Bạn Gái Tôi Ngọt Nhất Trên Đời

Chương 2: Viên kẹo thứ hai



Trương Hổ không ngờ là hôm nay mình sẽ gặp Giang Dịch.

Tay trái của anh ta đang bị bẻ gập ra sau lưng ở một góc độ mà chính anh ta cũng không thể xác định chính xác được, anh ta còn bị những người xung quanh giữ chặt lại, chỉ cần cử động nhẹ một cái thôi, thì anh ta sẽ đau đến mức “tê tâm liệt phế”.

Trương Hổ có thể trở thành đại ca của một vùng cũng là do anh ta có tài “chịu đau chịu đánh” hết sức “nổi trội”, cứ chịu đau chịu bị đánh mãi cho đến hôm nay, so với vết thương nặng nhất mà anh ta từng phải chịu, thì vết thương này cũng chẳng thấm vào đâu cả.

Chỉ là anh ta không ngờ đến mà thôi.

Trường trung cấp nghề của bọn họ nằm khá xa trường trung học cơ sở trực thuộc Đại học S, mặc dù chưa gặp mặt trực tiếp bao giờ, nhưng anh ta đã từng nghe người ta nhắc đến cái tên Giang Dịch này, người ta nói anh ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, một mình anh có thể đánh được mười người, lúc anh lên cấp ba thì “chiến tích” của anh càng được mọi người thổi phồng lên nhiều hơn nữa, hình như là đã trở thành đại ca trong một băng đảng nào đó của một trường trung học trực thuộc nào đó.

Nhưng anh ta chẳng thèm để tâm đến mấy cái tin đồn về một thằng nhóc choai choai nhỏ hơn anh ta vài ba tuổi này.

Đây là lần đầu tiên hai người chạm mặt nhau.

Thật lòng mà nói, mọi chuyện chẳng giống tưởng tượng của anh ta một chút nào cả.

Mang vẻ ngoài của một thiếu niên, nhưng lại không phải là một cậu nhóc ngây thơ chưa hiểu sự đời.

Vừa nãy Giang Dịch có hỏi tên Trương Hổ, thật ra đó đã là lần thứ hai mà anh hỏi tên anh ta trong ngày rồi.

Anh ta tự thấy cái danh “anh Hổ” này cũng khá có tiếng trong đám học sinh hư của các trường, kết quả là, hôm nay, khi hai bên chạm mặt nhau, có người đã hét lên một câu như thế này: “Hôm nay anh Hổ của bọn tao đã ở đây rồi, mẹ nó, đừng có đứa nào mong là mình sẽ rời khỏi đây được đấy nhé!”

Giang Dịch đứng ở vị trí trung tâm của phe đối phương.

Chàng trai trẻ có khuôn mặt tuấn tú, hai tay trống không, anh mặc đồ màu đen, dáng vẻ anh vừa cao vừa gầy, anh tùy ý ngước mắt lên và hỏi: “Anh Hổ? Là ai vậy?”

“… Giang Dịch, mày bớt giả vờ giả vịt lại đi. Mày dám nói mày không biết Trương Hổ là ai ư?”

“Không biết.” Sắc mặt của chàng trai vẫn không hề thay đổi, sau đó anh còn lên tiếng hỏi thêm một lần nữa: “Ai?”

Tuy đó là một câu hỏi, nhưng câu hỏi này chẳng chứa đựng một chút nghi vấn nào trong đó cả, vì vốn dĩ anh không hề để anh ta vào trong mắt.

Tuổi còn nhỏ mà đã phách lối đến mức này rồi cơ à.

Khi đó Trương Hổ không tức giận một chút nào cả, hôm nay anh ta chỉ tới đây để ra oai giúp cho anh em của anh ta mà thôi, chưa tới lúc cần thiết thì anh ta cũng không muốn làm mọi chuyện to lên làm gì.

Nhưng, từ cái lúc cô bé kia xuất hiện, anh ta cũng chẳng biết cô bé này chui từ đâu ra nữa, thì Giang Dịch chỉ lo sấn tới gần chỗ cô bé đó và lờ anh ta đi… Chỉ thế thôi thì cũng đã đành, ấy vậy mà anh còn nói nhảm không ngừng, còn nói là cả đám đang ở đây để học võ, tỷ thí võ thuật với nhau nữa chứ.

Trương Hổ thấy, đã đến lúc mình nên ra mặt để dạy dỗ cậu trai trẻ tuổi có mắt như mù đang đứng đó đơm đặt.

Kết quả là…

Thật ra, cũng không hẳn là vì tốc độ và phản ứng của Giang Dịch quá nhanh nhạy, mà còn vì anh ta quá bất cẩn nữa, anh ta không ngờ là một người trông có vẻ ốm yếu gầy gò lại có lực tay mạnh mẽ đến mức này, nếu không kiên trì luyện tập cho cánh tay đó trong một thời gian dài, thì sẽ khó lòng mà phát huy được hết sức lực như thế.

Sau khi Trương Hổ nén giận và nói xong câu “Xin chào” với cô bé kia, thì dường như là Giang Dịch cũng không muốn để anh ta ở lại đây thêm nữa, khuỷu tay anh ta lại đau nhói… Theo động tác hất ra của Giang Dịch, anh ta đi tiến lên phía trước hai bước – tiến về cái nơi từng là “hiện trường” của cuộc “hỗn chiến”.

Khi đã đứng vững lại rồi, anh ta ghé mắt sang bên cạnh mà nhìn.

Chàng trai đã buông tay anh ta ra, với giọng nói trầm thấp, anh nói: “Dẫn đám người đi cùng anh…” Và anh hất cằm về phía nhóm người đang la hét ở đằng kia, nói tiếp bằng vẻ mặt thờ ơ: “… Cút đi đi.”



Thư Điềm nhìn Giang Dịch đuổi anh xã hội Trương Hổ đi, đầu cô chứa đầy nghi vấn, cô không hiểu tại sao anh lại buông tay thả người ta đi nữa.

… Cũng như là cô không hiểu tại sao anh lại phủ nhận trận “quyết đấu” đó đến mức này nữa, không chỉ có vậy, anh còn đùn đẩy “cái nồi siêu to khổng lồ” này cho “võ thuật” nữa cơ.

Đây chắc hẳn là lần mà võ thuật bị bôi nhọ danh dự thảm nhất trong lịch sử loài người.

Giang Dịch nhanh chóng quay lại, vì chân quá dài nên chưa đi được mấy bước mà anh đã đến trước mặt cô rồi.

Thư Điềm phải ngẩng đầu lên thì mới có thể “mặt đối mặt” với anh được.

Mới rồi anh đứng ngược sáng, khi ánh hoàng hôn phủ bóng lên người anh, cả thân hình cao ráo nọ như được bao bọc lại bởi một quầng sáng vàng nhạt, nhìn vào thì thấy anh vô cùng mảnh khảnh và tao nhã, còn hơn phân nửa khuôn mặt của anh thì ẩn hiện trong bóng tối mờ ảo.

Mặc dù hồi nhỏ hai người thân với nhau như hình với bóng, nhưng Thư Điềm vẫn chưa thể quen với dáng vẻ này của anh, cô giật mình khi thấy người trước mặt mình đột ngột ngồi xổm xuống…

Khi tầm nhìn của hai người đã ở cùng một độ cao, dường như cô đã ngửi thấy một hương thơm thoang thoảng, hương thơm ấy còn lẫn thêm mùi thuốc lá rất nhẹ.

Thư Điềm nhìn vào đôi mắt đang cách mình rất gần đó, đồng tử của anh không mang một màu đen tuyền, mà trông nó nhạt màu hơn một chút, khi kết hợp cùng với đuôi mắt hơi xếch lên của anh, người ta thấy đôi mắt này rất có sức hút.

Mặc dù bây giờ Giang Dịch đang ngồi xổm và mặt đối mặt với cô, nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, đôi môi mỏng bị anh mím chặt lại thành một đường thẳng, một tay anh đặt trên đầu gối, tư thế của anh trông rất tùy tiện.

“Em…” Dừng lại một chút, anh lên tiếng trước: “Sao em lại ở đây?”

“…”

Chắc chắn là không thể nói thật được rồi.

Anh đã cố gắng bịa chuyện để dựng nên vở kịch này, Thư Điềm cảm thấy, nếu cô nói là cô tới đây để xem kịch, chung vui cùng mọi người… thì có vẻ thất đức quá.

“Em ra ngoài mua chút đồ ăn vặt.” Cô lắc lắc hộp thạch rỗng trong tay, rồi cô chỉ vào chiếc túi nhựa có in tên siêu thị trên đó: “Ừm… rồi em đang định đi về nhà, đi một chút thì vô tình đi đến được chỗ này.”

Lý do này nghe có vẻ khá là hợp lý.

Thư Điềm nói tiếp: “… Em nghe thấy bên này có tiếng ồn nên ghé qua xem thử xem đang xảy ra chuyện gì.”

Quả nhiên, Giang Dịch không nghi ngờ gì cả, anh chỉ gật đầu “Ừ” một tiếng, rồi anh nói: “Nếu sau này em có đi siêu thị thì đừng đi đường này nữa.”

“…”

Vẻ mặt của anh vô cùng nghiêm túc lúc thốt ra hai chữ: “Loạn lắm.”

“…”

Thì đúng là vì nơi này loạn, vì nơi này có “kịch” để cô coi nên cô mới ghé vào đây đấy chứ.

Không phải là Thư Điềm không có tính toán gì, tuy đúng là cô ham vui thật, nhưng cô vẫn có ý thức bảo đảm an toàn cho mình mà, giả sử như hôm nay cô không gặp Giang Dịch mà sẽ gặp một người nào đó khác, thì cô đảm bảo mình vẫn có cách để “thoát thân”.

Haiz.

Mấy câu mà Giang Dịch vừa nói có khác gì lời dặn của bà Lương đâu.



Thư Điềm đang thầm thở dài và phàn nàn trong lòng, nhưng ngoài mặt thì cô vẫn ngoan ngoãn cười và gật đầu: “Vâng, em biết rồi.”

Giang Dịch thở phào nhẹ nhõm.

Hai người ngồi xổm ở bên cạnh một góc tường bị đổ vỡ, họ gần nhau đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau, ánh mắt anh dừng lại nơi gò má cô, mỗi bên má có một lúm đồng tiền nho nhỏ.

“Sau này em sẽ không đi đường này nữa.” Cô gái chớp chớp đôi mắt trong veo hình quả hạnh dưới hàng lông mi dài của mình, rồi cô hơi nghiêng đầu qua và nói “… Chắc đây là nơi mà người ta thường hay đến để tỷ thí võ thuật với nhau mà anh nhỉ?”

Giang Dịch: “…”

Tỷ thí võ thuật bằng búa thì có.

Giọng nói trong trẻo của cô vừa lọt vào tai anh, kết hợp với ánh mắt đầy tín nhiệm đó, gần như là anh không thể trụ vững được nữa.

Nhưng may mắn thay, điều mà Giang Dịch anh giỏi nhất là trưng bộ mặt vô cảm này ra.

Anh đơ người ra, chỉ biết gật đầu, cố gắng làm cho giọng nói của mình đều đều như bình thường, dùng vẻ mặt nghiêm túc mà đáp: “… Ừ.”

Em ấy muốn nghĩ sao thì cứ nghĩ như thế đi.

Đừng đến đây nữa là được.

Giang Dịch nhìn lên trời, sau đó hỏi cô: “Muộn lắm rồi, anh đưa em về nhà nhé?”

Thư Điềm ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

Nhà họ ở đối diện nhau, đưa cô về nhà thì cũng có nghĩa là đưa bản thân anh về nhà thôi. Vì biết là sẽ không gây phiền hà gì cho anh nên cô đã đồng ý rất nhanh.

Trước kia họ thường về nhà cùng nhau, nhưng gia đình Giang Dịch đã chuyển ra khỏi Kinh Viên kể từ khi anh lên cấp hai và trước khi cô theo học ở trường nữ sinh. Ngày mà họ chuyển đi, cô đã khóc một trận rất to.

Không ngờ là, chuyển tới chuyển lui bao lần, ấy thế mà cuối cùng họ lại làm hàng xóm đối diện nhau nữa rồi.

Tâm trí của Thư Điềm đã bay lên tận chín tầng mây, đến nỗi, cô không biết là người kia đã đứng lên từ lúc nào, cho đến khi giọng nói của anh vang từ đỉnh đầu của cô đến: “Đi thôi.”

“À, vâng.”

Vừa dứt lời, Thư Điềm giơ tay ra định cầm cái túi bên cạnh lên rồi đứng dậy.

Kết quả là… không được.

Cô thử thêm lần nữa, nhưng vẫn không được.

Thư Điềm cẩn thận cảm nhận lại một chút, cảm giác hai chân hơi tê tê, thế là lòng cô cũng tê theo luôn.

Cuối cùng, cô từ từ ngẩng đầu lên và nói: “… Chân em tê cứng lại rồi.”

“Vở kịch” ban nãy vừa đặc sắc vừa thú vị, đúng là cô đã ngồi chồm hổm ở đó rất lâu, còn rất nhập tâm “thưởng thức” nó nã.

“Vậy…” Tuy ngồi đến mức tê chân nghe hơi xấu hổ, nhưng cô không đứng dậy được thật mà, Thư Điềm khẽ bổ sung thêm một câu: “Anh Giang Dịch, anh chờ chút nhé, cho máu ở chân em lưu…”

Chữ “thông” còn chưa được thốt ra, thì tự dưng người trước mặt cô đã hành động trước. Khi cô phản ứng lại kịp thì đã có thêm một bàn tay đã xuất hiện trước mặt cô.

Các ngón tay rất thon, hơi gầy và khá trắng, các khớp hơi nổi lên nhưng không lộ rõ ra, đường chỉ tay cũng mờ mờ.

… Bàn tay này đẹp đến vậy cơ mà, khó lòng mà tưởng tượng ra được rằng, khi nãy, chính nó đã “dập tắt” sức chiến đấu của anh xã hội kia.

Thư Điềm nương theo đó mà nhìn về phía chủ nhân của bàn tay này. Từ nãy đến giờ, hai người đã ngồi xổm nói chuyện với nhau được một lúc lâu, mặt trời cũng đã đổi góc độ chiếu sáng rồi, giờ đây, ánh sáng chiếu từ bên cạnh vào, khuôn mặt thiếu niên như chìm giữa vạch phân tranh sáng – tối.

“…”

Thư Điềm thấy cổ họng mình hơi hơi ngứa ngáy: “Sao vậy anh?”

“Không phải là em đang chân bị tê à?” Có một nụ cười khẽ hiện ở trên nửa khuôn mặt không ở trong bóng tối của anh, khóe môi nhếch lên, anh nhích tay về phía trước thêm một chút, hơi khom người xuống và nói: “Anh kéo em lên.”

Với gam màu này, với góc độ này, khung cảnh này quá sức sống động.

Thư Điềm sửng sốt vài giây, sau đó cô vô thức đưa tay ra, nhưng khi cô vừa chạm vào làn da mát lạnh của lòng bàn tay anh, thì…

“… Ôi trời ơi! Anh Dịch của chúng ta đang làm cái gì vậy!”

Một giọng nói ở đâu bỗng vang lên và cắt ngang.

Đây… hình như là giọng của “Lông vàng”, người cầm chùy có màu tóc không hợp mốt, là cái người có khả năng la hét to đến mức “kinh thiên động địa” thì phải.

Rồi lại đến “Hiệp sĩ sấm sét”, người rất dễ bị kích động và lúc nào cũng bị lạc giọng…

“Ha ha ha ha ha ha cậu bị mù rồi à? Chẳng phải là đã thấy rõ lắm rồi hay sao? Giữa đường gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ đó. Anh Dịch đang giúp đỡ cô gái bị trẹo chân.”

Tiếng ồn ã gây nhau của mọi người càng lúc càng gần, “Lông vàng” đưa ra kết luận cuối cùng: “Chậc, giữa đường cái gì mà giữa đường cơ chứ! Dùng sai từ rồi. Phải dùng câu “anh hùng cứu mỹ nhân” mới đúng. Cậu có hiểu không hả? Trình độ sử dụng thành ngữ của cậu hơi thấp quá rồi đấy. Trình độ thế này thì cậu biết phải tồn tại trong xã hội thế nào đây?”

Cô gái bị trẹo chân: “…”

Nắm lấy tay của “anh hùng” để đứng lên, tâm tư bé nhỏ vừa mới “chớm nở” của “cô gái bị trẹo chân” đã bị đá văng đi mất, chẳng còn chút tung tích nào.

Trình độ sử dụng thành ngữ của các anh tuyệt vời lắm đó.



Một trận đấu kết thúc bằng việc đối thủ ôm khuôn mặt xám ngoét bỏ chạy, việc này khiến người ta mãn nguyện vô cùng, Văn Nhân Nhất nhặt “vũ khí” yêu quý của mình lên, từ xa là cậu ta đã nhìn thấy Giang đại ca, lúc thì đại ca ngồi xổm bên góc tường, lúc thì đại ca đứng dậy, trước mặt đại ca là một khối màu trắng.

Khi đến gần hơn thì cậu ta mới biết rằng, khối màu trắng đó là một cô gái.

Văn Nhân Nhất đã quen biết Giang Dịch được mấy năm, cậu ta chưa thấy anh đến gần người khác giới bao giờ, thậm chí là, cậu ta còn không biết liệu anh có nhớ nổi một cái tên của một bạn nữ cùng lớp nào không.

Mà bây giờ.

Lại có một cô gái.

Đứng rất gần với Giang đại ca.

Đã thế anh còn đưa tay ra kéo người ta dậy nữa chứ!

Chuyện này quá sức ly kỳ, Văn Nhân Nhất không nhịn được mà huýt sáo, rồi tiến lên quàng tay vào cổ Giang Dịch: “Anh Dịch, đây là ai vậy…”



Còn chưa nói xong mà cậu ta đã thấy rõ khuôn mặt của cô gái đối diện Giang Dịch.

Cậu ta buộc miệng thốt lên: “Chết tiệt!”

Có vẻ là không lớn lắm nhưng ngoại hình rất bắt mắt, Văn Nhân Nhất tự nhận mình đã từng gặp rất nhiều người đẹp, nhưng khi trông thấy cô gái này, cậu ta vẫn kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời.

Mái tóc dài của cô được vén ra sau tai, khuôn mặt thì nhỏ nhắn, chiếc cằm thì thon gọn, đôi mắt của cô vừa sáng vừa trong, đôi chân thì vừa dài vừa trắng, chân cũng thẳng nữa, khi đứng im thì trông cô vô cùng ngoan ngoãn, không thể diễn tả cụ thể cảm giác đó là gì, nhưng chung quy lại là khiến người ta thấy rất dễ chịu.

Văn Nhân Nhất còn chưa hoàn hồn lại, thì cánh tay đang quàng vào cổ của Giang Dịch đã bị hất ra xa, theo đó là giọng nói thiếu kiên nhẫn của Giang đại ca: “Để cái tay ra chỗ khác.”

Văn Nhân Nhất nhạy bén lắm, cậu ta nhận thấy có gì đó không giống với bình thường ngay.

Tiên nữ nhỏ này đến từ đâu vậy?

Cậu ta chắc chắn là mình chưa từng thấy cô gái này xuất hiện bên cạnh Giang Dịch! Đẹp tới mức này thì sao mà cậu ta quên cho được!

Dù đã nhận được tín hiệu “không muốn chết thì câm miệng lại đi” từ đối phương, nhưng Văn Nhân Nhất vẫn không hề sợ chết: “Anh Dịch, người đẹp này là ai vậy?”

“…”

Tự dưng Giang Dịch lại thấy rất khó chịu.

Anh nhắm mắt lại, dưới ánh mắt hóng hớt của đám thiếu niên nhiệt huyết mới đánh nhau xong kia, anh nén lại sự khó chịu ấy mà đáp: “Em gái tôi.”



Thư Điềm, từ “được một người đưa về” thành “được một đám người đưa về”.

Trên đường về, Giang Dịch không nói gì cả, chỉ có “Lông vàng” và “Hiệp sĩ sấm sét” thi nhau mà dồn dập đặt câu hỏi ra cho cô.

Họ hỏi mấy câu như là “Em là người ở đâu vậy?” “Em với anh Dịch quen nhau từ lúc nào thế?” “Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi? Học cấp hai ở đâu?”,… [*]

[*] Trong những câu hỏi này, hai người đó đều dùng từ “em gái”, nhưng vì để phù hợp với ngữ cảnh nói chuyện, mình xin rút lại và để là “em” nhé.

Mặc dù cách mà mấy người này nói chuyện hơi khoa trương, nhưng từ “em gái” mà họ gọi cô chẳng chứa đựng hàm ý gì sâu xa cả, chỉ đơn giản là một cách xưng hô mà thôi, bởi vậy mà cô cũng không khó chịu gì khi nghe thấy họ gọi cô như thế.

Từ đây về tới khu nhà cô ở cũng không xa nên cuộc trò chuyện này kết thúc khá nhanh, Thư Điềm nói lời chào tạm biệt với một nhóm nam sinh du côn mà cô mới gặp – một đám người mà cô còn chưa biết họ tên, rồi sau đó cô vào trong theo Giang Dịch.

Trước lúc cổng bị đóng lại, “Lông vàng” ở bên ngoài đã hét to hết mức có thể… “Hẹn gặp lại em sau nhé!”

Sau khi đã vào thang máy, Thư Điềm không nhịn được sự tò mò trong mình nữa: “Anh Giang Dịch, mấy người ngoài kia là bạn học của anh à?”

Một tay Giang Dịch đang cầm túi đồ ăn vặt của cô, tay còn lại thì ấn vào số tầng thang máy. Anh “Ừ” một tiếng rồi ngước mắt nhìn sang: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Thư Điềm cười cười, lúm đồng tiền nhỏ lại xuất hiện: “Em chỉ thấy họ khá thú vị.”

Cũng khá là ngốc nghếch.

Cô lặng lẽ bổ sung thêm một câu như thế trong lòng.

Không biết tại sao mà Giang Dịch lại không tiếp lời, vì vậy, sau cuộc hội thoại ngắn ngủi đó, họ lại rơi vào thinh lặng.

Cũng may mà thang máy chạy nhanh, chỉ qua có mấy giây ngắn ngủi thôi mà đã tới nơi rồi. Thư Điềm nhận lấy túi đồ ăn vặt mà anh đang cầm giúp mình, cô do dự một chút, rồi sau đó quay người lại hỏi anh rằng: “Anh Giang Dịch… ngày mai, khi nào anh về nhà?”

Giang Dịch sửng sốt một lúc rồi mới hoàn hồn lại.

Sáng nay anh đã gặp dì Lương, nên chắc là dì ấy đã nói với cô chuyện anh đang ở nhà đối diện.

“Anh luôn ở nhà.” Anh khựng lại một lát rồi đáp lại như thế.



Văn Nhân Nhất nhìn Giang Dịch lên lầu, còn mình thì nói chuyện với đám Tề Tốc ở dưới lầu, được một lúc thì cổng của khu nhà lại bị đẩy ra.

Giang Dịch vừa về nước được hai ngày, họ đã hẹn với nhau là hôm nay sẽ chơi thâu đêm ở quán Net.

“Đi thôi anh Dịch!” Văn Nhân Nhất đang ngồi xổm trên mặt đất, vừa thấy anh thì cầm chùy đứng dậy ngay: “Bọn tôi đã tìm hiểu sơ qua rồi, có một quán vừa khai trương, nằm gần nhà mới của cậu lắm, tên là…”

Cậu ta còn chưa kịp nói tên quán Net đó, mà đã thấy Giang Dịch đi thẳng đến trước mặt mình và đứng yên tại chỗ.

“Văn Nhân Nhất.” Giang đại ca nói từng chữ một.

“…”

Vì bị gọi cả họ lẫn tên như thế, nên cậu ta sợ đến mức chẳng thể cầm nổi cái chùy trong tay mình nữa, thế là nó đã rớt xuống đất, tạo ra một âm thanh giòn tan khiến người ta rùng hết mình không thôi.

Giang đại ca nhếch khóe miệng, nói: “Gần đây cậu nói hơi nhiều đấy.”

Văn Nhân Nhất: “…?”

Văn Nhân Nhất vẫn còn đang mơ hồ, đang hồi tưởng lại xem mình có làm gì nên tội với anh trai này không, hay là có nói mấy câu không nên nói không, thì tự dưng Giang Dịch cúi người xuống, nhưng anh cũng đã nhanh chóng đứng thẳng lên lại.

… Trong tay anh là cái chùy vừa rớt xuống đất.

Giang Dịch mặc một bộ đồ màu đen, ngoài cây chùy màu bạc ra, thì mấy chiếc gai trên chùy cũng là màu đen tuyền, anh cầm nó như thế trông rất hợp.

Sát khí bay mịt mù.

Văn Nhân Nhất sợ đến mức suýt thì nôn mửa: “Anh Dịch, Dịch gia, bố ơi, có gì thì cứ từ từ mà nói, đừng động tay động chân làm gì…”

Cằm của chàng trai bạnh chặt lại, nụ cười cũng không còn nữa, bao nét đẹp hoàn mỹ của khuôn mặt này cũng được phô bày ra hết: “Ai cho phép cậu gọi em ấy là em gái?”

“…?”

“Khi nãy đã gọi được bao nhiêu lần?” Giang Dịch nheo mắt lại, giọng nói được hạ xuống mức cực kỳ thấp: “Tự đếm lại đi.”

——————

Giang đại ca: Mẹ nó, cậu đang gọi ai đó hả? Đó có phải em gái của cậu không mà cậu gọi? Hả? Có phải là cậu đã chán sống rồi hay không?????

Giang đại ca hôm nay cực kỳ cáu kỉnh và vô cùng hung dữ.