Đứng thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định một lúc, bỗng có một bàn tay vỗ vào vai cô, dì Lam Yên xuất hiện từ phía sau mắng:
“Con chôn chân mãi từ nãy tới giờ ở đây đấy à? Bố với dì tìm con bao lâu có biết không hả? Vừa về tới đã lủi vào đây, thấy dì không chào đã đành, bố con cũng không thèm ngó là sao?”
Lúc đó, cô ghét bà mẹ kế này kinh khủng, lúc nào trông cũng hung hăng, nói chuyện với cô luôn giở giọng hoạnh họe bề trên. Mấy năm trôi qua cô vẫn chưa thể lý giải được vì sao bố cô có thể bỏ rơi một người vợ dịu dàng thủy chung, để đem lòng yêu thương loại người đanh đá này.
“Nhà này của mẹ với bố tôi cùng nhau xây lên nên tôi muốn đứng bao lâu cũng được. Bố là bố của tôi, tôi nhìn hay không cũng là chuyện của tôi, dì không có là gì trong căn nhà này đâu, đừng có lên mặt nữa!
Lập luận đanh thép cùng với lý lẽ vững vàng, sắc sảo của Lam, bà Yên không thể bác bỏ được, bà hạ giọng dịu dàng:
“Nếu đã nhớ nhà như vậy hay cứ dọn về đây ở đi, chút dì dọn phòng cho, đừng cứng đầu nữa! Giờ lên phòng khách ngồi nói chuyện với bố con chút đi, dù gì hai người cũng đã có một khoản thời gian xa nhau.”
Những lời lải nhải khó hiểu của bà Yên chẳng qua là lo lắng cho cô không chăm sóc tốt bản thân, muốn cô quay về nhà để có cuộc sống tốt hơn. Nhưng đã bị cô hiểu lầm, cố tình giả vờ làm một người mẹ tốt trước mặt cô, để lấy được sự thông cảm và muốn cô chấp nhận bà.
“Ép mẹ tôi tới bước đường đó đủ biết lòng dạ của dì như thế nào, dì diễn đủ rồi!”
Bà phát hiện Lam vẫn còn để tâm chuyện bà chen chân vào gia đình hạnh phúc của cô, chính vì trước đó không giải thích nên mới khiến cô ấy hiểu lầm và có ác cảm với bà, sẵn dịp hôm nay cô về nhà, bà đính chính lại:
“Chính dì cũng không hề muốn điều này. Lúc dì nhận lời yêu bố con rồi mới biết ổng đã có gia đình. Dì chỉ đến sau, chứ không hề sai!”
Bà có lý lẽ riêng và bà cho rằng mình chỉ đến sau chứ không sai. Đó là những lý giải của người thứ 3, Lam cũng đồng ý với lời giải thích này.
“Đúng vậy, đúng là người thứ 3 không sai khi trót yêu người đã có chủ, thế nhưng giành giật thứ không thuộc về mình thì chắc chắn không bao giờ đúng. Lỗi lớn nhất của người đến sau chính là chen chân vào hạnh phúc, bình yên của người khác!”
Bà Yên bị con gái chồng cáo buộc vào tội phá hoại hôn nhân của người khác, đành cười khổ vì không thể chối được.
“Đúng, dì là người thứ 3 nhưng không phá hoại hạnh phúc kẻ khác! Có một câu nói: ‘sẽ chẳng ai có thể chen chân vào tình yêu đang yên lành, nếu như đối phương không cho phép’. Nếu bố con yêu chị Mỹ thì sẽ không tìm đến dì, dì cũng không có cơ hội xuất hiện trong gia đình của con.”
Lời nói của bà vô cùng thuyết phục. Đúng là tình yêu chỉ nên và chỉ có thể là câu chuyện riêng hai người. Khi tình yêu rạn nứt vì người thứ ba, thứ tình cảm ấy vốn dĩ đã đi đến bờ vực của sự tan vỡ. Cũng vì lẽ đó, bà Yên cho rằng bởi cái hạnh phúc ấy đã bị tan vỡ ngay từ khi chưa từng có sự xuất hiện hay chen ngang của bà, nên bà không có lỗi.
Thế nhưng, Lam lại nghĩ khác:
“Dù là hạnh phúc đó đang trên bờ vực thẳm hay đã nguội lạnh, thì người ngoài cũng không có quyền gì châm thêm dầu vào lửa, khoét sâu thêm mâu thuẫn của người trong cuộc bằng cách chen chân vào!”
Ánh mắt cô híp một cái, tùy tiện chỉ tay về một hướng, trên mặt toàn là lãnh ý, phản bản lại sau vài nốt nhạc.
“Ngoài kia còn bao nhiêu người độc thân, chưa có chủ, vì sao không lựa chọn mà lại cứ cắm đầu vào một mối quan hệ đầy phức tạp như thế?”
Bà tính ngoác miệng cãi, nhưng rồi cũng chẳng nói gì vì bà hoàn toàn sai trong suy nghĩ Lam, bà biết dù mình có đưa ra lý lẽ thuyết phục đến đâu cũng bị Lam bác bỏ.
“Nếu đã không đủ kiên nhẫn chờ đợi người mình yêu trở thành người độc thân đường đường chính chính, nếu đã có tâm xen vào một cuộc tình vẫn còn chưa chính thức ly hôn, thì người thứ 3 không bao giờ là vô tội!” - Lam khẳng định bà không sai nhưng cũng chẳng đúng.
Vì liên tục bị chỉ ra những điểm sai, trong một giây, bà nghe máu nóng dồn lên mặt khi Lam không tin mình, bà ở nhà được bố cô cưng chiều chưa từng bị ủy khuất lớn như vậy, bà dựng mắt phản ứng mạnh mẽ và chặt chém ngay ý kiến đó:
“Dù con không đồng ý hay phản đối thế nào đi nữa cũng không thể nào phủ nhận được việc dì đã là mẹ kế của con. Cái chết của chị Mỹ không liên quan gì đến dì, muốn trách thì trách bà ấy quá ngu ngốc nên phải trả cho sự mù quáng!”
Vừa dứt lời, một cái tát đã giáng thẳng vào mặt bà không chút do dự. Hành động đột ngột này cũng khiến bà Yên giật mình, hoảng hốt, bình thường cô luôn xuất hiện với giao diện hiền lành, dễ mến và được nhiều người yêu quý. Cho nên một khi nổi giận, sẽ mang đến sự bùng nổ chưa từng có.
“Im ngay! Tôi không cho phép bà nói mẹ tôi như vậy. Dù bà ấy có mù quáng đi chăng nữa cũng không liên quan đến bà, đã là kẻ thứ ba vô liêm sỉ nên cũng đừng dùng giọng điệu phán xét!”
Dù không cố ý nhưng bà mẹ kế vốn không được lòng Lam đã châm ngòi cho tính cách mạnh mẽ của cô bộc phát.
“Tao nói có gì sai? Yêu một người không yêu mình không phải ngu ngốc thì là gì? Nếu như chị ta chịu ly hôn với anh Quốc sớm, không chừng bây giờ đang sống vui vẻ ở một nơi nào đó chứ chẳng phải ngồi trên bàn thờ hưởng hương khói.”
Nghi Lam kích động giơ tay cao định đánh bà, nhưng lần này bà đã đề phòng giữ tay cô lại kịp thời nên thuận lợi tránh được cái tát đấy. Bà Yên ban đầu đã có phần nhường nhịn cô con gái của chồng, nhưng khi bị Lam tỏ ra khinh thường và thậm chí còn dám ra tay đánh người, bà bắt đầu không chịu nổi và buông lời khó nghe:
“Mày có thôi đi không? Vậy mà bố mày cứ khoe với tao, ông ấy nói ‘cứ gặp nó đi, em gặp con rồi em sẽ thích ngay thôi’...”
Bà nhếch môi cười khinh, ánh mắt nhìn cô cũng thêm chán ghét.
“Ông ấy luôn ở trước mặt tao khoe mày tốt bụng, dịu dàng, tính tình trầm tĩnh kiên nhẫn như thế nào, đến khi gặp rồi mới được mở mang tầm mắt. Tao thấy mày lang thang bên ngoài quá nhiều năm, bị nhiễm thói hư tật xấu ngoài kia mất rồi, nói chuyện với bề trên mà cứ như ngang hàng, để tao đem chuyện này nói cho ông Quốc biết, tới chừng đó xem mày còn quan trọng trong lòng ổng hay không.”
“Bà thì biết cái gì về tôi?”
Lam giật tay ra, hất cằm buông lời thách thức: “Nếu bà thích thì cứ nói với ổng. Từ lâu tôi đã không còn xem ông ta là bố của tôi nữa rồi, ông ta nghĩ sao về tôi cũng không còn quan trọng nữa.”
Bà nhìn cô, ánh mắt hiện lên sự thất vọng, thật lâu mới tặc lưỡi nói như than: “Không biết ông Quốc kiếp trước đã gây ra tội ác gì để kiếp này có được đứa con như mày.”
Lam định đáp trả đột nhiên từ bỏ ý định vì sự xuất hiện đột ngột của Trần Bách Quang. Hai người không ai bảo ai tự khắc im lặng, không biết anh ấy đứng đó từ khi nào, có nghe được gì không. Hai người trong cuộc xấu hổ vì chuyện trong gia đình bị người ngoài nghe thấy, anh lại chẳng để tâm chậm rãi bước đến.
“Ch… cho con hỏi… Nhà vệ sinh ở đâu vậy bác?” - Người ngấm hơi men, anh đã không còn giữ được tỉnh táo.
Bà chỉ tay về phía cuối hành lang bảo đi thẳng sau đó rẽ trái. Anh ta gật đầu cảm ơn rồi đi theo hướng bà vừa chỉ, Lam tránh sang một bên nhường đường, nhìn bước chân loạng choạng không vững đến độ phải bám vào tường của anh, cô đoán anh đã uống quá nhiều.
Lúc gặp trên bàn tiệc, cô để ý thấy mặt và cổ anh đã đỏ, trụ được đến giờ đã tài lắm rồi. Khi đi ngang qua, mùi bia xộc vào mũi khiến cô ấy khó chịu quay mặt.
Trần Bách Quang đi được một đoạn, bà Yên liếc mắt nhìn Lam, tay còn sờ lên má, bà vẫn bực bội vì bị tát. Vốn dĩ muốn chung sống hòa thuận, kiên nhẫn hơn với con gái chồng, nhưng bà lại Không ngờ tính cách cô lại cực đoan như thế. Bà tự nhủ sẽ không bao giờ để cô có cơ hội buông những lời bất nhã đó với bà thêm một lần nào nữa.
Trở lại bữa tiệc, mọi người đang trò chuyện và nâng ly chúc mừng, không khí trở nên sôi động hơn. Không có bà Yên ở đây, ông Quốc nhận lấy trách nhiệm của bà, đút cơm cho con trai út và gắp thức ăn cho con trai thứ.
Dù sinh ra và lớn lên trong điều kiện vật chất đầy đủ, nhưng chúng tương đối kén ăn, bắt buộc trong mỗi bữa ăn ông và vợ đều phải thay phiên nhau pha đủ trò, dỗ đủ kiểu 2 đứa con nhỏ mới chịu ăn vài muỗng.
Con trai nhỏ của ông Quốc kiềm chế nãy giờ cũng không còn kiên nhẫn, nghĩ tới chiếc bánh trong tủ sáng nay, nó nhẹ nuốt nước bọt, lắc lắc đùi bố nói:
“Con thèm bánh kem dữ lắm rồi, khi nào mình mới được ăn thế bố?” - Cậu con trai út này có xu hướng thích và ăn nhiều các món bánh ngọt.
Ông bật cười âu yếm xoa đầu cậu con trai nhỏ. Nhìn thấy nụ cười của bố, không biết từ khi nào, cô đã bất giác cười theo. Đúng lúc bà Yên từ bếp đi lên, ông nhờ vợ lấy bánh ra khỏi tủ lạnh. Bà Yên vội bỏ dĩa trái cây trên tay xuống vào bếp lấy bánh.
Trong lúc đó Nghi Xuân lấy mâm bưng hết những món thừa xuống, con bé này quá ngoan ngoãn, quá hiểu chuyện hẳn bố cô rất thương.
Lam như trở thành người dư thừa trong bàn tiệc nên cô đứng dậy xắn tay áo lên phụ con bé một tay, hai chị em người lên người xuống 2- 3 vòng cũng dọn xong đóng chén dĩa trên bàn. Bà Yên mang lên chiếc bánh sinh nhật ba tầng màu xanh biển vô cùng bắt mắt, nhìn chung đơn giản nhưng lại rất hài hòa, đẹp mắt. Lớp kem beo béo ngon ngọt ăn cùng bánh bông lan nướng thơm lừng mùi trứng gà, tỏa ra mùi hương thật khó quên.
Trần Bách Quang mang cơ thể rệu rã, mệt mỏi của mình quay lại bàn, vừa ngồi xuống đã bị ép bia. Nghi Lam ngồi quan sát một lúc cũng nhìn ra anh ấy không mấy thích thú với việc uống bia, chủ yếu uống là do nể những lời mời của anh chị cùng ngành. Quang miễn cưỡng nâng ly, tuy có cố cũng không uống được quá nhiều, vừa uống chưa được nửa ly đã “sập nguồn” ngay lập tức.
Ngay khi Bách Quang vừa gục xuống bàn đã thu hút sự chú ý của những người có mặt trong buổi tiệc, Thẩm phán Hoàng đưa tay lắc anh mấy cái cùng với nụ cười trêu chọc:
“Nè! Bánh kem mới dọn lên còn chưa ăn miếng nào mà?”
Trần Bách Quang vẫn bất động giống như đang ngủ say, mặc kệ người xung quanh gọi thế nào cũng chỉ xua tay, lẩm bẩm mấy câu không rõ ý nghĩa.
“Ây, chán cậu thật đó, mới uống có 6 ly chứ bao nhiêu.”
Ông Quốc và vợ cắt bánh kem chia cho mọi người nói:
“Không cần gọi nữa, thằng nhóc này có tửu lượng kém lắm!”
Chị Thư ký tòa án lo lắng nhìn Quang rồi nhìn lướt qua mọi người hỏi: “Luật sư Trần uống say đến nỗi đi cũng không vững, em nghĩ không thể tự mình lái xe về đâu, có ai tiện đường đi ngang nhà anh ấy không?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, hầu hết ai cũng từng uống bia dù ít hay nhiều đi chăng nữa cũng có cồn trong người. Chính họ cũng lo lắng làm sao về nhà an toàn, nên việc đưa Bách Quang về nhà dường như không thể vì không ai còn đủ tỉnh táo cả.
Trong lúc mọi người đang không biết làm sao, bất ngờ một Luật sư lên tiếng:
“Em đang sống trong khu chung cư Phủ Lý mà đúng không?”
Vừa nói anh ta vừa nhìn Lam, cô rất bất ngờ vì điều này. Từ khi rời khỏi gia đình, hầu như cô ấy chưa từng thông báo với bất kỳ ai về chỗ ở hiện tại, huống chi là một người xa lạ như anh ta.