Ánh mắt của Lan Anh vô cảm lướt qua từng gương mặt một. Đột nhiên khi lướt tới một thằng nhóc da đen, khóe môi trái của nàng khẽ nhếch lên. Trong lòng thì nghĩ thầm:
- Dối trá!
Hừ lạnh một cái, ánh mắt của nàng nhanh chóng di chuyển tới vị trí khác. Cảm thấy không có gì quái lạ, bề môi căng mọng đỏ tươi hé nở:
- Kể từ giờ, phòng 04 sẽ là lớp học của các em. Các em cứ tùy tiện chọn chỗ ngồi. Nhưng nên nhớ, các bạn cao quá thì nên ngồi bên dưới để tránh gây cản trở tầm nhìn. Vị trí hiện tại mà các em đã chọn sẽ được duy trì cho đến hết HK1.
- Các em nghe rõ rồi chứ?
- Dạ rõ!
- Được rồi. Các em vào đi.
Được sự cho phép của cô Lan Anh, cả đám lớp 10a4 nháo nhào đi bước vào trong lớp. Ai ai cũng muốn tranh thủ chọn một chỗ ngồi tốt cả.
Trái ngược với phần lớn những đứa trong lớp, có 5 học sinh đang đứng ở bên ngoài vẫn tỏ ra cực kỳ bình tĩnh. Dường như việc chọn chỗ ngồi không làm ảnh hướng đến mấy đứa.
Tức nhiên, Huy là một thành phần của 5 học sinh này. Hắn không phải không muốn chọn chỗ ngồi trước. Nhưng thật sự vì mải ngắm cô Lan Anh, nên bản thân đã bị tụt lại khá xa và phải đứng ở vị trí áp cuối.
Cho dù Huy có muốn chen lấn, cũng không chen lấn được. Với lại, tính cách hiện tại của hắn có chút khác biệt. Sau những chuyện xảy ra ở quá khứ, hắn đã nảy sinh một tính cách “không muốn tranh giành Thiên Hạ”.
- Ê bạn nữ xinh xinh ơi? Tui lên là Đức. Còn bạn tên gì?
Nghe thanh âm này, Huy quay sang phải thì thấy tên hot boy lúc đầu bị cô Lan Anh dọa đang bắt chuyện với một bạn nữ xinh xắn.
Theo những gì hắn đã nghe, thì tên hot boy này tên là Đức, dáng người cao khoảng 1m75.
Hiện tại, hắn ta ăn mặc cực kỳ sang trọng. Bên ngoài là một chiếc áo khoác có chất liệu vải tốt đắt tiền không biết của thương hiệu nào, tay trái đeo một chiếc Rolex màu vàng (không biết thật hay giả) ngón giữa của tay phải thì đeo một chiếc nhẫn vàng có đính một viên ruby, bên dưới là đôi giày màu trắng thuộc hãng Nike.
Bạn nữ xinh xắn thì cao khoảng 1m6, có gương mặt oval tuyệt mỹ và lạnh như đá lúc nào cũng trong trạng thái hận cả thế giới. Ngũ quan của nàng rất sắc sảo, hai mắt phượng đen loáy, sống mũi không cao lắm nhưng rất thon gọn, môi đỏ thì mím chặt.
Từ lúc bắt gặp cho tới giờ, Huy chưa thấy cô nàng này hé môi một lần nào. Hiện tại, cool girl đang mặc một chiếc áo khoác màu đen rộng thùng thình, nên hắn không thể nào đánh giá được thân hình của cô nàng này.
Điểm ấn tượng nhất mà cool girl để lại cho Huy chính là kiểu tóc mái nhật Hime dài giữa lưng.
Hợp, cực kỳ hợp. Kiểu tóc này không chỉ tạo sự khác biệt với những người con gái khác, mà còn tô điểm thêm cho vẻ đẹp và khí chất lạnh lùng của nàng ta.
Bấy giờ, hắn mới hiểu lý do vì sao tên Đức chưa gì đã lấn lướt tán tỉnh cool girl. Nàng ta quá xinh, xinh theo một phong cách rất rất khác biệt. Một vẻ đẹp g·iết người.
Thật sự để mà nói khi lần đầu tiên thấy nàng ấy, trái tim của Huy cũng b·ị đ·ánh rớt một cái “bịch”. Cũng may, crush của hắn đã giang tay ra và kịp giữ lái trái tim này trước khi quá muộn. Nếu không, người đang tán tỉnh nàng ta chính là hắn chứ không phải thằng Đức.
Vì sao ư? Vì hắn là Otaku, hay vài năm sau có một cái tên khác là Wibu.
Văn hóa anime đã chung tay góp phần cứu rỗi tâm hồn bé nhỏ này. Nên khi lần đầu tiên gặp một người con gái Việt mang đậm phong cách Nhật, bản thân có chút không cưỡng lại được.
…
Đúng như Huy mong đợi, cool girl hất cánh tay đang chìa ra của thằng Đức và lạnh lùng bước vô trong lớp.
Bị cô nàng này cho ăn bơ, thằng Đức giận đến mức run cả người. Thấy Huy đang nhìn, hắn ta dơ nắm đấm lên và hét to:
- Nhìn gì?
Hình như tiếng hét này khá to, bọn trong lớp liền giương hơn 40 cặp mắt nhìn ra ngoài này. Không chỉ thế, mấy lớp bên cạnh cũng có vô số cái đầu lấp ló sau cánh cửa liếc nhìn về phía này.
Thấy vậy, thằng Đức mặt đỏ tía tai, hùng hùng hổ hổ nhanh chóng bước vào trong lớp.
Huy hiểu cảm xúc hiện tại của thằng Đức là như thế nào. Nên khi bị nạt, hắn không để tâm cho lắm.
Thấy bên ngoài này cũng chỉ còn một mình mình đứng, Huy nhanh chóng bước vào bên trong lớp.
Khi đi ngang qua cô Lan Anh đang đứng tựa lưng ở cánh cửa, một mùi thơm phức bay xộc vào mũi của Huy.
Thứ mùi này thơm lắm, nó không nồng nặc như nước hoa, cũng không giống hương thơm của thân thể con gái mới lớn cùng trang lứa với hắn. Thật sự với lượng kiến thức ít ỏi đang sở hữu, hắn không biết diễn tả như thế nào về mùi hương này.
Thấy hắn khựng người lại và hít hà, giọng nói lạnh lùng của cô Lan Anh vang lên:
- Sao thế?
Biết phản ứng của mình có hơi thái quá, Huy gãi gãi đầu nhìn gương mặt tuyệt mỹ của cô Lan Anh và nói:
- Dạ không có gì ạ.
- Ừ! Mau chọn chỗ ngồi đi. Cả lớp đang chờ mỗi em.
- Dạ.
Dứt lời, Huy đảo mắt nhìn một lượt xuống dưới lớp.
Trong lớp học rộng rãi, các bộ bàn ghế mới toanh được xếp thành 5 dãy. Bàn ghế khá tương tự với ngôi trường cấp 2 của hắn. Một chiếc bàn dài vừa đủ 2 người ngồi và có ghế dính liền.
Bởi vì vào sau cùng, nên bây giờ tất cả các vị trí ở dưới đều đã bị chiếm. Cũng đúng, hầu như phần lớn học sinh đều sợ giáo viên nhìn thấy động tĩnh của mình. Vì vậy những học sinh này chắc chắn sẽ lựa chọn chỗ ngồi cách bàn giáo viên càng xa thì càng tốt.
Tức nhiên đời không như là mơ, trước khi trở thành giáo viên, họ cũng từng là học sinh. Nên cái tâm lý sợ sệt này, họ rất hiểu. Vì lẽ đó, phần lớn giáo viên ở các trường Việt Nam sẽ tự phân công và bố trí chỗ ngồi thích hợp cho từng em học sinh.
Nhưng đây là ngôi trường THPT Vũ Môn, một ngôi trường có văn hóa rất khác biệt so với phần còn lại. Mặc dù mới thành lập trong một vài năm gần đây, nhưng tiếng vang về nơi đào tạo học sinh tốt nhất của nó đã lan truyền khắp cả nước.
“Theo một trong những quyền lợi của học sinh trong ngôi trường này: Học sinh có quyền được tự do chọn lựa vị trí ngồi của mình. Sau khi chọn xong, học sinh chỉ có thể ngồi đúng tại vị trí đó. Mỗi học kỳ sẽ được chọn lại chỗ ngồi một lần. Trong trường hợp học sinh bị cô lập hoặc mang các mầm bệnh l·ây n·hiễm, giáo viên chủ nhiệm sẽ được ủy quyền để phân phối vị trí ngồi thích hợp”.
...
Đúng vậy, Huy cũng chỉ là một học sinh bình thường. Nên vị trí gần cuối lớp sẽ là nơi yêu thích đối với hắn. Nhưng giờ đây, nó đã đầy ắp người không còn một kẻ hở.
Thở dài một cái, hắn dời mắt lên những vị trí gần với bàn của giáo viên. Vừa nhìn tới đây, khuôn mặt của hắn dại ra.
- Sao…sao trên này cũng full rồi? WTH?
Thấy phản ứng của hắn, bọn dưới lớp ôm bụng cười “sặc sụa”.
Trong tình huống khó xử ấy, Huy quay sang và dùng ánh mắt cầu cứu nhìn cô Lan Anh.
Nhưng đáp lại ánh nhìn trìu mến của hắn chính là một bóng lưng thanh cao ấy.
Huy đang dự tính mở miệng gọi thì giọng của cô Lan Anh vang lên: