Bạn Gái Trầm Cảm Của Tôi

Chương 44: Lời xin lỗi muộn



“Thử buông tay đi! Quên đi con người bất vi sở động đó đi mà học cách hài lòng chính mình. Đừng cúi đầu thấp như hạt bụi nữa, bởi vì cô ấy không xứng đáng để cháu làm vậy. Lấy lòng một người trong lòng không có mình thì có ý nghĩa gì? Là con người ai cũng có lúc rung động vì người khác, nhưng cháu phải đủ tỉnh táo để nhận ra đâu là thoáng qua, đâu mới là tình yêu thật sự!”

Anh vẫn giữ im lặng, mắt nhắm nghiền. Chú ngồi xuống ghế, thở dài một cái, có lẽ ban nãy chú quá lời rồi. Thôi không bàn luận về chủ đề tình cảm nữa, chú kêu Quang xem sắp xếp xử lý xong vụ kiện này rồi theo chú về Hà Nội đi. Vừa qua phòng họ được một phen náo loạn, có thể sắp tới sẽ đổi quản lý vì ông Quốc không thể tiếp tục đến công ty Luật làm việc nữa.

Cuối cùng Quang cũng lộ ra vẻ kinh ngạc ngước mắt nhìn chú Dĩ, đôi mắt bình tĩnh trước sau như một của anh dần lăn tăn những đợt sóng. Anh bỏ tay xuống hỏi lý do, giọng chú rầu rĩ:

“Phòng mình truyền tai nhau tin anh Quốc bị ung thư, nhưng chú lại không có ở đó nên không biết tin tức có chính xác hay không, nếu không bận thì chiều nay theo chú về Hà Nội một chuyến xem sao.”

Lời của chú như sét đánh ngang tai, bàng hoàng một lúc chưa định thần lại được. Anh đột nhiên ngộ ra một chuyện, tâm trạng trở nên phấn chấn reo lên một câu:

“Phải rồi, chỉ có thể là nguyên nhân này thôi.”

Đột nhiên anh vui vẻ trở lại, hào hứng nói với chú:

“Chắc chắn sự biến mất của cô ấy liên quan đến bác Quốc, nếu con đoán không lầm có lẽ cô ấy đang chăm sóc bác ấy.”

Quang đứng phắt dậy đi tới bàn làm việc lấy chiếc áo vest trên ghế mặc vào.

“Đi nào!”

Quang gấp gáp ra ngoài trước, chú Dĩ ngẩn ngơ nhìn theo. Cuối cùng anh đi Hà Nội là để thăm ông Quốc hay gặp mặt Lam?

____________________________

Khoảng thời gian cô sống ở nhà bố mình, vì để toàn tâm toàn ý chăm sóc bố nên đã nghỉ việc tại Viện kiểm sát Hà Nam, cô nộp hồ sơ vào Viện kiểm sát Hà Nội hiện đang đợi xét duyệt.

Thời gian đầu vì thay đổi thói quen sinh hoạt nên còn hơi bỡ ngỡ, nhưng nhờ có sự hỗ trợ của bà Lam Yên nên cô mau chóng làm quen với nhà mới, bên cạnh đó còn có sự nhiệt tình của ba đứa em khiến cô không cảm thấy cô đơn hay lạc lõng trong nhà.

Chúng rất mến cô, từ lâu luôn muốn cô về nhà sống cùng, nên ngay khi cô vừa chuyển đến chúng đã thay phiên nhau quấn lấy cô ấy cả ngày. Cứ đi học về là sẽ chạy ngay đến tìm cô ấy, bắt cô cùng chúng chơi trò này đến trò khác, khi nào mệt nghỉ mới thôi.

Ông Quốc nghĩ việc rồi cả ngày đều ở nhà bên cạnh con gái, nhìn cảnh gia đình hòa hợp, chị em vui vẻ ông rất mãn nguyện. Vì quan tâm con gái, lúc biết cô chấp nhận về đây sống chung ông đã đặc biệt dặn dò bà Lam Yên, mua thật nhiều thức ăn để trong nhà phòng khi đói cô có cái mà ăn, sau đó còn lên mạng tra cứu tìm thực đơn dinh dưỡng sau đó đưa bà Yên dặn bà phải nấu theo để bổ sung dinh dưỡng cho cô.

Bên cạnh đó còn dẫn cô đi mua rất nhiều trang sức, như vòng tay, dây chuyền và nhẫn dù nhiều lần từ chối nhưng ông vẫn kiên quyết làm theo ý mình, mỗi lần mở miệng ra đều dùng đúng một câu cửa miệng “Đây là tâm nguyện cuối của bố.”

Ông là Luật sư nổi tiếng, hoạt động trong tòa án nhiều năm, hầu hết những vụ kiện ông nhận đều liên quan đến diễn viên ca sĩ, tỷ phú hay doanh nhân nổi tiếng, vì thế thù lao có khi lên đến trăm triệu. Nên dù ở nhà mà không làm gì trong mười mấy năm thì vẫn dư tiền.

Ông Quốc đang xem tivi dưới phòng khách, bà Lam Yên bưng dĩa trái cây từ bếp bước ra, nhẹ nhàng đặt xuống bàn, ngồi xuống bên cạnh, nắm tay ông Quốc, lúc này ông mới rời mắt khỏi tivi để nhìn bà.

“Anh Quốc, con gái đã chuyển đến đây sống chung gia đình mình rồi, anh xem cân nhắc lại chuyện tiếp nhận chữa trị đi được không?”

Mặt ông biến sắt, lấy điều khiển tivi tắt đi chương trình đang xem để tập trung nói chuyện với bà.

“Chính vì con gái chịu đến sống nên anh càng không thể đi. Em nghĩ thử xem, khối u nằm trong não đó, não lại là bộ phận rất quan trọng và phức tạp, đâu ai đảm bảo được sau phẫu thuật anh vẫn sẽ sống chứ?”

Bà nhẹ nhàng nắm lấy tay, dùng ánh mắt dịu dàng của mình sưởi ấm ông.

“Anh yên tâm đi, gia đình mình có điều kiện tốt như vậy, em sẽ tìm bác sĩ giỏi đến làm phẫu thuật cho anh.”

Dù bà nói gì đi nữa cũng không thể thay đổi được, ông ấy đã quyết rồi, một là một mà hai là hai. Ông xua tay từ chối. Vấn đề này hai người đã nói nhiều rồi, ông không muốn nhắc tới nữa.

Vì chuyện này mà hai vợ chồng vốn yêu thương nhau, đã xảy ra nhiều cuộc tranh cãi dữ dội đến nỗi không nhìn mặt nhau. Có lần bà dọa sẽ tự tử nếu ông không chịu chấp nhận phẫu thuật nhưng ông vẫn cứ như khúc gỗ, ngoại trừ cầu xin bà ấy thì ông sống chết cũng không chịu thỏa hiệp.

Bà nhận ra chỉ có con gái mới thay đổi được nên mới trong đêm tối di chuyển suốt mấy tiếng đồng hồ để tới Hà Nam gặp Lam, với hy vọng sẽ khuyên giải được ông ấy.

Bà thầm hít sâu một hơi, nhíu mày kiên nhẫn nói với ông:

“Đâu phải chỉ mình em nói chứ? Tất cả các bác sĩ đều khuyên anh nên làm phẫu thuật. Nếu giờ anh chịu làm phẫu thuật thời gian ở bên con gái có thể là hai mươi năm, hoặc nhiều hơn thế nữa. Còn nếu không chịu thì chỉ một năm nữa hoặc ngắn hơn thế. Anh Quốc, xin anh hãy nghĩ kỹ lại đi mà!”

Ông bất lực nhắm mắt lại, mỉm cười bất đắc dĩ dựa lưng vào ghế xua tay nói với bà:

“Đúng là tất cả bác sĩ đều khuyên anh nên làm phẫu thuật, nhưng không ai trong số họ dám nói sẽ thành công… Lam Yên, anh không muốn mạo hiểm.”

Bà Yên giận ông, nước mắt trào ra, nghẹn ngào không nói nên lời, môi mấp máy, hỏi: “Anh hết thương em và các con nữa rồi hay sao?”

Ông thầm kinh ngạc, nghe ngữ khí của bà hình như đang giận ông lắm.

“Hai đứa con của mình vẫn còn nhỏ, nó không thể trưởng thành mà thiếu tình thương của bố được, như vậy là bất công với chúng.”

Đúng lúc Lam vừa từ phòng thờ mẹ đi ra, nghe được câu chuyện của hai người, nên cô bước đến khuyên giải vài câu.

“Bố, dì Lam Yên.”

Nghe tiếng con gái, hai người vội nhìn qua, bà Yên lấy tay lau nước mắt, cười nói vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra kêu cô qua ngồi ăn trái cây với họ.

Lam nhìn thoáng qua bố và dì Lam Yên xong đột nhiên quỳ xuống trước mặt bố, ông và bà bối rối đưa mắt nhìn nhau. Ông đưa tay kêu cô ngồi dậy.

“Bố, dì Lam Yên, lúc trước do con không hiểu chuyện, đem lòng oán hận hai người suốt mười mấy năm dài đằng đẵng. Bố à, chắc giờ chưa đến nỗi muộn màng để con học cách tha thứ phải không? Mấy ngày qua sống với gia đình con mới cảm nhận được ba chữ ‘người một nhà’. Xin lỗi bố vì con gái bất hiếu, không nhận ra tình thương của hai người dành cho con sớm hơn. Giờ đây con muốn hiếu thảo với hai người, bố cho con cơ hội làm lại nhé?”

Ông xúc động cười, mắt âu yếm nhìn, tay vuốt mặt cô ấy.

“Con sao lại nói vậy? Trước giờ bố có trách con đâu, do lỗi của bố trước, con giận bố như vậy cũng đáng. Nhưng giờ thì tốt rồi, con chịu quay về đây là niềm an ủi lớn của bố.”

Cô dùng cả hai tay nắm chặt tay ông, nói không muốn gia đình vừa đoàn tựu đã phải chia ly, nên mong ông chấp nhận phẫu thuật. Nhìn vào ánh mắt mong mỏi của cô, ánh mắt ông trầm xuống, thu lại bàn tay nhìn vợ xong nhìn con gái. Ông xin cô hãy tha thứ cho vì ông không thể hứa với cô chuyện này.

Tâm trạng Lam bỗng không thể bình tĩnh được, cô vặn hỏi lý do. Ông mỉm cười hiền hòa, nắm lấy tay cô bảo:

“Con chính là nguồn sống của bố. Bố muốn nhìn thấy con vui, con hạnh phúc, bố muốn ngắm nhìn nụ cười rạng rỡ như nắng của con. Bố trân trọng từng khoảnh khắc được ở bên con, vậy nên bố không muốn hối tiếc.”

Bà Lam Yên thấy lòng đau đớn như có ai bóp nghẹn, phút chốc bà thấy ghen tị với Lam và hận ông Quốc, bà thầm trách sao ông ấy có thể ích kỷ chỉ vì một đứa con gái mà bỏ mặt ba mẹ con bà ấy.

“Nếu muốn bên cạnh con thật lâu thì bố càng phải phẫu thuật.”

Giọng cô mềm mại, ngọt ngào nhẹ nhàng an ủi:

“Con biết bố sợ hãi điều gì, nhưng bố à! Bên ngoài kia có rất nhiều người đang đấu tranh với sự sống, dù một cơ hội nhỏ nhoi cũng không để vụt mất, vậy mà bố lại chấp nhận từ bỏ dễ dàng như vậy sao? Bác sĩ đã nói là tỷ lệ thành công chiếm đến 50%, nhưng với sức khỏe hiện tại của bố con tin kết quả sẽ khả quan hơn thế nữa, có thể 60 hay 70% không chừng.”

“Còn nếu dưới 50 thì sao? Có phải bố sẽ không được nhìn thấy con nữa không?”

“Con không tin ông trời sẽ nhẫn tâm bắt bố con mình chia ly thêm lần nữa. Bố phải tin con, tin vào bác sĩ! Lúc nãy con vừa cầu nguyện với mẹ, cầu cho ca phẫu thuật của bố thành công, khi đó gia đình mình sẽ trở lại như xưa, tuy thiếu mẹ nhưng vẫn còn có bố, như vậy là đủ rồi.”

Thấy dáng bộ bi ai của vợ con ông cảm động, ngồi buồn hiu, không biết đối đáp gì cho hợp tình hợp lý. Lời của cô khiến ánh mắt ông dao động rất lâu, thừa lúc đó bà Lam Yên bồi thêm:

“Càng để lâu rủi ro càng cao. Con gái đã nói như vậy rồi thì anh đồng ý cho con vui nhé?”

Ðang lúc tâm thần bất định đó, thình lình ba đứa con của ông ở trong buồng ào chạy ra kêu bố, rồi xúm lại ôm ông mà khóc, đứa thì hỏi:

“Bố sao không chịu làm phẫu thuật vậy ạ? Bố không thương con nữa ạ?”

Đứa thì than: “Bố nỡ bỏ con hay sao bố?”

Cảm chan chứa đã đầy rồi, bị ba đứa con nó cho cảm động thêm nữa, nên tự nhiên phải tràn trề. Ông Quốc ngồi trân trân như hình đá, mà hai hàng nước mắt chảy ròng ròng.

Mỗi người một tiếng làm ông xiêu lòng, ông gật đầu đồng ý với hai người, dù cho có rủi ro cũng được, ông nguyện tin vào cái gọi là kỳ tích. Chỉ cần câu này của con gái ông không cần sợ gì nữa. Ông khóc một hồi rồi ông mới nói rằng:

“Được, vậy tuần sau bố sẽ nhập viện theo dõi trước một thời gian.”

Nghe thế họ càng khóc nhiều hơn nữa, mà đó là giọt nước mắt hạnh phúc, nước mắt hy vọng.

“Bố chịu phẫu thuật rồi hả bố?” - “Bố sẽ sống đời với chúng con luôn sao ạ?”

Ông lau nước mắt, miệng cười xoa dịu: “Ờ, bố phẫu thuật.”

“Vậy là bố không bỏ chị em tụi con nữa phải không bố?”

Ông chưng hững định nói lại, đột nhiên bị Lam Yên ngắt lời:

“Để em gọi điện báo bác sĩ…”- Bà Yên đứng lên bị ông Quốc ngăn lại, kêu bà: “Không cần vội, dù sao từ đây đến đó vẫn còn cách mấy ngày nữa!”- Vừa nói ông vừa đỡ Lam, đỡ các con lên.

“Anh đói bụng rồi, em chuẩn bị bữa trưa cho anh nhé?”

Bà ngạc nhiên nhìn ông, hỏi không phải cách đây hai tiếng vừa mới ăn sáng xong hay sao, hơn nữa ông còn ăn sáng trễ hơn mọi người đáng lẽ ra vẫn còn no mới đúng chứ? Ông cũng không lý giải được, chỉ có thể cười trừ. Đam Mỹ Cổ Đại

“Anh cũng không biết nữa, dạo này tự nhiên cái ăn thấy ngon miệng, hình như tài nghệ của em lên một đỉnh cao mới rồi đó.”

Bà Yên cười ngại ngùng, mắt ẩn ý nhìn sang Lam.

“Không phải tôi nấu ăn ngon hơn đâu, tại con gái chịu về nên anh mới cảm thấy ngon miệng.”

Bà cố ý trêu hai bố con, họ nhìn nhau bật cười. Trước đây ông Quốc chỉ ăn hai chén, món ông thích cũng không ngoại lệ. Mấy ngày nay có Lam ở nhà thấy ông ăn uống ngon miệng hơn hẳn, có hôm bà bận việc nhà không kịp làm cơm. Hai bố con lấy rau muống trong tủ lạnh đem ra luộc sơ, ăn kèm với nước tương tỏi ớt vậy mà ông ăn được cả bốn chén liền.

“Thôi được rồi, hai bố con ngồi đó đợi tôi một chút.”

“Dì Lam Yên à, hay hôm nay để con nấu bữa trưa cho cả nhà nhé?”- Đôi mắt hai người họ lóe lên tia kinh ngạc, ông Quốc hỏi: “Con biết nấu ăn sao? Khi nào vậy? Con gái của bố giỏi thật!”

Lam cười nửa miệng bối rối, có vẻ họ khá bất ngờ khi nghe tin cô ấy biết nấu ăn.

“Biết sao được, con sống một mình nên phải học cách tự nấu ăn thôi.”

Ông trách yêu: “Vậy mà hôm giờ không vào bếp trổ tài cho bố thử.”

Lam cười ngượng nhìn bà đáp rằng:

“Tại dì Lam Yên cứ tập trung tẩm bổ cho con nên không có cơ hội trổ tài thôi. Bố thích ăn món gì cứ nói đi, con đều làm hết cho bố.”

Ông Quốc nhìn cô cười không nói, bà Lam Yên biết chồng ngại nên đã nói thay: “Con nấu tôm hấp mướp với đậu cove xào thịt bò được rồi.”

“Vâng, vậy con ra ngoài mua nguyên liệu.”

Cô cúi người, thân mật đặt tay lên vai ông Quốc thì thầm: “Bố đợi chút nhé!”

Ông cười hài lòng gật đầu. Lam xoay người đi ra cửa, cầm chiếc áo khoác treo trên giá gỗ xuống khoác vào người hào hứng ra ngoài lấy xe. Sau vài ngày sống như công chúa, hôm nay cuối cùng cũng có thể trở lại là chính mình, được vào bếp nấu một bữa ăn thật ngon cho bố.