Đêm đó, Tiêu Ngọc Châu ngủ rất say, trong bóng tối, có người đang xoa tay nàng, khiến bàn tay đã đau của nàng càng thêm đau.
Chỉ là nàng quá mệt mỏi, cảm thấy việc bỏ tay ra khỏi tay người ta thật không hay nên đã chìm vào giấc ngủ sâu, liền mặc kệ hắn.
Ngày thứ hai, khách khứa ra về, bảy đại thúc và tám đại thẩm đều được tiễn ra tận cửa. Tiêu Ngọc Châu đi phía sau Địch Triệu thị, im lặng cúi đầu. Khi gọi đến tên thì nàng ngẩng đầu lên cười, lộ ra chút dáng vẻ rụt rè của tiểu thư khuê các.
Mãi đến tận sau giờ ngọ khách mời mới về hết. Tiêu Ngọc Châu sai Như Ý và Như Hoa đi theo Tô bà bà quét dọn. Địch Triệu thị gọi nàng về phòng, hỏi nàng về chuyện lễ lại mặt ngày mai.
Địch Vũ Tường cũng có mặt.
“Lão thái quân có thích trà à con?” Địch Triệu thị nhẹ nhàng hỏi con dâu ngồi bên cạnh.
Tiêu Ngọc Châu khẽ cười gật đầu: “Vâng ạ.”
“Trong nhà còn một hộp, lát nữa ta sẽ lấy ra.” Địch Triệu thị dịu dàng nói với con trai.
“Vâng, nương.” Lúc này, Địch Vũ Tường nhìn tiểu thê tử, thấy nụ cười trên mặt nàng vẫn không đổi thì khá ngạc nhiên.
Nàng vẫn duy trì nụ cười từ sáng đến bây giờ. Đi cùng nhau, ngay cả hắn bận rộn đến mức cảm thấy cáu kỉnh, nhưng hắn không hề nhìn ra sự thay đổi trên mặt nàng.
“Còn muốn thêm gì không con?” Địch Triệu thị nhìn con dâu, mí mắt rũ xuống.
“Chị dâu khi trở về nhà bố mẹ đẻ sẽ mang theo đồ gì ạ?” Tiêu Ngọc Châu vươn tay nắm lấy ống tay áo của Địch Triệu thị, dáng vẻ giống như cô con gái nhỏ đối mặt với người lớn.
Địch Triệu thị mỉm cười: “Mấy con gà, con vịt, vv… Nhà nông không thể so với nhà con đâu.”
“Lúc trước ngài về nhà mẹ đẻ cũng thế ạ?” Tiêu Ngọc Châu tò mò chớp mắt.
Địch Triệu thị do dự một chút rồi gật đầu.
“Vậy con dâu cũng thế thôi.” Tiêu Ngọc Châu ngây thơ mỉm cười, vừa lắc đầu vừa nắm tay áo trong tay, vui vẻ nói: “Giống nương là được rồi ạ.”
Địch Triệu thị cũng cười theo, nhìn về phía con trai mình, thấy trên môi hắn cũng nở nụ cười nhẹ thì trong lòng cũng buông xuống.
Đêm đó đi ngủ, bà nói với Địch Huyện lệnh: “Con dâu là người hiểu chuyện.”
“Hả?” Địch Tăng chờ câu nói tiếp của thê tử.
“Nhưng quá hiểu chuyện.”
“Không tốt?” Địch Tăng mở mắt rồi nhắm nghiền hai mắt, nghiêng đầu hỏi thê tử.
Địch Triệu thị lắc đầu, im lặng một hồi, suy nghĩ kỹ rồi đáp: “Bỏ đi.”
Nói xong liền quay đầu, Địch Huyện lệnh đã ngáy rồi. Bà đưa tay vén chăn đắp lại cho ông, thầm thở dài.
Mặc dù Tiêu gia có vẻ suy tàn, nhưng Tiêu Ngọc Châu gả vào nhà bọn họ đã là gả thấp.
Tiểu cô nương tuy còn nhỏ nhưng tính tình lại điềm tĩnh, Địch Triệu thị đã thầm đoán được suy nghĩ của con dâu, nhưng lại cũng không đoán ra suy nghĩ của tiểu cô nương. Chỉ biết là con dâu là người tốt, nhưng tốt quá mức rồi.
Ngày lại mặt, người gác cổng của Địch gia đánh xe ngựa đưa bọn họ đến Tiêu phủ. Trên đường, Tiêu Ngọc Châu nhỏ giọng kể với Địch Vũ Tường về anh chị em trong nhà. Sau khi kể hết từng người một, nàng lại cười nói: “Ta kể với chàng một chút, không cần phải hiểu rõ hết.”
“Dựa vào ta nghỉ ngơi chút đi.” Địch Vũ Tường thấy dáng vẻ ngây thơ của nàng, khẽ lắc đầu, kéo nàng dựa vào vai mình.
Hôm nay là ngày họp chợ của thành Hoài An, trên đường có rất nhiều người, xe ngựa di chuyển rất chậm. Tiêu Ngọc Châu tựa vào bả vai Địch Vũ Tường lắng nghe âm thanh bên ngoài, dáng vẻ vô tư.
Cả đường Địch Vũ Tường đều suy nghĩ về chuyện Tiêu phủ Tiêu Nhị gia, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn tiểu thê tử, thấy vẻ mặt nàng không hề lo lắng, hắn chợt đưa tay chạm vào khuôn mặt nàng mấy lần, đổi lấy nụ cười tủm mỉm vừa ngây thơ vừa tò mò của nàng.
Đến Tiêu phủ, Tiêu phủ Nhị quản gia đón bọn họ vào nhà, cười nói chắp tay hành lễ với Địch Vũ Tường và Tiêu Ngọc Châu: “Thỉnh an Đại cô gia Đại tiểu thư.”
“Xin lão nhân gia đứng lên, không cần đa lễ.” Địch Vũ Tường khiêm tốn đỡ ông một cái. Lão quản gia mỉm cười đứng dậy, lùi lại hai bước, sau đó nhìn kỹ đôi mắt Địch Vũ Tường.
Lão đã thấy vị công tử nhà Địch Huyện lệnh này từ xa, nhưng nhìn từ xa không rõ, bây giờ xem ra, công tử này cực kỳ tuấn tú, so với Địch đại nhân phong độ nhanh nhẹn còn hơn ba lần.
Chỉ là có ngoại hình thật đẹp nhưng không xứng với tài năng. Thi tú tài ba năm, dù cho vi phụ là một huyện trưởng nhưng cũng chẳng thể thi đậu công danh tú tài, có vẻ cũng chỉ là một cái gối thêu hoa.
“Cô gia, tiểu thư, lão phu chờ hai người đã lâu, xin mời.” Nhị quản gia thỉnh an xong liền đi trước dẫn đường.
Tiêu Ngọc Châu vẫn mỉm cười khẽ cúi đầu. Lúc Nhị quản gia Tiêu An xoay người thì đôi mắt biết cười của nàng bỗng nháy mắt, thầm nghĩ nếu Nhị muội muội về lại mặt, người tới đón chắc là lão quản gia nhỉ.
Dọc đường tiến vào sân của Tiêu lão thái quân khá yên tĩnh, đi ngang qua khu vườn mà cũng chẳng nghe thấy tiếng cười của cô nương nào. Khi sắp vào đến sân của Tiêu lão thái quân thì Tiêu Ngọc Châu nghiêng đầu cười nói với Như Ý phía sau: “Hôm nay thật yên tĩnh, cũng không biết các muội muội đi đâu rồi?”
Như Ý nhún người, cười duyên nói: “Chắc là lão thái quân đang ở trong phòng chờ ngài ạ.”
Lúc này, Tiêu An mới quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn Như Ý. Nàng ta vừa thấy liền thu lại nụ cười, tâm trạng thấp thỏm, không biết mình nói sai câu nào.
Tiêu An liếc mắt về phía Tiêu Ngọc Châu, cười nói: “Đêm qua lão bản của thành Tô Hà vào thành, các vị tiểu thư nói phải chuẩn bị quà tốt cho ngài nên đã ra ngoài chọn đồ từ sáng sớm. Lát nữa ngài sẽ thấy các vị tiểu thư.”
Tiêu Ngọc Châu vừa nghe liền hiểu.
Thương nhân của thành Tô Hà có gấm Tô Châu tốt nhất, có tiểu thư của thành Hoài An nào không thích? Đến chậm sẽ hết.
Trước khi xuất giá, ngay khi hàng vừa vào iệm, mười lần thì có bảy, tám lần nàng muốn đi theo ngắm nghía. Vải vóc không đủ để may thành xiêm y, nhưng trong tay dư dả cũng có thể mua vài chiếc khăn tay.
Nhưng sau này muốn ngắm cũng chẳng thể chứ đừng nói đến mua. Không biết có bao nhiêu nhà sẽ chê cười nàng.
Tiêu Ngọc Châu nghĩ đến dáng vẻ suy tàn của huyện nha. Cha chồng là thanh quan, mẹ chồng tuân theo lời trượng phu. Nhà có bốn người con, phu quân nàng gần mười chín còn chưa có công danh. Ba vị tiểu thúc, một người mười sáu, một người mười ba, và một người mười tuổi, đều đang đi học ở thư viện. Tuy nói bọn họ là con trai của quan huyện nên có thể miễn tiền tu sửa, nhưng giấy và bút mực đều tốn tiền chứ?
Tiền bạc trong Địch phủ không đủ sống. Cha nàng quả thực đã gả cho nàng vào một nhà tốt.
Bước vào sân, bà tử canh cửa liền ra đón, nồng nhiệt thỉnh an bọn họ. Tiêu Ngọc Châu mỉm cười gật đầu với mọi người, không để ý đến ánh mắt người ta nhìn mình nhiều hơn.
Nàng là con gái đã gả ra ngoài, nước đã đổ ra, là cháu gái mà lão thái quân không muốn, không đáng lãng phí tiền cho bọn họ.
Tiêu lão thái quân đang ngồi ở ghế chủ vị. Địch Vũ Tường vào cửa, liếc nhìn thấy thê tử vẫn luôn mỉm cười. Vừa bước vào cửa, hắn đã thấy Tiêu lão thái quân ở ghế chủ vị nên cúi đầu vái chào bà, nói: “Tôn tế thỉnh an lão thái quân.”
Tiêu lão thái quân thấy dáng vẻ của hắn thì hơi ngạc nhiên, lập tức mỉm cười cúi người đỡ hắn: “Cô gia đừng khách sáo.”
“Đa tạ lão thái quân.”
Lúc này, Địch Vũ Tường lại bái kiến Tiêu Nguyên Thông dưới trướng lão thái quân: “Con rể bái kiến nhạc phụ đại nhân.”
Địch Nguyên Thông cười tươi, đứng dậy tự tay đỡ hắn lên. Ông nhìn sang con gái, thấy làn da trắng và đôi mắt dịu dàng của con, cùng với nụ cười ngượng ngùng trên khoé môi; đứng cùng với công tử tuấn tú trước mặt quả thật là duyên trời tác hợp thì tâm trạng yên tâm hẳn, liên tục vỗ vai Địch Vũ Tường, đáp ba tiếng “tốt”.
Tiêu Ngọc Châu cầm lễ vật, dâng cho Tiêu lão thái quân hộp trà từ tay Như Ý. Lão bà tử tiếp nhận rồi nhìn sang Tiêu lão thái quân, lão thái quân nhìn cái hộp giấy nhỏ được bọc trong chiếc khăn xong thì cười nói với Tiêu Ngọc Châu: “Làm phiền các cháu rồi.”
“Nào có lão thái quân.” Tiêu Ngọc Châu nhún người với bà.
Tiêu lão thái quân thản nhiên liếc nhìn chiếc túi đồ trong tay Như Hoa, thấy túi đồ không to, thầm nghĩ bên trong chắc cũng chẳng có món đồ gì thì cười lạnh trong lòng.
Địch gia là nhà như nào, bà cũng biết một hai. Địch huyện lệnh là người thanh liêm, cũng chẳng phải chuyện xấu, nhưng ở quê cách huyện còn có nhiều họ hàng, thường xuyên tìm đến Hoài An xin ông cứu giúp. Nghe nói Địch phu nhân một năm còn chẳng làm được một bộ đồ mới nào, hôm qua Văn phu nhân đến nói chuyện phiếm còn kể lại rằng Địch phu nhân cưới con trưởng còn mặc bộ đồ mới, e là mặc tận tám năm mười năm, mặc từ lúc lão đại cưới thê tử đến lúc con út cưới thê tử mất.
Con trưởng vô dụng, chọn thay con gái nhà chồng cũng vô dụng. Cháu gái muốn oán trách thì cứ oán trách lên người cha đẻ không suy nghĩ cho nó đi, không thể trách lên đầu bà được.
Tiêu lão thái quân cảm thấy trước mắt còn có hai đứa cháu gái có thể gả cho nhà tốt. Đã kết thông gia với Địch gia và họ hàng nhà này, nếu như không thức thời thì sau này ít qua lại là được.
Lão thái quân thấy nhạc phụ và con rể nói chuyện, còn cháu gái cả mỉm cười nhìn bọn họ, thấy nó hồn nhiên không biết ngày tháng sau này, bà không khỏi lắc đầu.
Đứa nhỏ này vẫn còn chút ngây thơ như nương nó, cho rằng có tình uống nước là no.
Một thiếu niên lang sắp tới tuổi đội mũ còn chưa có công danh, trưởng thành có đẹp thì được gì? Sau này chỉ có nó chịu khổ thôi.
Lão thái quân giữ bọn họ lại dùng cơm trưa. Dùng cơm xong, Địch Vũ Tường nói lời cáo từ, Tiêu lão thái quân lại giữ bọn họ lại nói chuyện dăm ba câu, sau khi Địch Vũ Tường cứ mãi cáo từ, bà còn tiễn bọn họ ra cửa viện.
Bà đã làm trọn lễ nghi, giữ mặt mũi cho tiểu bối. Địch Vũ Tường đứng ở cửa cảm kích không thôi, cứ mãi chắp tay hành lễ với bà rồi mới dắt tay Tiêu Ngọc Châu rời đi.
Mãi đến tận lúc Tiêu Ngọc Châu ra cửa cũng không thấy mấy vị muội muội kia ra gặp mặt với nàng.
Ra khỏi Tiêu phủ, đình Chu Các Ngọc phía tước, núi giả và nước chảy đã ngoài tầm mắt. Lúc này vừa qua buổi trưa, hôm nay thành Hoài An nhộn nhịp người qua lại, khắp nơi là tiếng người bán rượu. Xe ngựa chạy ra trước cửa, Tiêu Ngọc Châu lại hành lễ với phụ thân, mỉm cười nói: “Người mau về đi, nhớ ăn uống đúng bữa, mặc thêm quần áo, bảo trọng cơ thể.”
Tiêu Nguyên Thông thấy khuôn mặt tươi cười của con gái thì ông cũng mừng lây, nghĩ rằng đã gả con vào đúng nhà tốt: “Đừng nhớ cha quá, cha thường ở huyện nha, lúc nào cha con ta cũng có thể gặp nhau.”