đặc biệt nhớ kỹ ngày nào cô xinh đẹp? Đó không phải là mấy câu tán tỉnh qua lại giữa mấy cặp tình nhân à?
- Anh nhìn em có xinh không?
- Em xinh muốn chết luôn.
Khó vậy hả???
Cuối cùng nói gì đó cô đã quên, lúc đầu tính tình của Vương Nhất Hàm cũng không tốt lắm, không biết cọng dây thần kinh nào của Tần Phóng nối sai rồi, dù sao hai người lời qua tiếng lại một hồi rồi tan rã trong không vui.
Có lẽ, cũng coi như là cuộc cãi vã cỡ nhỏ lần đầu tiên.
...
Bất kể thế nào Vương Nhất Hàm cũng không nghĩ thông được trong đầu Tần Phóng chứa cái gì.
Wechat vẫn luôn không có động tĩnh gì... Bình thường coi như hẹn hò xong, cũng sẽ nói chuyện một hồi, đại khái là từ lúc Vương Nhất Hàm về ký túc xá tới hồi nãy xem Weibo, cũng chỉ đóng mở Wechat mấy chục lần ấy mà.
Tiện thể còn vào phần cài đặt trong điện thoại nhìn xem có phải mình tắt thông báo Wechat không.
Vương Nhất Hàm không để ý tới tiếng cười của Lâm Thiến.
Cô xoay người xuống giường, đi thẳng tới giường bên dưới: "Viên Viên."
"Ơi?" Cô gái nhỏ vừa quay lại trường lúc chiều, đang dựa vào tường chơi điện thoại, yên lặng nhìn qua: "Làm sao vậy?"
Vương Nhất Hàm ho một tiếng, hơi ngượng ngùng: "Cậu... Tớ hỏi cậu chút chuyện."
"Chính là... bạn trai cậu ấy, đàn anh Tô..." Cô xấu hổ hỏi ra tiếng: "Chính là anh ấy có... khen cậu xinh đẹp các thứ không ấy?"
"..."
Mặt cô gái nhỏ bỗng đỏ bừng, bởi vì da cô trắng nên nhìn rất rõ, cô cũng đặc biệt ngượng ngùng giơ tay cào mái tóc dài, gật đầu rất nhẹ: "... Có."
"... Thế, khen như nào vậy?"
Mắt Lộc Viên Viên càng mở to hơn, đôi mắt liếc qua liếc lại, đôi môi hồng nhạt mở ra... lại đóng lại.
Lại mở ra... lại đóng lại.
Cũng không biết rốt cuộc là khen cái gì, mặt càng ngày càng, rõ ràng là dáng vẻ "tớ thật sự rất ngại nói ra ấy".
Vương Nhất Hàm giơ tay ra dấu "ok" với cô, trèo lên giường.
Tần Phóng chính là tên ngốc như vậy, không phải cô đã biết rồi sao, còn tức gì chứ?
Hơn nữa người ta gửi bài trên weibo cũng chỉ là cảm thấy buồn cười thôi nhỉ.
Cô, Vương Nhất Hàm, bởi vì chuyện vớ vẩn cỏn con như vậy mà giận dỗi?
Lại nói, mặc dù có đôi khi là anh quá không thông suốt, nhưng nhiều khi... vẫn là rất... ngọt.
Cho nên coi như xong đi.
Cô cũng không muốn so đo những chuyện ấu trĩ này, nhưng cô giống như bị thứ gì bám vào người khống chế, không kiềm nén được muốn so đo, muốn sĩ diện.
Con gái khi yêu, đúng là đáng sợ thật.
Vương Nhất Hàm tự an ủi mình như vậy, chuẩn bị rộng lượng chủ động gửi cái meme cho ngốc bạch ngọt Tần để lấy đó làm quyết tâm làm lành, cô mò điện thoại từ trong chăn ra, vuốt mở màn hình, sau đó hơi sửng sốt.
Một loạt thông báo tin nhắn WeChat mới xuất hiện trên màn hình.
Tay cô khựng lại.
Thế là Vương Nhất Hàm lại liều mạng tự nhủ: "Cho dù không phải Tần Phóng tìm mày cũng không sao không sao không sao", sau đó mở wechat.
Tần Phóng: [Anh sai rồi.]
Tần Phóng: [Ngày nào em cũng đẹp, thật đó.]
Cmn này...
Vương Nhất Hàm trợn to mắt, cào tóc, có hơi không tỉnh táo.
Người cô vừa khen không dứt lời trong lòng, bây giờ đã bắt đầu ngọt?
Tần Phóng: [Anh nói như vậy, là bởi vì thứ bảy tuần trước em mặc quần dài, đều sắp tới tháng mười một rồi mà hôm nay em còn để chân trần? Không lạnh???]
Tần Phóng: [Tin nhắn thoại.]
Vương Nhất Hàm ấn mở.
Giọng của anh nghe có vẻ vô cùng kích động: [Hơn nữa lúc chúng ta xem phim cái thằng ngồi ghế bên cạnh em cứ nhìn em suốt bị anh bắt gặp bao nhiêu lần! Anh đổi chỗ với em cũng là vì chuyện này!" Dừng một chút, anh nói tiếp: "À, còn có lúc xếp hàng ở quán trà sữa, còn có..."
Giọng nói im bặt đi.
Hả?
Vương Nhất Hàm buông di động, thấy Tần Phóng lại bắt đầu đánh chữ gửi tin nhắn.
Tần Phóng: [ Dù sao em đừng mặc váy ngắn như vậy nữa.]
Tần Phóng: [Lạnh như vậy, mùa thu cũng nên mặc quần thu rồi.]
"..."
Vương Nhất Hàm xem như đã hiểu.
Vòng vo nửa ngày... là không muốn để cho người khác nhìn chân cô.
Cô cầm di động trên tay, lại đọc lại những lời anh nói thêm mấy lần, cộng thêm câu [ngày nào em cũng đẹp, thật đó] trước đó, trực tiếp tựa vào tường cười run cả người.
Đúng là cmn vừa ngốc vừa ngọt.
Vương Nhất Hàm cảm thấy cười đến đau cả bụng mới dừng lại, nhanh chóng gõ chữ trả lời anh.
Vương Nhất Hàm: [Được, giờ em đi mua quần thu luôn.]
Vương Nhất Hàm: [ /an ủi /hôn hôn /trái tim]
-
Hai tháng sau, lễ Giáng Sinh đầu tiên sau khi Tần Phóng hết FA.
Trong những ngày lễ kiểu này, xung quanh khu trung tâm thương mại phồn hoa ở thành phố S tất cả đều là các cặp tình nhân.
Tần Phóng nhớ rõ hồi năm nhất đại học xui rủi thế nào anh lại đến nơi này mua đồ, đi trên đường không phải trông thấy mấy cặp đôi kiểu "anh bón em ăn nha... há mồm... a" này, thì cũng là thấy kiểu "Em lạnh quá à... cục cưng chui vào lòng anh nè".
Khó lòng phòng bị.
Anh đi đường rất nghiêm túc, thức ăn cho chó cũng có thể ăn tới phát ói.
Mà bây giờ.
Mắt anh nhìn đôi tay nắm chặt của hai người.
Thời tiết cuối tháng mười hai đã khá lạnh rồi, tay không có đồ giữ ấm bảo vệ, đương nhiên cũng lạnh, trước kia anh cảm thấy mấy người để tay trần nắm tay nhau giữa mùa đông đều là đồ ngốc, nhưng bây giờ anh cảm thấy...
Yêu đương thật cmn có thể thay đổi hết thảy.
Đi một hồi, tay người bên cạnh cựa quậy, sau khi anh nhận ra, lời hỏi thăm của Vương Nhất Hàm truyền tới: "Còn bao lâu nữa mình tới?"
Hẳn là cô chưa từng tới nhà hàng này, Tần Phóng nhìn khoảng cách đại khái, hiện tại hai người đang đi trên con đường dành riêng cho người đi bộ, người rất đông, không thể đi nhanh được, anh phỏng chừng một cách cẩn thận: "Hẳn là còn mười phút nữa."
Tần Phóng nghiêng đầu, thấy vẻ mặt Vương Nhất Hàm trở nên hơi phân vân.
Mũi cô hơi hồng, đường kẻ mắt hơi xếch, lông mi đều và dày, cái mũ len đang đội là anh tặng, khuôn mặt dưới chiếc mũ màu trắng gạo vẫn là mái tóc nhiều màu sắc, khoác lên áo khoác màu đen vô cùng nổi bật.
Tướng mạo của Vương Nhất Hàm xem như kiểu con gái trưởng thành mạnh mẽ và quyến rũ tiêu chuẩn, kể cả dáng người lẫn chiều cao.
Anh nhìn hơi sững người, thế mà cảm thấy dáng vẻ cô mở to mắt hít mũi như vậy... rất đáng yêu.
Yết hầu Tần Phóng khẽ nhúc nhích, trong đầu trống không, còn chưa nghĩ ra nói gì thì lòng bàn tay đột nhiên trống rỗng.
Bạn gái đáng yêu dường như đã trải qua một trận đấu tranh tư tưởng, buông bàn tay anh ra, không chút do dự nhét vào túi áo của mình.
"Em không chịu nổi nữa..." Cô hất cằm, ra hiệu anh làm giống như mình: "Anh cũng đút tay vào túi đi, em cảm thấy như mình đang nắm một cục đá lạnh ấy, hai đứa mình tội gì chứ? Sắp cmn chết rét rồi."
Tần Phóng: "..."
Tần Phóng cảm thấy ngực mình nghẹn một hơi lên không được xuống không xong, tý nữa thì ngất.
Bỏ đi, anh nghĩ, con gái... tương đối không chịu lạnh được.
Vừa làm như vậy, quãng đường sau đó rõ ràng trở nên trầm mặc hơn nhiều.
Vương Nhất Hàm rất ghét cái kiểu tay cứng đờ ra rồi, chả cảm nhận được tý cảm giác khi chạm vào da thịt của đối phương... đã lạnh cóng tới mức không có xúc giác rồi còn nắm tay gì chứ?
Kết quả sau khi cô nói xong lại phát hiện Tần Phóng không giống như mình, làn da của anh gần như không đen hơn cô mấy, mu bàn tay cũng thế, hiện tại cóng đến mức đầu ngón tay và đốt ngón tay đều đỏ lên, rõ ràng có túi cũng không đút vào, vẫn lắc lư bên ngoài.
Mặc dù đầu ngón tay thon dài nhìn rất đẹp... nhưng lạnh lắm á!
Hơn nữa anh lại không nói lời nào, Vương Nhất Hàm liền bắt đầu nghĩ lại có phải vừa rồi cô hành động quá trực tiếp không.
Anh không từ chối, nhưng anh đang nén giận?
Cô liếc nhìn gò má của Tần Phóng.
Mặc dù đường cong vẫn rất dịu dàng, vẫn là dáng vẻ sạch sẽ nhã nhặn kia, nhưng khoé môi banh thẳng, ánh mắt nhìn thẳng phía trước.
Anh rất ngọt, bình thường lúc này anh sẽ nhìn cô rồi cười hì hì cơ.
Nhưng anh không.
Haiz, quả nhiên khó chịu trong lòng nhỉ.
Yêu đương chính là dễ dàng phiền muộn vì tý việc không đâu.
Vương Nhất Hàm nghĩ lại, xét theo những kinh nghiệm trước kia mà nói thì chuyện "lớn" như này thì chỉ cần ôm dỗ dành một hồi là qua chuyện, nhưng có nhiều người đi về phía trước như vậy, độ khó của việc ôm dỗ dành người quá lớn.
Thế là cô bắt đầu suy nghĩ biện pháp đối phó mới.
Cô đang mãi suy nghĩ đến nỗi khi tiếng kèn đột nhiên vang lên bên tai, cô còn chưa kịp định thần lại cho đến khi cảm nhận được một lực rất mạnh trên cánh tay mình.
Cả người cô đụng vào trong lồng ngực quen thuộc, trán cũng gác lên bờ vai của người đó, cô còn chưa kịp ngẩng đầu, đỉnh đầu đã truyền đến giọng nói của Tần Phóng.
"Em không biết nhìn đường à?!"
"..."
Vương Nhất Hàm chú ý tới bọn họ đã đứng của cuối đoạn đường dành cho người đi bộ, là một ngã rẽ giữa con đường này và đường cho xe cộ.
Biểu cảm của Tần Phóng... Rất nghiêm túc.
Vừa rồi lúc anh hỏi cô câu hỏi kia cũng rất nghiêm túc, giọng điệu cứng nhắc lại sốt ruột.
Anh nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, nhíu lông mày, lực đang nắm lấy cánh tay cô vẫn rất lớn, cách áo khoác dày như vậy vẫn cứ sắp làm cô phát đau.
Vương Nhất Hàm giống như là bị quỷ ám.
Đột nhiên không thể rời mắt khỏi Tần Phóng như vậy.
Bởi vì chuyện vừa rồi mà nỗi khiếp sợ trong lòng Tần Phóng vẫn còn chưa vẫn chưa hoàn toàn hạ xuống.
Vừa mới cô chỉ còn thiếu một bước nữa là bước lên đường cái, mặc dù chiếc xe kia còn cách một đoạn, có thể sẽ không cọ qua cô, nhưng dù sao...
Tần Phóng nhìn người trước mặt không có một chút phản ứng nào, không biết vì sao đôi mắt lại dính trên người anh rồi bất động, trong lòng vừa phiền vừa rối, không nhịn được lại nhíu mày: "Vương Nhất Hàm, vừa rồi xém chút nữa em đã bị xe đụng rồi, em có biết không hả? Em..."
"Em biết." Cô bỗng dưng ngắt lời anh: "Em không chú ý, không tập trung, xin lỗi mà, lần sau em không thế nữa."
Tần Phóng sững sờ.
Anh không tính là quá cao, một mét tám hai tám ba là chiều cao hồi kiểm tra sức khoẻ năm lớp mười hai, đoán chừng hai năm này cũng không cao thêm bao nhiêu.
Bởi vì anh chỉ cao hơn cô khoảng hơn mười centimet, cho nên khi Tần Phóng đối mặt với Vương Nhất Hàm cũng không cần phải cúi đầu nhiều.
Sau khi cô xin lỗi một cách dứt khoát, không đợi anh trả lời, tay của Tần Phóng còn đặt trên cánh tay cô, hôm nay cô đi một đôi boot ngang gối đế bằng, anh thấy cô bỗng nhiên nhón chân...
Cả người bỗng nhiên cao thêm một đoạn, chỉ thấp hơn anh một chút.
Mùi hương dễ ngửi trên người người con gái bỗng nhiên tràn đầy khoang mũi, anh còn chưa kịp phản ứng, trên môi bỗng truyền đến xúc cảm mềm mại lạnh lẽo.
Vừa chạm vào lại lập tức rời đi.
Tần Phóng không nhúc nhích, toàn thân như bị làm phép gì đó, chỉ có đôi mắt còn có thể động đậy.
Anh nhìn cô cười đến mặt mày cong cong, đuôi mắt nhướng lên, mang theo một chút quyến rũ, khi nói chuyện môi đỏ lúc mở lúc đóng, hết sức mê người.
Cô nói: "Anh còn giận sao."
Tần Phóng không trả lời.
Anh vẫn chưa phản ứng lại.
Mặc dù rất nhiều chi tiết về đêm hôm đó đã sớm mơ hồ, nhưng hẳn là không có hôn. Hơn nữa hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, hiện tại cũng chỉ mới ôm nhau.
"Ài, quả nhiên là vẫn đang tức giận mà." Mặc dù thiếu nữ đang phàn nàn nhưng vẻ mặt tràn đầy ý cười không có chút nào là không vui. Cô nâng cánh tay lên, lần này không nhón chân, trực tiếp vòng quanh cổ của anh kéo xuống dưới.
Kéo đến khoảng cách rất gần, ánh mắt Tần Phóng nhìn cô rất chăm chú.
"Vậy thì hôn thêm cái nữa." Cô cọ chóp mũi lên mặt anh, Tần Phóng cảm nhận được một cỗ lạnh lẽo: "Hôn đến khi anh không giận nữa mới thôi."
Dường như lúc mới bắt đầu nụ hôn không nên khoa trương quá, Vương Nhất Hàm chỉ dán lên môi anh, cọ cọ một cách hàm súc, đơn thuần đến mức không thể đơn thuần hơn nữa.
Bờ môi của hai người đều rất lạnh, từ lạnh đến nóng, cũng không biết mất bao nhiêu thời gian.
Cuối cùng trước khi buông ra vẫn cứ không nhịn được.
Cô duỗi đầu lưỡi ra liếm một cái.
Đúng thật đó... Môi của ngốc bạch ngọt Tần giống như những gì cô nghĩ.