Bạn Gái Tôi Ngọt Nhất Trên Đời

Chương 15: Viên kẹo thứ mười lăm




Giang Dịch chỉ mở âm lượng ở mức hai vạch, anh có thể nghe được tiếng nhạc trong trò chơi và đoạn giới thiệu của bốn người kia.

Cũng may… chắc là mấy giọng nói này đã được ghi âm sẵn từ trước rồi, bởi vậy mà cái tên ngốc nghếch này mới không “được” họ đọc ra thành tiếng.

Chỉ thấy cái tên này thôi mà đã khó chịu lắm rồi, huống chi là còn bị đọc ra thành tiếng.

Thật lòng mà nói, mặc dù nhìn dưới góc độ là con trai, thì chắc chắn là sẽ khó lòng mà chấp nhận chơi trò chơi này, nhưng xét về chất lượng đồ họa, hình ảnh và cả âm thanh thì vẫn tạm ổn.

Nếu không thì trò chơi này cũng sẽ chẳng thể khiến cho đám con gái ngốc nghếch gào thét điên cuồng câu “Mình chỉ muốn ghi âm lại giọng nói của chồng mình trong cốt truyện 13-4 để làm chuông báo thức cho cả tháng thôi” trên diễn đàn trò chơi như thế.

Nhưng điều khiến anh thấy khó hiểu lại chính là.

Với cái lời thoại như là đang khuyên con người ta rút lui như thế, rốt cuộc là nó đã nổi tiếng bằng cách nào vậy?

Trên tay anh lại “ting” thêm một tiếng.

Anh lại nhìn vào.

[Tất cả nhân vật đã xuất hiện hết rồi, xin bạn vui lòng lựa chọn hình mẫu lý tưởng của mình. Ngoại trừ Hoàng Phủ Nguyên ra, dù bạn có chọn ai, thì người đó đều sẽ trở thành bạn cùng lớp với bạn đó ~]

Ngón tay Giang Dịch khựng lại.

… Ồ, cho nên, nếu anh chọn Hoàng Phủ Nguyên, thì bốn người họ đều sẽ không có quan hệ gì với anh hết đúng không?

Bởi vì nếu thiết lập một nhân vật vừa có hình tượng học sinh cấp ba, vừa có hình tượng tổng giám đốc, thì anh ta sẽ có rất nhiều việc phải làm, đúng chứ?

Được thôi.

Giang Dịch nhấn chọn Hoàng Phủ Nguyên…

[Hệ thống đã nhận được hình mẫu lý tưởng của bạn ~ Bởi vì nhân vật bạn lựa chọn thường ngày vô cùng bận rộn, cho nên không thường xuất hiện ở trường học được. Vì vậy ba người còn lại đều là bạn học của bạn đó ~]

“…?”

Chơi thế này mà cũng được nữa hay sao? Tính logic ở đâu mất rồi?

Sau khi dòng chữ trên hệ thống kia biến mất, góc dưới bên trái màn hình hiện lên phần đầu của một nữ sinh, mái tóc cô ấy dài chấm vai, hình tượng nhân vật giống với nhân vật trong phim hoạt hình Nhật Bản vậy, không có gì đặc sắc cả.

[Bạn tên là Daddy Giang Dịch, là một cô gái có gia cảnh bình thường, vẻ ngoài thanh tú ở khu Kriz. Bởi vì thành tích học tập xuất sắc nên được trường học quý tộc đặc cách tuyển vào.]

[Daddy Giang Dịch, hãy nhấp vào “bắt đầu cuộc hành trình” đi nào, chỉ cần nhấp vào thôi là chuyến hành trình tại Học viện Kristen Kinlis sẽ được mở ra cho bạn đấy!]

[Thiếu nữ Daddy Giang Dịch à, trai đẹp, sao trời và biển rộng đang chờ đợi bạn! Cố lên nhé ~]

Giang Dịch: “…”

Thật đúng là con mẹ nó, Daddy Giang Dịch.

Anh không chơi nổi cái trò chơi rách nát này nữa rồi.

Giang Dịch đang chuẩn bị thoát ra thì cửa chống trộm trong nhà truyền đến tiếng mở khóa từ bên ngoài.

Trước khi họ ra nước ngoài thì mọi thứ trong căn nhà này đã được sắp xếp xong xuôi hết rồi, kỳ nghỉ hè thì lại sửa chữa và lắp đặt thêm một số thứ ở các góc, mỗi người đều giữ một chiếc chìa khóa.

Giang Dịch tắt màn hình điện thoại, khi anh đứng dậy khỏi ghế sô pha, vừa hay cũng là lúc mà cửa được mở ra.

“A Dịch.” Anh nghe thấy giọng nói quen thuộc.

Anh giương mắt, nhìn thấy người thân của mình.

Để kịp cho khai giảng, gần như là Giang Dịch đã về nước sớm, cũng bởi vậy mà họ đã xa nhau hơn nửa tháng nay rồi. Sắc mặt của Giang Ngôn đã tốt hơn nhiều so với lúc còn ở bệnh viện, chỉ là trông anh ấy vẫn gầy yếu, khuôn mặt vẫn còn hơi nhợt nhạt. Nụ cười trên mặt anh ấy rất nhạt, đôi mắt hơi cong, dáng vẻ dịu dàng ấy vẫn chẳng hề thay đổi.

Giang Dịch cầm điện thoại lên và đi qua đó, anh cũng cười: “Anh.”

Rồi sau đó anh lên tiếng chào hai người phía sau Giang Ngôn: “Bố, mẹ.”

“Ừ.” Bố Giang đang thay giày: “Buổi chiều đến trường chung với anh con nhé? Bố đưa hai đứa đi.”

“Dạ.”

“Gần đây con đều đạp xe đến trường phải không? Sau này thì con không cần phải đạp xe đi học vào sáng sớm nữa đâu, bố đưa hai con đi.”

Giang Dịch đang định về phòng, nhưng khi nghe vậy thì anh đã dừng bước lại.

“Bố.”

“Hả?” Bố Giang khó hiểu: “Sao thế?”

“Con… sớm muộn gì thì con cũng phải đạp xe đi mà, bố đưa anh con đi là được rồi.”

“Hả? Con…” Bố Giang cũng thấy lạ, ông muốn hỏi lý do thì lại bị cậu con trai lớn đang uống nước ở một bên cản lại.

“Bố, bố đưa con đi là được rồi ạ.”

Bố Giang nghe thấy tiếng của Giang Ngôn thì nhìn về phía bên này, ý cười thoáng hiện lên trong mắt, sau đó anh ấy cong môi nói với bố mẹ: “A Dịch đi chung với Thư Điềm là được rồi, hai người đừng bận tâm nữa.”



Tuần đầu tiên đầy lạ lẫm đa qua, đến tuần thứ hai thì mọi thứ đã bắt đầu đi vào quỹ đạo.

Trong hai ngày thứ Hai và thứ Ba của tuần lễ thứ hai này, Thư Điềm cũng không biết lý do là gì nữa, hình như là cô bỗng dưng trở thành một miếng bánh ngon rồi, vì, gần như là ngày nào cũng có người đến tìm cô, cô cứ phải chạy tới chạy lui không biết bao nhiêu chuyến.

Hơn nữa, cô phát hiện ra rằng, hầu như đều là con gái đến tìm cô. Nhờ có đồng phục mà cô đoán ra được rằng, từ lớp mười trải dài cho đến lớp mười hai, đủ người đến tìm cô. Mà điều quan trọng nhất ở đây chính là, Thư Điềm chẳng quen bất kỳ ai trong số họ cả.

Quy trình diễn ra ngay sau khi họ gọi cô ra ngoài cũng tương tự như nhau, nhìn một lúc, rồi sau đó mỉm cười với cô rồi bỏ đi.

Họ làm thế khiến Thư Điềm cảm thấy mình giống như con khỉ diễn xiếc trong vườn thú vậy.

Kết thúc hai ngày làm khỉ này, bắt đầu từ thứ tư cho đến thứ sáu, cô lại bắt đầu làm chim bồ câu.

… Bồ câu đưa thư.

Vẫn là công thức quen thuộc, vẫn là đám người quen thuộc kia.

Đám người từng xem cô như khỉ để ngắm nhìn kia lần lượt đến thêm lần nữa, và họ còn mang những lá thư màu hồng, màu vàng, màu xanh lá, màu xanh dương theo, đến cả cách nói chuyện mà cũng giống y như nhau: “Chào bạn học, phiền bạn đưa cái này cho Giang Dịch giúp mình nhé, được không?” “Cảm ơn bạn nhé!”

Thư Điềm chỉ mỉm cười mà đáp “không phiền, không phiền”.

Mấy ngày nay cô cứ thấy là lạ, không hiểu sao mấy người này lại biết tên cô nữa. Cuối cùng, nhờ có sự “chỉ điểm” của Diêu Nguyệt và Nguyên Loan Loan, cô mới biết là trường trung học trực thuộc của bọn họ cũng có thứ mà người ta gọi là “diễn đàn trường”, thậm chí là nó còn rất nổi tiếng nữa chứ.

Mà nguồn gốc của những chuyện này… đều đến từ một bài đăng có tên là # Mẹ kiếp, Giang Dịch học ở lớp 10/7 đó! Không chỉ có vậy, mà lần này cậu ấy còn có bạn cùng bàn! Là con gái!!! #.

Ý chính của bài viết này là, hỡi các chị em thích Giang Dịch, hãy chú ý đây, cuối cùng thì những lá thư tình mà trước kia không thể gửi cũng có chốn về rồi…

“Chốn về” đó chính là bạn cùng bàn mới của Giang Dịch.

Chân tướng đã rõ

Thực ra, Thư Điềm – người đã trở thành bồ câu đưa thư thấy vô cùng tò mò với những lá thư mà ngày nào mình cũng đưa giúp, nhưng cô lại cảm thấy, cô không chủ động hỏi mấy chuyện riêng tư như thế này thì hơn.

Nhưng lần nào cô đưa cho Giang Dịch thì anh cũng thế cả, chẳng nhìn lấy một cái mà đã vứt hết đi.

Cô cũng không tiện đến thùng rác nhặt lại để xem là có phải hay không.

Nào ngờ, khi Thư Điềm lề mà lề mề mang thư tình về thêm lần nữa, thì có thể là vì động tác cố ý chậm rãi của mình nên cô đã bị Văn Nhân Nhất phát hiện ra. Cậu ta lập tức hỏi: “Có phải là em thấy rất tò mò, tò mò không biết trong thư viết gì hay không?”

Thư Điềm gật đầu thật mạnh.

“Chẳng hạn như “mình thích cậu”, “mình tên là XXX”, cả phương thức liên lạc nữa.”

“…”

Thư Điềm không tin: “Anh lừa ai thế? Có ai viết thư tình như thế bao giờ đâu?”

Văn Nhân Nhất: “Người có hiểu biết về tình cảm đều viết như thế cả.”

Thư Điềm: “Hiểu biết về tình cảm là cái gì cơ?”

Văn Nhân Nhất bật cười: “Lúc bọn anh học lớp mười, có một cô gái giỏi giang đã theo đuổi Giang Dịch, ngày nào cô ấy cũng viết một bức thư tình gửi đến cậu ấy cả, mà bức nào cũng phải dài hơn tám trăm chữ, còn giọng văn thì hay tuyệt…” Cậu ta dừng lại một lúc, rồi sau đó mới nói tiếp, bản thân cậu ta đã không thể nhịn được nữa mà phải bật cười: “Sau đó có người hỏi tại sao Giang Dịch không rung động chút nào thế, Giang Dịch đã nói thế này, tôi không hiểu mấy thứ mà cô viết có nghĩa là gì. Phụt, ha ha ha, lúc đó anh đã ở ngay bên cạnh cậu ấy, cười chết mất thôi. Cô gái đó còn chưa kịp thấy đau lòng gì mà đã phải ngây người ra đó rồi, ha ha ha…!”

Thư Điềm: “…”

Thế là cô lại nhìn về phía nhân vật chính của câu chuyện này: “Anh Giang Dịch, anh không đọc thật ạ? Anh không thấy tò mò à?”

Dạo này Giang Dịch rất hay dựa vào tường rồi nghịch điện thoại, anh để màn hình nằm ngang, hình như là trò chơi đó cũng không kịch tính như chiến trường trong Vương Giả Vinh Diệu, vì anh chỉ nhấn màn hình bằng một tay.

Đặc sắc nhất vẫn là biểu cảm của anh, lúc thì chán ghét, lúc thì bực bội, nói chung là, lâu rồi anh chưa nhìn điện thoại của mình với sắc mặt tốt.

Chậc, chậc, chậc, thần kỳ quá, không biết là trò chơi nào đã khiến anh ghét bỏ đến mức độ đó nhưng lại không bỏ chơi nó được.

Nhân vật chính nâng mắt, ánh mắt có một khoảnh khắc trở nên mơ màng, giống như đang phản ứng lại lời nói của cô. Cho đến khi anh chú ý thấy những lá thư mới trên bàn mới hiểu ra cô đang hỏi gì.

Anh lắc đầu: “Không tò mò.”

Còn chưa đợi Thư Điềm nói gì, mà anh đã nói tiếp: “Dù sao thì cũng không có khả năng đó đâu.” Nói xong thì anh lại nhìn điện thoại của mình, lâu lâu anh lại nhấp vào màn hình, lông mày thì cau lại.

Nhưng mà, tại sao lại không có khả năng thế nhỉ?

Câu hỏi này cứ luẩn quẩn trong miệng nhưng rồi vẫn bị Thư Điềm lặng lẽ nuốt lại vào bụng.



Đến thứ Năm, thứ Sáu, người đến tìm Giang Dịch đã ít đi một chút, nhưng mỗi ngày thì vẫn phải có khoảng hai, ba người. Sau nhiều ngày quan sát thì cô phát hiện ra rằng, khối mười một là khối lớp có nhiều người đến nhất.

Có thể nguyên nhân đến từ việc lẽ ra Giang Dịch đang học lớp mười một mới phải, cho nên anh cũng có phần nổi tiếng hơn, hoặc cũng có thể là do lớp mười thì quá nhát gan, còn lớp mười hai thì quá bận rộn.

Tóm lại là, ngày thứ Sáu, lúc tan học, cuối cùng thì Thư Điềm cũng được thả lỏng ít nhiều rồi.

Quá đáng sợ.

Sức quyến rũ của đại ca xã hội đẹp trai quá đáng sợ.

Hai ngày cuối tuần, Thư Điềm nằm trong phòng chơi trò chơi điện tử đến nỗi không thấy mặt trời.

… Cuối cùng thì cũng đã đánh từ hạng đồng lên hạng bạc.

Khi cô đánh xong thì cũng đã là tối ngày chủ nhật rồi, cô nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ lúc ba giờ rưỡi sáng, trước khi đi ngủ, trong đầu Thư Điềm vẫn chỉ toàn là cảnh tượng cô giành chiến thắng và cảnh phe địch bại trận bị xuống hạng.

Chuyện này quả là khó khăn thật mà!

Cuối tuần sau! Ngày tiến vào bảng vàng chẳng còn xa xôi nữa!

Chơi trò chơi điện tử đến thỏa thuê rồi, thì bây giờ, làm thế nào để rời giường là cả một vấn đề.

Hậu quả của việc chỉ ngủ có bốn tiếng đồng hồ chính là đầu óc quay cuồng, đôi mắt đau nhức. Thư Điềm buồn ngủ đến mức đạp xe cũng không vững, giữa đường có một tình huống mà “may mắn là đã có Giang Dịch giữ xe của cô lại”, nếu không thì, chắc là ngày hôm đó sẽ có tin tức “Một nữ sinh lớp mười thức đêm chơi trò chơi điện tử đã chết thảm trên đường” mất thôi.

Vào đến lớp học, cô lần lượt chào hỏi các bạn ngồi trước sau trái phải của mình. Vẫn chỉ có giọng nói của Văn Nhân Nhất là khiến người ta tức giận nhất: “Ôi trời! Thư Điềm, hiệu ứng trang điểm của em đã lan xuống tận dưới mắt rồi đó à, anh phục em lắm luôn.”

“…”

Thư Điềm không thèm quan tâm đến cậu ta, đầu óc cô cũng chẳng nghĩ được gì nên chẳng biết phải trả lời lại thế nào nữa.

Cô giật giật khoé môi tượng trưng mấy cái, đợi Giang Dịch ngồi xuống thì nằm nhoài ra bàn, bắt đầu ngủ.

“… Thư Điềm, có người tìm!”

“…” Mẹ kiếp.

“Thư Điềm… có đó không? Có người tìm!”

“…” Mẹ kiếp, ai thế!

Thư Điềm ngồi bật dậy, cô ngồi bật dậy mạnh mẽ, khoé mắt có liếc thấy người ngồi cạnh mình đang uống nước thì khựng lại. Nhưng tâm trạng của cô đang rất tệ, nên cô chỉ đứng dậy rồi đi ra ngoài cửa chính của lớp.

Bên ngoài cửa có ba học sinh nữ mặc đồng phục, người đứng chính giữa là xinh đẹp nhất, hai người còn lại đi cùng thì đang khoác tay người xinh đẹp nhất đó. Trông thấy cô đi ra, ba người đều tiến về trước một bước.

“À, xin chào, cậu chính là Thư Điềm phải không?” Người xinh đẹp nhất mở lời hỏi trước, giọng nói nhỏ nhẹ, rất hợp với vẻ ngoài: “Xin hỏi, cậu là bạn cùng bàn với Giang Dịch à?”

“…”

Lại nữa.

Lại nữa rồi!!!

Hồi còn học tiểu học, cô nhớ là cô cũng đi theo sau Giang Dịch suốt ngày, nhưng sao lại không phiền như thế này vậy nhỉ?

Xin hỏi đó có phải là vì giọng văn và tư tưởng của học sinh tiểu học vẫn chưa chín chắn đến mức có thể viết thư tình hay không?

Cho nên, bây giờ đã lên cấp ba rồi, trình độ văn hóa của đám con gái cũng cao hơn hẳn, nên mới có thể viết thư tình dễ dàng như mây trôi nước chảy hay không?

Thư Điềm nhớ là tuần trước cũng có những lúc như thế này, từ ban nãy, cũng chính là lúc bị gọi dậy, thì cô đã nén giận lại rồi, nhưng bây giờ nó đã xộc lên lại rồi.

Sắp bùng nổ đến nơi rồi.

Thư Điềm không trả lời câu hỏi của cô bạn này mà chỉ hỏi thẳng: “Lớp mấy, tên gì?”

Nữ sinh kia ngẩn người ra một lát rồi mới trả lời: “À, ồ, Hứa Hân, lớp 10/6, chuyện đó…”

Hứa Hân còn chưa nói xong, thì cô gái trước mặt đã lạnh lùng gật đầu: “Vậy cậu ở đây đợi một chút.”

Quầng thâm dưới mắt cô gái trông rất bắt mắt dưới nước da trắng trẻo, sắc mặt cô cũng không được tốt cho lắm, mái tóc hơi rối, cô mặc bộ đồng phục hết sức bình thường và đang đứng trước cửa lớp, ánh nắng mặt trời buổi sáng sớm chiếu lên người cô nhưng cô vẫn xinh đẹp đến nỗi khiến người ta không thể rời mắt.

Cô gái xoa mặt, trước khi xoay người bước vào phòng học còn căn dặn họ: “Đừng đi đấy, đợi tôi một chút.”

“…”

Trước khi đến đây, Hứa Hân chỉ nghe nói là tính cách của cô gái kia rất tốt, dễ nói chuyện hơn Giang Dịch nhiều.

Khi đã gặp được rồi thì thấy hơi khó chịu.

Hóa ra bạn cùng bàn của Giang Dịch lại xinh đẹp đến thế…



Trong lớp có người đang thu bài tập, có người lau bảng, có người nói chuyện, đùa nghịch, Thư Điềm đi qua đám người, cô cầm thư tình về chỗ ngồi của mình. Cô đứng ở cạnh bàn nhưng không ngồi xuống, mà nhìn chằm chằm vào Giang Dịch.

Anh lười biếng dựa vào lưng ghế mà nghịch điện thoại, hàng mi rũ xuống, rậm và đen.

Có thể vì ánh nhìn của cô quá “cháy bỏng”, nên khoảng năm giây sau, Giang Dịch như đã cảm nhận được mà ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Giang Dịch biết có người gọi cô ra ngoài, nhưng không biết là cô đã về từ lúc nào nữa.

Bình thường cô gái này lúc nào cũng mỉm cười, nhưng bây giờ cô đang nghiêm mặt, đôi mắt đen láy cứ nhìn anh mãi mà chẳng chớp lấy một cái nào.

Giang Dịch ngồi thẳng người dậy, anh bỏ điện thoại xuống: “Sao…”

Cô gái mở miệng trước anh: “Giang Dịch.”

Cô nói ra hai chữ này hết sức chậm rãi, giọng nói giòn giã dễ nghe, cho dù giọng điệu không được tốt cho lắm, nhưng nghe thôi là đã thấy vô cùng mềm mại.

Giang Dịch ngẩn người ra một lúc.

Hình như đây là lần đầu tiên cô gọi thẳng họ tên của anh ra như thế.

“Bên ngoài có người tìm anh.” Thư Điềm chỉ về phía cửa chính: “Bây giờ anh đi nói với bọn họ là mình không có bạn cùng bàn đi.”

Sau đó, ngón tay nhỏ nhắn trắng trẻo đang kẹp thứ gì đó và ném nó về phía anh, Giang Dịch nhận lấy theo bản năng.

Một lá thư màu hồng.

Bên trên đó viết: Giang Dịch nhận.

Anh ngẩng đầu lên thêm một lần nữa, lúm đồng tiền mà bình thường anh hay thấy cũng đã biến mất, giờ đây, cô có dáng vẻ vô cùng lạnh lùng, là dáng vẻ rất hiếm thấy, nhưng cái dáng vẻ này lại đáng yêu đến nỗi khó lòng mà diễn tả được.

“Sau này, thư tình của anh…” Rõ ràng là cô đang rất tức giận, cô trợn to mắt, chỉ vào lá thư màu hồng trên bàn, gằn từng chữ từng chữ: “Thì tự… đi… mà… nhận.”

——————

Tác giả có điều muốn nói:

Nội tâm Giang đại ca vô cùng kích động: Ôi trời! Có phải là cô ấy đang ghen hay không???

Không phải đâu, ông hoàng tưởng tượng à, Daddy Giang Dịch này, xin anh hãy tỉnh táo lên đi, được không nào:D