Bần Gia Nữ

Chương 39



Khâm Sai còn chưa tới nhưng Huyện lệnh đã mang dược liệu từ huyện khác tới. Ngay sau đó nha dịch đi khua chiêng gõ trống gọi người trong huyện đi lãnh dược liệu, cũng phái người xuống nôn thôn gọi thôn trưởng các nưoi mang người lên huyện lĩnh dược liệu.

Huyện An Bình trước đây đã từng chịu ôn dịch, bài thuốc vẫn còn lưu truyền trong dân gian. Nhưng nơi này quá nghèo, dược liệu bản địa lại ít, trong đơn thuốc lại có vài loại dược liệu quý phải nhập từ nơi khác đến nên giá cả mới cao. Đó là lý do những người đủ tiền mua thuốc rất ít, một khi có ôn dịch thì người chạy nạn còn nhiều hơn người mua thuốc.

Không có nhà ai có nổi tiền mua thuốc, kể cả có chút tiền nhàn rỗi thì một nhà nhiều người như thế, có ai mua nổi thuốc cho đủ hết mọi người chứ?

Từ trước khi ôn dịch bắt đầu Huyện Lệnh đã lên tri phủ cầu người nọ cầu ngươi kia xem có thể cấp chút bạc xuống để chuẩn bị dược liệu phát cho dân. Nhưng tri phủ nơi đó không chịu nhả ra, đợi ôn dịch bùng nổ, triều đình quan tâm ngó tới thì bọn họ mới làm theo lời nhờ vả lúc trước của Huyện Lệnh, đồng ý điều động dược liệu từ huyện khác đến cấp cứu huyện An Bình.

Đáng tiếc qua một trận dịch này, huyện An Bình chết gần 5000 người. Thôn nhiều nhất vốn có hơn trăm hộ giờ cũng chỉ còn dư lại 60 hộ, thậm chí còn có mấy thôn bị ôn dịch chết hết, không còn một ai sống sót.

Thôn Ngô Đồng có hơn 70 hộ dân cư cuối cùng cũng chỉ còn hơn 30 hộ.

**************

Vốn Lưu Tam Nương muốn ở lại Huyện thành, nhưng sau khi các thôn dân lĩnh dược liệu về thì Trương Tiểu Oản cũng thu thập tay nải, một nhà già trẻ, trừ Trương A Phúc là đứng về phía bà, còn những người khác, bao gồm cả Tiểu Muội mà bà coi là tâm can bảo bối cũng đứng về phía Trương Tiểu Oản.

Lưu Tam Nương lập tức đỏ mắt, còn Trương Tiểu Oản lại rất bình tĩnh. Nàng để mấy đồng tiền đồng trước mặt bà ta nói, “Ngài muốn ở thì cứ ở, đệ đệ và muội muội con sẽ mang về.”

“Con chẳng lẽ không muốn đợi hắn sao?” Lưu Tam Nương khó khăn mở miệng.

“Ai biết lúc nào hắn sẽ tới?” Trương Tiểu Oản lẳng lặng mà nhìn Lưu Tam Nương, “Sang năm, năm sau? Có lẽ vĩnh viễn hắn cũng sẽ không tới.”

Hắn có lẽ sẽ đến, có lẽ không đến, nhưng dù tới hay không thì người một nhà bọn họ vẫn phải ăn cơm. Nhưng bạc lấy đâu ra chứ?

Huyện lệnh có chút giao tình với Lưu Nhị Lang thì đã tới Châu Phủ mấy ngày hôm trước để tiếp Khâm Sai. Vài ngày trước Lưu Khương Thị cũng mang theo Lưu Ngôn Đức tới chỗ này lấy lại 8 lượng bạc bọn họ còn lại. Thế mà Lưu Tam Nương vẫn còn khờ dại muốn ở trên huyện này chờ “Quý nhân” sao.

Trong tay bọn họ hiện tại còn chưa tới 30 đồng, qua mấy ngày nữa thì cả nhà phải ăn gì? Uống gió Tây Bắc sao?

Có khi mệnh người chính là do bản thân mình làm ra. Trương Tiểu Oản không thể chỉ trích Lưu Tam Nương cái gì. Nhưng hiện tại sống trong nhà này, nàng còn có em trai em gái phải chăm sóc, mà muốn nuôi sống mấy đứa thì nàng không thể chờ “Quý nhân” kia tới cứu được.

“Tổ gia của hắn là nhà giàu, con có biết cái gì là nhà giàu sao?” Lưu Tam Nương lại vẫn kích động đến nỗi cả người đều run lên. Nếu không có Trương A Phúc ở một bên đỡ lấy thì bà có lẽ đã mềm chân ngã ra đất, “Hắn tới rồi thì chẳng lẽ lại không cứu một nhà nương tử sắp cưới của mình sao? Chờ hắn tới, con muốn cái gì sẽ có cái đó!”

Mấy ngày nay nghe quen những lời này của bà nên giờ này Trương Tiểu Oản lập tức chán ghét mà nhíu mi. Nàng để Tiểu Đệ cõng Tiểu Muội sau đó mang mấy đứa nhỏ rời đi, để lại Lưu Tam Nương ở đằng sau khóc ròng, hỏi nàng lòng dạ làm bằng gì.

Lòng dạ nàng làm bằng gì ư? Nghe vậy Trương Tiểu Oản cười cười, sờ sờ gương mặt gầy yếu của Tiểu Muội đang được Tiểu Đệ cõng. Lúc này con bé đang quay đầu lại nhỏ giọng gọi chị cả. Trương Tiểu Oản cười cười, không nghĩ gì nữa.

Từ khi biết thân phận chân chính của nam tử kia Lưu Tam Nương đã giống như ma nhập. Bà ta dễ dàng trả tiền cho Lưu Khương Thị thì cũng thôi, bởi vì Lưu Ngôn Đức qỉa thật đã gầy đến không thành hình người. Hơn nữa tiền kia vốn là của cha hắn đưa cho nên bây giờ trả lại cho hắn cũng là phải. Nhưng hiện tại Lưu Tam Nương luôn mồm nói Uông Đại lang kia sẽ tới cứu bọn họ thì Trương Tiểu Oản không biết đầu bà ta phải bị úng nước, hoặc bị thế đạo này bức đến điên rồi không.

Nhưng mặc kệ bà ta điên hay không thì bọn họ thật sự vẫn phải tìm cách sống tiếp. Thế nên Trương Tiểu Oản thấy không khuyên được thì cũng không muốn nói nhiều nữa.

Nàng mang theo mấy đứa nhỏ đi tới một cửa hiệu cầm đồ, đem vài món lông thỏ làm được trước kia đổi lấy vài chục đồng tiền rồi mang bọn họ nhỏ ra khỏi thành.

Áo lông thỏ trước kia còn có thể bán được ba lượng bạc nhưng giờ chỉ đổi được hai mươi đồng tiền một cái, còn không bằng giá tiền thịt của một con thỏ.

Thế đạo này gian nan như thế mà phụ nhân kia còn nghĩ đến một nam tử chỉ xuất hiện trong thư từ, đến tín vật còn chưa đưa có thể tới cứu cả nhà bọn họ chắc……

Trương Tiểu Oản không còn lời nào để nói.

Trên đường về nhà, ba đứa nhỏ rõ ràng khát tới môi đều khô nứt nhưng vẫn cố uống tiết kiệm nước trong bình gốm. Buổi tối ngày đầu tiên Trương Tiểu Oản mang theo bọn họ đến ở nhờ gia đình lần trước bọn họ đã ở, lại đưa cho người ta hai cái bánh nướng áp chảo mua trong Huyện, coi như phí ở trọ của bọn họ.

Vừa có chỗ đặt chân là nàng lại bận rộn. Phải nấu nước cho bọn nhỏ tắm rửa, lại nấu nước cho tụi nhỏ uống mấy ngụm nước sôi ấm, rồi đổ đầy bình nước ngày mai mang theo. Vì dùng củi lửa của nhà người ta nên nàng lại phải đưa một đồng tiền cho bọn họ.

Cứ thế liên tiếp năm ngày bọn họ mới trở lại trong thôn.

Trong thôn lúc này chỉ còn lại hơn ba mươi hộ, hiện tại Chu đại thúc là trưởng thôn. Ông ấy lấy từ trong huyện về mấy trăm cân lương thực phụ cứu tế, lúc này đã phân phát hết. Một nhà Trương Tiểu Oản trở về muộn nên không được chia cái gì, may mà Chu đại thẩm thương tình phân cho nàng năm cân gạo.

Đêm đó, Trương Tiểu Oản nấu một nồi cháo đặc cho bọn nhỏ ăn. Ngày hôm sau nàng mang theo hai đứa em trai, mỗi đứa đều đeo cũng tiễn và sọt trên vai, còn bản thân nàng cõng Tiểu Muội vào trong núi.

Mặc kệ trong núi có nguy hiểm hay không thì nàng cũng chỉ có thể đánh cuộc. Hiện tại trong tay nàng chỉ có không đến 50 đồng. Hơn nữa thời tiết này tuy đã bớt nogns nhưng vẫn nóng hơn những năm trước, nhìn đã biết không thể thu hoạch được gì rồi.

Bốn chị em nàng ở trong núi chừng một tháng mới rời khỏi núi, trong lúc đó có bao nhiêu khốn khó hung hiểm nhưng cũng vì thế mà bọn họ săn được không ít đồ ăn, cả đám được ăn thịt đều đặn. Đợi tới khi thời tiết mát mẻ Trương Tiểu Oản mới dẫn mấy đứa về nhà, trên người bọn họ đều cõng theo con mồi rời núi.

Thậm chí Tiểu Muội bốn tuổi cũng cõng mấy tấm da thỏ Trương Tiểu Oản thu được.

**************

Đợi đến khi trở lại trong thôn, Trương Tiểu Oản mới biết Lưu Tam Nương đã về thôn và đang tìm nàng đến điên rồi. Thậm chí Lưu Nhị Lang mới đánh thắng trận ở biên cương cũng gấp gáp trở về.

Lúc nhìn thấy nàng Lưu Tam Nương cũng chỉ khóc. Từ tiếng nức nở của bà, Trương Tiểu Oản biết bọn họ đã phái người vào trong núi tìm chị em nàng một lần nhưng không thấy. Lưu Nhị Lang đang muốn mượn người đi tìm lần thứ hai thì vừa lúc Trương Tiểu Oản đã trở lại.

“Sao cậu lại về rồi? Không phải cuối năm mới về sao?” Hiện tại Trương Tiểu Oản nhìn thấy nước mắt của Lưu Tam Nương thì chỉ thờ ơ hỏi.

Lưu Tam Nương thì chỉ lôi kéo bàn tay thô ráp của nàng, nhìn khuôn mặt phơi nắng đen thui của nàng thì lo lắng không thôi, “Bộ dáng này thì làm sao mà đi gặp người đây? Sao có thể gặp người đây, trời ơi.”

Bà ta kéo tay Trương Tiểu Oản thật chặt khiến Trương Tiểu Bảo ở bên cạnh thấy thì vội duỗi qua tay ra kéo lại nói, “Ngài đừng túm chặt thế, đau tay đại tỷ……”

Trương Tiểu Đệ cũng duỗi tay tới giằng co.

Lưu Tam Nương lúc này mới phản ứng lại, đôi mắt đảo qua mấy đứa con cũng đen thui bên cạnh, nước mắt rơi xuống, “Xong rồi.”

Chờ Lưu Nhị Lang nghe tin đuổi tới nhìn thấy Trương Tiểu Oản đen như mực thống lĩnh một đám nhỏ cũng đen như mực đứng trước mặt ông ta thì vị võ tướng kiến thức rộng rãi này cũng không nói nổi nên lời.

Một hồi lâu sau ông ta mới đau đớn nói với Trương Tiểu Oản: “Ngươi cũng biết mình là khuê nữ đúng không? Về sau ngươi là quan gia phu nhân rồi, thế mà ngươi nhìn ngươi xem bây giờ ngươi có bộ dáng gì!”

Vốn dĩ diện mạo của Trương Tiểu Oản không kém, mắt to, mũi miệng đều nhỏ nhưng cả người quá mức yên tĩnh, ánh mắt cũng trầm lặng. Nếu nàng chỉ ở nhà thì thôi cũng xong nhưng vì quá mức trầm mặc khiến nàng rất dễ bị người ta xem nhẹ.

Thường ngày nếu không nhìn kỹ thì chẳng ai chú ý đến diện mạo của nàng như thế nào. Hiện tại cả người nàng phơi đến đen như khối than thế này thì vừa nhìn đã thấy khó coi.

“Muội tử……” Lưu Nhị Lang thấy Trương Tiểu Oản không nói lời nào, mấy đứa nhỏ còn lại cũng mở to đôi mắt như nho đen nhìn mình thì chỉ đành xoay người sang chỗ khác trách mắng Lưu Tam Nương, “Không phải ta đã nói muội phải nuôi dưỡng khuê nữ cho tốt sao? Uông gia tổ mẫu đã nói với ta lần này muốn tới nhìn mặt nàng, nhưng với cái bộ dạng này thì làm sao có thể đi gặp người chứ?”

Lưu Tam Nương khóc lóc, cầm khăn thô che miệng khóc, biểu tình kinh hoảng mà nhìn Lưu Nhị Lang giống như muốn nói lại không dám.

“Thôi, thôi……” Lưu Nhị Lang chỉ đành lắc đầu, lại đau đầu nói, “Lần này ta sẽ nghĩ cách ứng phó cho qua. Trong khoảng thời gian này đừng để nàng ra khỏi cửa để da trắng hơn một chút, có thế trong ngày đính thân nàng mới không quá xấu.”

Nói xong ông ta muốn đi lúc đi ngang qua Trương Tiểu Oản, nhìn bộ dáng không nên thân của nàng ông ta còn trừng mắt tàn nhẫn nhìn một cái rồi mới nghênh ngang mà đi.

Lúc này Trương Tiểu Oản đón nhận ánh mắt đỏ ửng của Lưu Tam Nương, lẳng lặng nói, “Nhân lúc còn chưa đính thân ngài mau từ chối hôn sự này đi.”