Bạn Gái Tôi Ra Là Hồ Yêu

Chương 17: CÓ CHÚT QUEN



Cửu Ly chưa hiểu ý hắn nói cảm thấy có chút khó hiểu khẽ nhăn mặt lại, nhưng rất nhanh hắn cũng để ý ra cô khó chịu với mình chẳng đáp lời nào liền nói.

"Cái này là do cô thôi còn về Tịch Bạch hắn ta bây giờ đã trở thành một con người thực thụ rồi đừng nhắc tới hắn càng khiến tôi cảm thấy phiền phức."

Cô nghe vậy cũng không nghĩ gì nhiều liền nói.

"Nếu phiền phức thì ngươi có thể đi ra chỗ khác, chỗ này có phải là nơi để tiếp đón cậu đâu?"

Nghe cô nói vậy nam nhân cũng không nghĩ gì nhiều mà trực tiếp hỏi thẳng vấn đề chính.

"Cô…Liệu để con người ở bên cạnh mình sao?"

"Con người?"

Nghe câu đấy không kìm được cô khẽ cười khúc khích, một tay che lại về đằng trước như sợ có ai đó sẽ thấy vậy.

"Đơn giản một điều là vì viên linh đan ở trong người thôi, nếu không phải thì tôi cũng chẳng có hơi để đưa cậu ta tới, phiền phức mệt mỏi."

Cửu Ly nói những gì mình bận tâm lẫn phiền, nam nhân ở bên cạnh nghe vậy chẳng nói gì thêm chỉ im lặng là chính.

"Tùy thôi dù sao quyết định do cô, cô cũng nên nhớ việc hút linh khí của con người rất quan trọng, giờ cô cứ ở đấy kiểu gì không sớm hay muộn cô sẽ hóa thành cát bụi đấy."

Nghe vậy cô khẽ lắc đầu rời hướng ánh mắt nhìn về phía hắn mà đáp.

"Nghĩ xa quá rồi đấy ta không phải người có thể dễ dàng yêu một cách mù quáng vậy đâu."

Nghe những gì cô nói tránh mặt ra hướng khác rồi nói.

"Kệ cô vậy tôi chỉ nói vậy thôi dù sao nhân loại mà cô đưa tới đây giống y hệt Nhã Phong, người chẳng phải cô ghen ghét lắm sao? Bây giờ để vậy tình cảm càng trở nên sâu đậm chắc chắn cô sẽ lại vào vết xe đổ kiếp trước của mình thôi."

Dứt lời không nói gì nhiều hắn trực tiếp biến mất trước sự khó hiểu của cô, nhìn hành động như vậy Cửu Ly không biết mình nên làm gì chỉ im lặng đứng đó một hồi lâu.

"Gì vậy? Chuyện gì…vừa xảy ra với mình vậy?"

Vẫn chưa tin có người sẽ tới đơn giản, nhưng có lẽ nghe những gì người vừa rồi nói cô sớm cũng biết sẽ có chuyện này xảy ra.

"Dù sao cũng chỉ là để lấy được viên linh đan thôi, sau khi lấy xong mình cũng sẽ vứt hắn ta đi như một đống phế thải vậy, không còn tác dụng gì nữa.

Nói rồi cô nhìn lên trên mặt trăng vẫn tỏa sáng chẳng hề bị dập tắt gì cả, nhìn mọi thứ như vậy trong lòng dù có chút đau xót nhưng sớm chỉ đành mặc kệ.

"Thú thật…người tôi ghét là Nhã Phong…giả tạo…"

Cửu Ly ghét cái tên đó "Nhã Phong" càng nghĩ cô càng không kìm được, bàn tay đang nắm chặt trực tiếp nắm thật mạnh cô mặc kệ có bị móng tay đâm hay không vẫn cứ nắm.

Có lẽ mọi sự hận thù đều chỉ vì một người tên là Nhã Phong, căn ghét tới nỗi ngày nào cô cũng không ngừng nghĩ tới hắn, muốn kết thúc hắn muốn trả thù lại.

Nhưng dù có muốn cũng không thể bởi vì bây giờ hắn đầu thai ở chỗ khác, việc tìm kiếm thật sự rất khó.

"Cứ chờ đó đi kiểu gì sớm muộn hay không tôi sẽ trả thù cho bằng được."

Cả màn đêm bây giờ được bao trùm bởi buổi tối mù mịt, ánh trăng vẫn sáng như thể không có thứ gì là có thể che nó được.

Nhìn ánh trăng trước mặt có thể cầm cự được cô vừa có chút ngưỡng mộ, nhưng cũng sớm gạt bỏ đi.



"Gạt bỏ đi những cái mình nghĩ là hoàn hảo, dù có đẹp tới đâu tất cả chỉ có thể là giấc mơ mà thôi."

Nói rồi cô liền quay đầu trở lại về phòng của mình, kết thúc lại là đêm hôm đấy Cửu Ly trò chuyện với đồng nhân của mình, cũng là hồ yêu nhưng nói với thông điệp là cô hãy nên làm những gì mình có đừng nảy sinh tình cảm.

Cứ vậy buổi tối hôm đó chỉ kết thúc như vậy, người tên "Nhã Phong" vẫn là người cô không thể nào quên được, dù chỉ một chút cũng không quá khứ hay hiện tại tất cả cô sẽ đều khắc sâu lại.

Đến sáng hôm sau Nhã Phong thức dậy trong chính căn phòng của mình, ánh mắt từ từ mở ra.

Lờ mờ một lúc anh mới dần thấy rõ ràng khung cảnh ở trước mặt cũng dần được hiện ra, mọi thứ trong căn phòng đối diện trước mặt mình là bóng đèn ngủ ở phía bên phải.

Lục đục nam nhân dựa vào tay đang chống ở bên phải, dùng hết sức mình mà ngồi dậy, có lẽ là vì còn buồn ngủ Nhã Phong lấy tay dụi mắt để mình có thể tỉnh táo hơn.

"Giấc mơ đó…vậy là sao?"

Nhìn thứ trước mặt mơ màng một cảnh gì đó hiện ra trước mặt mình, một nữ nhân mặc trên mình bộ y phục xanh nhẹ, bóng dáng lướt qua về phía anh.

Nhã Phong đứng ở phía trước cảm nhận người ở trước mặt thật sự rất quen, quen tới nỗi khiến anh phải đứng phải giây để có thể xác định lại.

"Liệu…bóng dáng đấy là người con gái ấy sao?"

Lúc anh muốn tiến tới cũng là lúc cô khẽ quay đầu lại những chỉ cười nhẹ rồi cũng dần biến mất trước mặt của người nam nhân.

Nhìn thấy vậy Nhã Phong chỉ có thể đứng đơ người tại chỗ, nhưng người nữ nhân kia khẽ quay nhẹ đầu cười một cái.

Dù không thể biết được nhưng anh có thể cảm nhận cô đang cười nhẹ, không nhìn được hết mặt nhưng nụ cười của cô có lẽ là thứ khắc sâu trong lòng anh, khó có thể quên được.

Mặc dù đã tỉnh lại nhưng tâm trí vẫn có chút mơ màng, vẫn chưa thể tỉnh ngủ được.

Gật gù mãi một lúc nam nhân giật mình vội tỉnh lại, ánh mắt nhìn xung quanh liền đứng lên.

"Đúng rồi bây giờ mình phải dậy đã, dù sao vẫn còn phải ăn sáng nay vẫn phải đi học rồi."

Dứt lời anh vội vàng phi ra bên ngoài rồi vào trong phòng ở dưới mình, không hề nghĩ gì nhiều trực tiếp đi vào bên trong.

Làm một lúc Nhã Phong từ từ đi ra khỏi phòng, không chịu được anh liền vươn tay lên hít một hơi thật sâu rồi thở ra.

Mắt có lẽ vì buồn ngủ mà vẫn còn đọng lại ở trên khoé mắt, cộng thêm vào ngáo ngủ được một lúc mới dần đi xuống dưới nhà.

Chầm chậm bước xuống dưới cầu thang Nhã Phong cảm nhận buổi sáng hôm nay im lặng một tiếng nói chẳng thấy đâu cả.

’Mới sáng sớm đã thấy có người bật điện lên rồi.'

Chỉ nghĩ vậy ánh mắt nhìn xung quanh đâu cũng được thắp đèn, không chỗ nào không có cả nam nhân nhìn thấy cũng không biết nên nói sao chỉ im lặng rồi xuống dưới cầu thang.

Xuống hẳn anh nhìn sang phía bên phải ló đầu một lúc như muốn kiếm ai đó vậy.

'Để xem…liệu có ai ở trong đây không?'

Vừa mới ngó đầu vào như muốn biết liệu có ai ở bên trong không, từ đâu có ai chạm vào vai của anh khiến nam nhân giật mình vội quay đầu lại nhìn.

"Ai vậy?"

Đối diện trước mặt mình một người đàn ông mặc bộ vest đen, mái tóc cũng đã bạc hết chẳng có chỗ nào là đen cả một bên đeo kính ở bên trái.



Chiếc kính hình vòng tròn y chang như một cái kính lúp, nhưng khác rằng nó bé hơn.

Bên ngoài được áp hẳn vào là vàng nguyên chất, những sợi dây được treo trên tai của ông.

Ở dưới mũi là râu trắng muốt có thể nói chỉ nhìn qua cũng biết trong bộ râu đấy một chút sợi đen cũng không hề có.

Nhã Phong nhìn người đàn ông đứng ở đằng sau mình càng nhìn anh càng cảm thấy có chút quen thuộc, không kìm được mà hỏi.

"Ông…Đừng nói là…bác tài xế bữa trước đã là người cho cháu đi nhờ xe?"

Đợi câu trả lời của ông cũng là lúc có một giọng nói của ai đó liền nói.

"Cậu không vào ăn sáng đi Nhã Phong, định để mình đuối sức vậy sao?"

Nghe theo tiếng nói được phát ra nam nhân quay lại nhìn, cách đó không xa một nữ nhân ngồi ở giữa ăn một cách chầm chậm từ tốn, nhắm mắt lại vẻ mặt không tỏ ra chút cảm xúc gì cả.

Phòng khách bàn ăn được trải dài ra từ cửa sổ cho tới đến cửa phòng ăn, có thể nói hai hàng ngang là bốn chỗ, còn ở giữa là một chỗ tính ra là mười chỗ ngồi.

Trên bàn được dải bằng khăn xanh nhạt họa tiết được thêu bằng một cách tinh xảo, để ý thấy có thể nhiều nhất là hình con kỳ lần, mỗi chỗ đều là mỗi chút nổi bật.

Xung quanh căn phòng được sơn màu xanh nhạt, nhưng đồ dùng bát đĩa được để lên trên kệ treo ở trên tường, ở bên cạnh xuống dưới là một lò nướng bánh.

Nhìn phòng ăn anh hầu như không quan tâm là bao, chỉ dần đều về phía phòng ăn đứng im, cảm nhận được anh vào bên trong không nghĩ gì nhiều cô chỉ nói.

"Cậu ngồi xuống đi."

Nhã Phong không nói gì chỉ lấy tay kéo ghế ra rồi ngồi xuống, nhìn đồ ăn ở trước mặt mình là một bánh mì sandwich, ở bên cạnh là một cốc nước cam.

Nhìn đồ ăn giản dị trước mặt anh dường như không có hứng thú ăn cho lắm, liếc nhìn về phía cô thấy Cửu Ly ăn một cách từ tốn.

Dùng dao với dĩa một cách hoàn hảo một chút động tác thừa không hề có, phút chốc anh như bị thu hút vậy nhìn cách cô làm.

Nhưng hành động bị anh nhìn mình cô sớm đã phát hiện, không nói nhiều lời liền đặt dao với dĩa xuống rồi nói.

"Cậu không ăn sáng đi, định để mình nhịn như vậy sao?"

Nhã Phong nghe thấy cô hỏi mình, cũng không nói gì chỉ đáp.

"Không có, không hiểu vì sao nhìn đồ ăn trước mặt em có cảm giác mình không muốn ăn dù một chút cũng không."

Cửu Ly nghe vậy cũng chẳng nói gì thêm chỉ đành tập trung ăn bữa sáng của mình.

Ăn xong cô cầm lấy hộp giấy ở phía trước lấy một tờ khẽ lau nhẹ miệng của mình.

"Cậu cứ suy nghĩ đi, không ăn thì cứ để đấy có gì tôi sẽ vứt đi cho chó tạm vậy."

Nói rồi cô liền đứng lên động tác dứt khoát mà rời đi đầu không chút quay lại.

Nhã Phong khẽ quay đầu nhìn bóng dáng sau lưng của cô vừa có chút quen nhưng anh sớm gạt bỏ suy nghĩ đó.

’Lạ thật đấy mình không nghĩ rằng có ngày mọi chuyện sẽ trở nên như vậy.'

Nghĩ vậy nam nhân nhìn đồ ăn sáng ở trước mặt mình im lặng một lúc, mới từ từ ăn bánh.